Lộ Tây Tây đứng ở cửa do dự một giây, cô nhanh chóng bước vào.
Thấy chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Cận Đông, cô có vẻ không hài lòng ngồi xuống.
Cận Đông cười nhìn về phía Lộ Tây Tây.
“Anh vừa còn đang nghĩ, không biết là ai sẽ tới, không ngờ lại chính là Tây Tây, vô cùng vinh hạnh!"
Lộ Tây Tây khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Lộ Nam có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Cận Đông, có vẻ quen biết Tây Tây.
“Giám đốc Cận, anh quen em gái tôi sao?”, Lộ Nam hỏi.
Cận Đông gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, tối qua trên máy bay, tôi ngồi cạnh cô ấy, xuống máy bay, không chỉ là ở cùng một khách sạn, còn ở đối diện nữa, không ngờ là hôm nay lại gặp lại trong bữa cơm này, anh nói đây có phải là trùng hợp không!”, Cận Đông vui vẻ nói.
Lộ Nam gật gật đầu, hơi ngẩng đầu.
“Là rất trùng hợp!”
Người có mặt đều không phải người mù, Cận Đông rõ ràng là có ý với Lộ Tây Tây, mọi người đều có thể nhìn ra.
Chỉ có điều, biểu cảm của Lộ Tây Tây, dường như không tốt lắm.
Lộ Nam nhìn Tây Tây một cái, chẳng trách Cận Đông niềm nở với mình như vậy, thì ra là có ý đồ khác!
Nhưng mà, để anh ta theo đuổi Tây Tây, cũng không tồi!
Chí ít có thể phân tán sự chú ý của Tây Tây một chút, nếu có thể ở bên nhau, thì càng tuyệt.
Đối nhân xử thế đối với Cận Đông, anh ta ít nhiều vẫn biết.
Nếu có thể ở bên nhau, Tây Tây chắc sẽ hạnh phúc.
Không hề chú ý tới, từ sau khi Lộ Tây Tây vào đây, Ngọc Lâm ngồi bên kia Cận Đông, hai tay trên bàn đã siết chặt.
Hiện giờ cô ta hận Tây Tây, hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Lộ Tây Tây dám uy hiếp cô ta, hơn nữa, bữa cơm tối, cô ta không gọi Tây Tây, lại oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở đây.
Nếu Lộ Tây Tây nói với Lộ Nam, chuyện trong phòng mình, Lộ Nam chắc chắn sẽ tưởng mình là biến thái, chắc chắn sẽ ghét mình!
Chỉ cần nghĩ tới đây thôi, trong lòng Ngọc Lâm, lại như có ngàn vạn con kiến đang cắn vậy.
Cô ta nắm chặt tay, cô ta nhất định không thể để Lộ Tây Tây đạt được ý đồ.
Cô ta đột nhiên cười một tiếng.
“Tây Tây à, cậu tới muộn nhất đó, phải phạt ba chén!”, Ngọc Lâm cười nói.
Mọi người đều biết, Lộ Tây Tây và Ngọc Lâm là bạn thân, đều không nghĩ nhiều về lời của Ngọc Lâm.
Nhưng Lộ Tây Tây lại nghe ra từ lời của Ngọc Lâm ác ý sâu xa.
Cô mỉm cười.
“Phải rồi, cậu nói đúng, tôi nên chịu phạt ba chén!”, Lộ Tây Tây nói rồi rót ba chén, không kháng cự nửa lời.
Cầm chén rượu uống.
Cận Đông thấy vậy, trừng mắt với Ngọc Lâm.
Anh ta nhanh chóng cầm lấy hai chén rượu khác trên tay Lộ Tây Tây.
“Để con gái uống rượu, thật không tốt chút nào, hai chén này, tôi uống thay Tây Tây!”, Cận Đông nói xong, không chút cau mày, một hơi uống hết.
Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng.
Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải xem người đẹp có đồng ý hay không.
Cái bộ dạng kia của Lộ Tây Tây, Cận Đông thật sự là não có vấn đề rồi, còn muốn giúp cô uống rượu, thật là buồn cười!
Tô Bắc và Lộ Nam, nhìn thấy cảnh này, hai người nhìn nhau một cái, có một cảm giác kỳ lạ.
Lộ Tây Tây và Ngọc Lâm không phải là bạn tốt sao?
Tại sao giữa hai người dường như lại có mùi thuốc súng vậy.
Ngọc Lâm không phải thích Lộ Nam sao? Bây giờ rõ ràng là Cận Đông đang lấy lòng Lộ Tây Tây, liên quan gì tới cô ta chứ?
Lẽ nào, Ngọc Lâm đổi ý, chuyển sang thích Cận Đông rồi.
