Tô Bắc nhìn chằm chằm Cố Thiến Doanh một lúc lâu, cuối cùng nở ra nụ cười.
"Thiến Doanh, chị phát hiện em giờ đã biết nghĩ, cũng học được cách nhìn tổng quát mọi chuyện rồi!", Tô Bắc mỉm cười nói.
Cố Thiến Doanh ngượng ngùng nhìn Tô Bắc.
"Chị Bắc Bắc, thực ra em nghĩ, giám đốc Lộ đồng ý giữ lại em, em cũng đủ hiểu rồi, giờ chỉ cần em tiếp tục diễn bộ phim này, em cũng không muốn gây thêm chuyện, hơn nữa, bộ phim này còn liên quan đến lợi ích của biết bao người, có lúc chúng ta cũng không vừa ý vài chuyện, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến quyền lợi của mọi người, chúng ta đều biết, nói ra cũng chỉ làm khó giám đốc Lộ, vẫn nên nghĩ cách khác, em nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không cần thiết, nếu đã như vậy em vẫn có thể ứng phó, nếu không thể ứng phó được em sẽ tìm chị và giám đốc Lộ!", Cố Thiến Doanh ân cần nói.
Tô Bắc mỉm cười.
Có lẽ như vậy cũng tốt!
Có điều, nghĩ đến Tiểu Noãn ngày trước là một ngôi sao lớn, giờ lại đóng một vai phụ nhỏ nhoi, Tiểu Bắc thầm thở dài.
Nhưng tất cả những điều này đều là do cô ấy tự gây ra, không thể trách người khác được.
Tô Bắc và Cố Thiến Doanh thì thầm nói chuyện với nhau, bên ngoài phòng chờ, đôi mắt của Tiểu Lam trở nên nham hiểm.
Tố Bắc vừa nói chuyện với Cố Thiến Doanh, vừa gửi tin nhắn cho Tô Hàn và Tô Lẫm.
Tô Bắc: Các cục cưng của mẹ, đang làm gì đó?
Tô Hàn: Mami, chơi máy tính!
Tô Lẫm: Báo cáo mami, con đang chơi mấy trò tính toán!
Tô Bắc sờ sờ mũi, nghe có vẻ hời hợt, nhưng trên thực tế lại đang làm những việc với mức độ cao hơn nhiều.
Nghĩ đến việc Tô Hàn đột nhập vào hệ thống của Tập đoàn Thịnh Thế chỉ trong vài phút. Phát minh nhỏ của Tô Lẫm làm cho bất động sản Lý Thị như sống lại khiến Tô Bắc cảm thấy khó tin.
Suy cho cùng, hai cục cưng của cô vẫn còn nhỏ. Nếu sau này lớn lên rồi, vậy còn tin được!
Tô Bắc nghĩ đến lại thấy rất tự hào.
Tô Bắc: Mami chán quá, muốn nói chuyện với cục cưng của mami chút, đúng rồi, tối nay mami có thể không về nhà, phải cùng chị Cố Thiến Doanh đi dự tiệc, hai bạn nhỏ, phải nghe lời chị Đình Lạc nhé!
Tô Hàn: Mami yên tâm, cục cưng nhất định sẽ nghe lời, phim mới của chị Đình Lạc phát sóng rồi, người ta nói xếp hạng cũng khá tốt, tối nay chị Đình Lạc định nấu cho chúng con một bữa ăn thịnh soạn.
Tô Lẫm: Mami, tối nay chúng con cũng có một bữa tiệc lớn, mami đừng có mà ghen tỵ nha!
Tô Bắc gập điện thoại, dường như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đắc ý của con trai mình.
Cô mỉm cười, trong mắt dường như còn hiện lên vẻ nuông chiều.
Cố Thiến Doanh nhìn dáng vẻ của Tô Nam, tò mò hỏi: "Chị Bắc Bắc, chị đang nói chuyện với ai mà vui vậy!"
Đôi mắt của Tô Bắc khẽ chớp chớp.
"Lại là hai bạn nhỏ đó! Thiến Doanh, em đi xem kịch bản trước đi, chị nói chuyện một lúc!", Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh gật gật đầu, bắt đầu đọc kịch bản.
Tô Bắc gửi tin nhắn cho hai cậu bé.
Tô Bắc: Vậy sao? Chị Đình Lạc sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn cho hai đứa sao, mami cũng muốn ăn, làm sao giờ? Phần mami chút nha, mami chảy nước miếng rồi nè!
Tô Hàn: Mami, mami như đứa trẻ lớn vậy, còn nũng nịu, nhưng mà, cục cưng rất hữu dụng, nên sẽ phần mami chút!
