Cận Đông sững sờ, dường như anh ta đang cố gắng hồi tưởng lại. Vừa nãy trên bàn ăn, thái độ của Lộ Tây Tây với Lộ Nam.
Nhưng, anh ta hồi tưởng lại rất lâu cũng không nghĩ ra được bất kỳ điểm khác thường nào.
Anh ta tiếp tục nghĩ, hôm nay Ngọc Lâm nói, cô ta và Lộ Tây Tây cãi nhau.
Hơn nữa, thái độ cô ta đối với Lộ Tây Tây tối nay, có thể nói là cực kỳ xấu xa.
Cận Đông nhất thời cảm thấy, chắc chắn là Ngọc Lâm ác ý muốn hại Lộ Tây Tây.
Anh ta sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn Ngọc Lâm.
“Ngọc Lâm, tôi hi vọng cô không nói linh tinh! Nếu không, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!”, Cận Đông lạnh lùng nói.
Ngọc Lâm thấy Cận Đông tức giận, cô ta không khỏi nhún nhún vai.
“Giám đốc Cận, anh đừng không tin lời của tôi, tôi đều muốn tốt cho anh, nếu anh không tin, anh có thể tự đi hỏi Lộ Tây Tây, tôi không tin, cô ta có thể nói với anh cô ta không thích Lộ Nam, anh đừng nghĩ vì tôi cãi nhau với cô ta nên mới ở đây vạch trần cô ta, sự việc căn bản đã không như anh tưởng, cô ta chính là người như thế, tốt nhất tự anh cẩn thận chút đi, cho dù hai người có ở bên nhau, thì cả đời này cô ta cũng sẽ không thích anh, vì người trong lòng cô ta, mãi mãi vẫn là Lộ Nam!”, Ngọc Lâm cố gắng nói hết.
Tiếp sau đó cô ta lùi về sau một bước, nhìn Cận Đông một cái đầy căm hận.
“Anh không tin tôi, vậy chúng ta cứ chờ rồi xem!”, Ngọc Lâm nói xong, liền lên xe rời đi.
Cận Đông nhìn theo bóng của cô ta, thần sắc có hơi u ám.
Cho dù thật sự Lộ Tây Tây thích Lộ Nam như lời Ngọc Lâm nói.
Nhưng, bây giờ Lộ Tây Tây cũng không có bất kỳ hứng thù nào với mình, càng chưa nói tới hai bên tình nguyện, đều là một mình anh ta tự đa tình.
Nếu như anh ta thật sự đi hỏi Lộ Tây Tây, có phải thích Lộ Nam không.
E là Lộ Tây Tây sẽ thật sự tức giận đó!
Hơn nữa, người như anh ta rất sắc bén.
Lúc ăn cơm buổi tối, rõ ràng anh ta nhìn thấy, Lộ Nam và cô quản lý Anne kia, hai người bày tỏ tình cảm qua ánh mắt, vô cùng dịu dàng.
Rất rõ ràng, Lộ Nam thích Anne.
Anh ta còn nhớ, giữa hai người này, hình như cũng từng có tin đồn.
Tuy anh ta không ở thành phố Nam Hi. Nhưng anh ta sớm đã định tiến quân vào thành phố Nam Hi, vậy nên, mấy tháng nay động thái của thành phố Nam Hi, cơ bản anh ta đều nắm được.
Chuyện Lộ Tây Tây thích Lộ Nam, anh ta vẫn là giả bộ không biết trước đã!
Chỉ có điều, anh ta phải nhắc nhở Lộ Tây Tây một chút. Đừng có xem Ngọc Lâm là bạn bè.
Cô ta có thể nói sau lưng Lộ Tây Tây như vậy, nhất định cô ta sẽ không để yên.
Anh ta phải nhắc Lộ Tây Tây đề phòng Ngọc Lâm.
Nghĩ tới đây, Cận Đông mới quay người, đi vào trong khách sạn.
Tô Bắc và Lộ Nam, đưa Cố Thiến Doanh và Vân Phàm về nhà xong, hai người bọn họ mới lái xe về chung cư ở trung tâm thành phố.
Tô Bắc quay người nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, có phải anh cảm nhận ra vấn đề rồi không, sao em cứ cảm thấy, Cận Đông kia thích Tây Tây nhà chúng ta vậy?", Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật gật đầu.
“Em nói không sai, mười người đều có thể nhìn ra!”, Lộ Nam nói nửa đùa nửa thật.
Tô Bắc có chút phiền não, cô bĩu môi, đưa tay đánh vào cánh tay Lộ Nam một cái.
“Anh lại dám nói em không phải người!”, Tô Bắc tức giận nói.