Chắc là không nhanh như vậy chứ!
Hơn thế, vừa nãy lúc cô ta vào phòng, ánh mắt nhìn Lộ Nam, rõ ràng là si mê!
Tô Bắc thấy mình đang rất loạn, càng ngày càng không hiểu nổi.
Lộ Nam cười một tiếng.
“Lần này tôi dẫn theo Cố Thiến Danh tới, còn có cả quản lý của cô ấy Anne, thiết nghĩ chắc giám đốc Cận cũng có nghe qua, lần này nghệ sĩ Ngọc Lâm của các vị, vừa hay có hợp tác với bọn họ, tôi dẫn người qua đây, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, làm quen lẫn nhau!”, Lộ Nam nói.
Cận Đông gật gật đầu.
“Đó là điều nên làm!”, anh ta nói.
Anh ta nói xong, quay người nhìn Ngọc Lâm.
“Còn không kính cô Cố và cô Anne một chén, cô Cố đây là nữ chính của bộ phim này, sau này cô còn có rất nhiều điểm phải học tập cô ấy, còn cả cô Anne nữa, đó là quản lý cao cấp nổi tiếng đó, mau lên, đây là một cơ hội tốt đó!”, Cận Đông cười nói.
Ngọc Lâm ngẩng đầu nhìn Tô Bắc, trong ánh mắt xoẹt qua một tia thù hằn.
Tô Bắc là vợ của Lộ Nam, những người đang ngồi, e là trừ trợ lý của Lộ Nam ra, còn có Lộ Tây Tây là hai người, thì không có ai biết cả!
Tô Bắc giấu chuyện này kín như vậy không sợ có một ngày chuyện này bị lộ ra hay sao?
Tay Ngọc Lâm cầm chén rượu.
Cô ta cứng đơ ở đó, chính là không muốn kính rượu.
Cận Đông khẽ chau mày.
“Ngọc Lâm, cô đang làm gì vậy, mau kính rượu!”, Cận Đông nhấn mạnh.
Ngọc Lâm bừng tỉnh, cô ta giật giật khóe môi, nụ cười trên mặt vô cùng khó coi.
“Cô Anne, cô Cố, chén này tôi kính hai vị, hi vọng sau này có thể chỉ bảo nhiều hơn!”, Ngọc Lâm nói xong, uống một hơi hết.
Tô Bắc và Cố Thiến Doanh nhìn nhau một cái, cũng nhấc chén rượu trước mặt lên uống.
Rõ ràng là nói mời khách, nhưng bữa cơm này lại tràn ngập bão táp và sự kì quái.
Khóe miệng Cố Niên Thành mang một ý cười sâu xa.
Anh ta ngồi yên lặng xem kịch hay.
Cố Thiến Doanh uống chén thứ nhất, sau đó cũng lặng lẽ ăn cơm.
Thật ra, cô ấy có hơi không hiểu tình hình.
Có điều, có chị Bắc Bắc ở đây, tất cả các vấn đề, cô không cần lo lắng.
Nơi có chị Bắc Bắc, cô đều cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn.
Cho dù là mình uống say, cũng không sao.
Lộ Nam và Tô Bắc vừa ăn cơm, vừa nhìn những người này.
Cố Thiến Doanh giống như một kẻ ngốc vậy, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
Vân Phàm càng như người vô hình, không nói câu nào, cố làm mờ đi sự tồn tại của mình.
Cố Niên Thành mặt vẫn tươi cười, nho nhã ăn từng miếng từng miếng thức ăn.
Thỉnh thoảng anh ta lại kính Lộ Nam và Cận Đông một chén.
Nhìn có vẻ không hài lòng lắm.
Thật ra, cảm thấy tự nhiên nhất, có lẽ Cận Đông.
Anh ta hoàn toàn xem nơi này như mâm cơm ở nhà mình vậy.
Anh ta hoàn toàn không kiêng nể, giúp Lộ Tây Tây bóc tôm.
Lộ Tây Tây ban đầu trừng mắt với anh ta, sau đó có vẻ bị anh ta đánh bại hoàn toàn rồi.
Chỉ cần là thứ cô thích ăn, chỉ cần Cận Đông hầu hạ tốt, cô vẫn có thể ăn uống ngon miệng.
Trong đó, kỳ lạ nhất, phải tính tới Ngọc Lâm.
Cô ta nhìn thấy vẻ mặt của Lộ Tây Tây, tràn ngập sự căm ghét và thù hận.
Một lát sau cô ta lại quay sang Lộ Nam, ánh mắt thùy mị như nước.
Tô Bắc không kìm được trong lòng thấy hoang mang, người này xem ra không bình thường.