Lộ Nam: “Ai chà” một tiếng.
“Em đừng đánh anh, anh đang lái xe mà, em xem nguy hiểm lắm, việc này có liên quan mật thiết tới an toàn tính mạng của hai người chúng ta đó!”, Lộ Nam cười nói.
Tô Bắc tủi thân ngồi ở đó, im lặng không nói gì.
Lộ Nam còn trêu đùa cô, còn nói cô không phải người, cô không vui rồi.
Lộ Nam liếc cô một cái, bất lực lắc lắc đầu.
“Bắc Bắc, câu nói đó của anh khiến em hiểu lầm, tưởng mình không phải người, em nói ra đi, anh sẽ giải thích với em rõ ràng, em đừng ngồi thừ ra như vậy anh sẽ rất ngại!”, Lộ Nam nói.
Tô Bắc bĩu môi, quay đầu hướng ra ngoài cửa xe.
“Em không muốn nói chuyện với anh!”, Cô tức giận nói.
Lộ Nam cười.
“Không muốn nói chuyện với anh, còn muốn giải thích với anh, nói cho anh biết, em không muốn nói chuyện với anh, vậy rốt cuộc em muốn nói chuyện với anh, hay không muốn nói chuyện với anh đây, theo tư duy của anh, nếu thật sự không muốn nói chuyện với một người, vậy thì dứt khoát không để ý tới nữa, làm gì có người nào tốt bụng như em, em như vậy sẽ khiến anh hiểu lầm đó! Bắc Bắc!”, Lộ Nam nhịn cười nói.
Tô Bắc tức giận.
“Lộ Nam, sao anh lại nhạt nhẽo vậy, chỉ toàn ức hiếp em, nếu em không thích anh, em cũng không thèm nói chuyện với anh nữa! Còn nữa, anh nói là ai cũng có thể nghĩ tới, vậy chẳng phải nói em không phải người sao, anh không chỉ mắng em, còn chế giễu em, em ghét anh!”, Tô Bắc nói xong, quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.
Thấy bộ dạng cô tức giận lại đáng yêu.
Lộ Nam không kìm được mà cười ha ha.
Anh vừa cười, Tô Bắc lại càng tức giận.
“Em đã giận rồi, anh còn cười, còn cười, Lộ Nam, rốt cuộc con người anh còn lòng cảm thông không hả, sau này em sẽ không nói chuyện với anh nữa!”, Tô Bắc tức giận trừng mắt với anh.
Mặt Lộ Nam tràn ngập ý cười nhìn Tô Bắc.
“Không sao, em không nói với anh, anh sẽ nói chuyện với em, dù sao anh cũng sẽ không rời xa em được!”, Lộ Nam cười nói.
Tô Bắc bị cứng họng, rõ ràng hai người không phải đang cãi nhau!
Tại sao lời tình tứ anh còn có thể nói trơn tru như vậy!
Rốt cuộc đây là kỹ năng gì của anh!
Tô Bắc nghĩ một lúc, uất ức nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh nói thật với em, trình độ cua gái này của anh, rốt cuộc là học ở đâu ra, sao lại như vậy!”, Tô Bắc vừa tức giận vừa tủi thân nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam nghiêm túc nhìn cô.
“Bắc Bắc, anh nói rồi, em đừng đánh anh đó!”, Lộ Nam nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Anh nói đi, em sẽ không đánh anh!”, Tô Bắc hứa rất chân thành.
“Được thôi, học của Lam Tường!”, Lộ Nam nói, còn mỉm cười với Tô Bắc nữa.
Nhất thời Tô Bắc không biết nên khóc hay cười.
Làm gì có người như vậy!
Cô ôm mặt, khóc hu hu.
Thật đáng ghét!
Lộ Nam nhìn Tô Bắc một cái.
Không phải chứ, thật sự làm cô ấy khóc rồi.
Anh vội vàng dừng xe bên đường.
Anh dùng hết sức mình để dỗ Tô Bắc.
“Bắc Bắc, vợ à, anh sai rồi, vừa nãy anh không nên đùa em, đều là tại anh sai, em có thể đừng giận nữa không, nếu em không hết giận, em đánh anh cũng được, em chắc chắn là người, là anh không phải là người, có được không, kỹ thuật cua gái của anh, là anh tự luyện thành, không học của ai cả, người mà anh cua, cũng chỉ có em thôi, vậy nên, nói chính xác, đó mới là thầy giáo của anh!”, Lộ Nam tốn bao công sức nói một hồi mới nhìn thấy, Tô Bắc dần dần bỏ tay trên mặt ra.
Cô đột nhiên làm mặt quỷ với Lộ Nam, sau đó cười ha ha.
“Lừa anh đó, anh tưởng thật sao, em làm gì yếu đuối như vậy? Mới một câu đã khóc rồi, em cũng không phải mong manh đến mức đấy!”, Tô Bắc cười nói.
Lộ Nam thở dài một cái bất lực.
“Trời ạ, anh còn tưởng em giận thật, chỉ cần em không khóc, không giận, muốn anh làm gì cũng được!”, Lộ Nam nói một cách chân thành.
Tô Bắc khẽ cười một cái.
“Bỏ đi, em có thể bảo anh làm gì chứ, nhưng mà em cũng muốn đùa lại anh, đạo lý này chắc anh hiểu chứ!”, Tô Bắc cười nói.
Lộ Nam ngây ngốc nhìn vợ mình.
“Đạo lý gì!”, Lộ Nam hỏi.
Vẻ mặt Tô Bắc hơi có chút đắc ý.
“Dĩ nhiên là, trêu đùa người khác cũng có mức độ, mình đã không muốn thì đừng làm với người khác, chuyện anh không thích, em nhất định cũng sẽ không thích, đây gọi là lời nói và việc làm đều mẫu mực, cái này anh hiểu không?”, Tô Bắc nói một cách nghiêm túc.
Lộ Nam bất lực nhìn cô, ánh mắt vô cùng yêu thương.
“Cô giáo Tô, tôi hiểu rồi!”, Lộ Nam tỏ vẻ thật thà nói với Tô Bắc, làm như Tô Bắc thật sự là cô giáo của anh vậy.
Tô Bắc bịt miệng, cười ha ha.
Lộ Nam nhìn bộ dạng của cô, cười vô cùng đáng yêu.
Tô Bắc cười xong mới quay người, nghiêm túc nói với Lộ Nam.
“Lộ Nam, em nói thật với anh đó! Anh nói xem, Tây Tây có thích giám đốc Cận không, em thấy giám đốc Cận rất ân cần với Tây Tây đó!”, Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật gật đầu.
“Cái này anh cũng nhìn ra rồi, hôm nay giám đốc Cận đặc biệt tới gặp anh, còn không phải là để kéo quan hệ sao! Thật ra ban đầu, anh còn hơi khó hiểu, sao anh ta lại tích cực chủ động như vậy, tối nay anh vừa nhìn thấy bộ dạng anh ta, là biết liền, anh ta nghiêm túc đó!”, Lộ Nam nói.
Tô Bắc cau mày.
“Không phải chứ, Lộ Nam, anh là anh trai của Tây Tây, anh phải kiểm định chặt chẽ cho em ấy, bọn họ mới quen được có hai ngày, có thể như vậy sao? Quen được hai người có thể nhanh chóng thích nhau, có thế nào em cũng không tin được!”, Tô Bắc nghiêm túc nói.
Lộ Nam đưa tay xoa xoa đầu Tô Bắc.
“Anh biết em quan tâm Tây Tây, chúng ta về nhà trước đã, vừa đi, anh vừa nói với em!”, Lộ Nam nói xong, liền khởi động xe.
Tô Bắc gật gật đầu, bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Lộ Nam vừa lái xe, vừa phân tích cho Tô Bắc.
“Bắc Bắc thật ra có lúc, giữa nam và nữ là không giống nhau, người đàn ông theo đuổi là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thì từ từ tìm hiểu sâu hơn, còn phụ nữ thì lâu dần nảy sinh tình cảm, cảm thấy hiểu rồi mới có thể thích, đây vốn dĩ là sự khác biệt về bản chất, anh nhìn ra được, Cận Đông dám gặp anh, chính là có quyết tâm theo đuổi Tây Tây, trong lòng anh ta, vẫn là rất coi trọng Tây Tây!”, Lộ Nam phân tích cho Tô Bắc.
Tô Bắc nghe xong, cảm thấy chuyện này dường như là thật.
Cô gật đầu suy nghĩ.
“Nếu anh đã nói như vậy, chỉ cần Tây Tây đồng ý, thì chắc chắn là thành công rồi, chúng ta có thể giúp họ thúc đẩy thêm, chỉ có điều, hiện giờ thời gian quá ít, chúng ta vẫn là đợi thêm xem xét thêm nữa, chỉ cần Tây Tây hạnh phúc, em nghĩ nút thắt trong lòng anh cũng sẽ được mở ra thôi!”, Tô Bắc cười híp mắt nói.
Lộ Nam đột nhiên có chút cảm động.
Tô Bắc hiểu suy nghĩ của anh.
Có được người vợ thế này, anh còn mong gì hơn!
Tuy anh đã tuyệt tình với Lộ Tây Tây nhưng cô vẫn là em gái của anh!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!