Không phải là tâm thần phân liệt chứ, sao nhìn có vẻ khủng bố như vậy.
Một bữa cơm tối, cứ như vậy kết thúc trong bầu không khí quỷ dị.
Tô Bắc cảm thấy cả người vô cùng lo sợ.
Cuối cùng cũng ăn xong cơm, Tô Bắc và Lộ Nam đưa Lộ Tây Tây về phòng.
Lúc này bọn họ mới rời đi.
Sau khi mấy người tạm biệt ở cửa khách sạn.
Cố Niên Thành một mình rời đi, Ngọc Lâm đứng ngây ngốc bên xe, dường như không có ý định lên xe.
Lộ Nam và Tô Bắc nhìn nhau một cái.
Tô Bắc kéo kéo tay áo Lộ Nam.
“Lộ Nam, chúng ta đi thôi, em cứ cảm thấy, cô Ngọc Lâm này, hình như có gì đó bất ổn!”, Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật gật đầu.
Anh nhìn Vân Phàm và Cố Thiến Doanh một cái.
“Đi thôi, chúng ta lên xe, đưa hai người về nhà trước đã!”, Anh nói xong, liền mở cửa xe trước.
Nhìn xe của Lộ Nam đi xa.
Ngọc Lâm đứng tại chỗ, sắc mặt cô ta thay đổi.
Cuối cùng cô ta định thần lại, cầm chặt chìa khóa xe trong tay, quay người đi lên lầu.
Nếu Lộ Tây Tây đã bất nhân với mình, vậy cô cũng không cần phải nể mặt cô ta.
Cô định đi về phía Cận Đông, đi vạch trần Lộ Tây Tây.
Ngọc Lâm lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Cận Đông.
“Cận Đông, tôi có chút chuyện liên quan tới Lộ Tây Tây, muốn nói với anh, tôi thấy anh đang mê muội lạc lối, trong lòng rất không thoải mái, nếu anh muốn biết, thì hãy xuống lầu, tôi ở cửa khách sạn chờ anh!”
Ngọc Lâm gửi tin nhắn xong bèn chờ Cận Đông dưới lầu.
Cô ta chắc chắn, Cận Đông nhất sịnh sẽ xuống lầu.
Nhìn anh ta trên bàn ăn ân cần với Lộ Tây Tây như vậy là biết.
Quả nhiên, vài phút sau, Cận Đông đi ra ngoài khách sạn.
Trên mặt Ngọc Lâm, nở ra một nụ cười độc ác.
Lộ Tây Tây, cậu đừng có trách tôi, là cậu ép tôi!
Cận Đông nhanh chóng đi tới trước mặt Ngọc Lâm.
Sắc mặt anh ta rất nghiêm trọng nhìn Ngọc Lâm.
“Có chuyện gì? Nói mau, tôi còn phải lên lầu xử lý công việc nữa!”, Cận Đông nói rất nhanh.
Ngọc Lâm cười cười.
“Giám đốc Cận, anh đừng vội vàng như vậy, có chuyện gì, chúng ta có thể từ từ nói!” Ngọc Lâm cười nói.
Cận Đông chau mày.
“Ngọc Lâm, rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy, không phải cô muốn nói với tôi một số chuyện về Tây Tây sao?”, Cận Đông nói với vẻ không vui.
Ngọc Lâm cười giễu cợt một tiếng.
“Tây Tây, anh gọi tên cũng thân mật thật đó, anh nghiêm túc như vậy, anh biết Lộ Tây Tây nghĩ thế nào không?”, Ngọc Lâm chế giễu nói.
Cận Đông có chút tức giận.
Anh ta nhìn Ngọc Lâm một cái.
“Nếu cô đã không muốn nói, thì thôi dẹp đi, tôi không có hơi sức đâu ở đây nói chuyện phiếm với cô!”, Cận Đông nói xong, quay người định đi.
Ngọc Lâm cuống quýt.
Cô kéo Cận Đông lại.
“Anh biết không? Anh cố đấm ăn xôi với Lộ Tây Tây như vậy không có tác dụng đâu, vì trong lòng Lộ Tây Tây vẫn luôn có một người, lẽ nào anh không muốn biết, người đàn ông đó rốt cuộc là ai sao?”, Ngọc Lâm nói với tốc độ rất nhanh.
Cận Đông quay người, anh ta không nhịn được mà chau mày.
“Cô nói người đó là ai?”, Cận Đông gằn giọng nói.
Ngọc Lâm cười một tiếng.
“Xem đi, tôi biết mà, anh sẽ nghe tôi nói! Nói cho anh biết, Lộ Tây Tây không phải loại tốt đẹp gì, cô ta nhiều tâm tư lắm đó!”, Ngọc Lâm không chút kiêng dè nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!