Tô Lẫm: Mami mami, cục cưng cũng rất nghe lời, nhất định sẽ để món ngon nhất phần mami!
Tô Bắc: Món ngon nhất sao, sợ là vừa làm ra đã chui vào bụng con rồi!
Tô Lẫm: Mami, không như thế đâu, cục cưng yêu mami nhất, nhất định sẽ để dành món ngon nhất cho mami!
Tô Hàn: Đúng vậy, mami sao không tin chúng con chứ!
Tô Bắc bất lực nhìn vào lịch sử trò chuyện.
Tô Bắc: Mami đương nhiên tin hai đứa rồi, nhưng mà hôm nay mami cũng ăn một bữa thịnh soạn, nên không cần để phần mami đâu, ăn bữa thứ hai là không thấy ngon, trở thành đồ thừa rồi!
Tô Hàn: Cục cưng hiểu rồi, mami nói đúng!
Tô Lẫm: Ồ dạ! Cục cưng cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn rồi!
Tô Bắc bật cười bất lực.
Tô Bắc: Được rồi, mami cũng phải đi làm việc đây, hai đứa chơi vui vẻ nhé!
Tô Hàn: Vâng vâng, người bận rộn, nhanh chóng đi làm việc đi!
Tô Lẫm: Con cũng phải đi làm việc, mami, tạm biệt!
Tô Bắc cất điện thoại, nụ cười trên gương mặt vẫn chưa tắt.
Cố Thiến Doanh mỉm cười, không nói gì.
Cô nhìn ra được, Tố Bắc dường như không thích cô hỏi chị ấy đang nói chuyện với ai.
Cố Thiến Doanh không hỏi gì thêm nữa.
Lộ Nam gọi điện cho Tô Bắc xong. Anh đọc tài liệu cuộc họp, nhớ ra Cận Đông đã nói anh còn phải đến thăm hỏi Cố Niên Thành.
Lộ Nam cầm điện thoại lên và gọi cho Cận Đông.
Khi Cận Đông nhận điện thoại, anh đang ngồi đối diện Cố Niên Thành.
Anh mỉm cười.
"Giám đốc Cố, thật ngại quá, tôi nghe điện thoại chút!", Cận Đông mỉm cười nói.
Cố Niên Thành gật đầu: "Cậu nghe đi!"
Cận Đông nghe máy.
"Alo, giám đốc Lộ, tôi vừa đến thì anh đã gọi điện đến rồi, không nỡ để tôi đi à!", Cận Đông nở nụ cười sảng khoái.
Sắc mặt của Lộ Nam không thay đổi nhiều.
"Giám đốc Cận, có lẽ anh đang ở cùng với giám đốc Cố, anh nói với giám đốc Cố, tối nay chúng ta cùng ăn cơm, đúng rồi, không phải gần đây cậu đã kí hợp đồng với một người mẫu sao, để ấy đóng một vai nhỏ trong phim mà Tập đoàn Thịnh Thế chúng tôi đầu tư, đến lúc đó, gọi cả cô ấy đến đi!", Lộ Nam nói.
"Được được, vậy thì quá tốt rồi, lúc anh nói tôi còn sợ ít người quá, không đông vui!", Cận Đông cười mỉm cười, nói.
Thực ra, anh chỉ muốn Lộ Nam nói như vậy!
Nếu như vậy, có thể gọi Ngọc Lâm đến, không sợ không thể gọi Lộ Tây Tây đến nữa rồi.
Cảm thấy bản thân như sắp trở thành em rể của Lộ Nam, Cận Đông có chút kích động.
"Cứ vậy đi, tôi tắt máy trước, tối đặt xong chỗ tôi sẽ nói Vân Phàm liên hệ với anh!", Lộ Nam nói xong liền cúp máy.
Khuôn mặt Cận Đông vẫn nở ra nụ cười.
Cố Niên Thành cười một tiếng.
"Sao vậy? Là giám đốc Lộ gọi đến?", Cố Niên Thành nói.
Cận Đông gật đầu.
"Ừ, là giám đốc Lộ nói trước với tôi, chúng ta tối nay cùng ăn cơm! Anh ấy đưa ra ý kiến, tôi chỉ là thuận theo, anh thấy sao?", Cận Đông nói.
Cố Niên Thành gật đầu.
"Đương nhiên là được rồi, giám đốc Lộ đã lên tiếng, tôi sao có thể không tán thành chứ, khi nào báo thời gian và địa điểm, tôi sẽ đến đúng giờ!", Cố Niên Thành cười nói.
Cận Đông mỉm cười.
"Ngày trước chỉ nghe nói giám đốc Lộ thường ngày luôn nở nụ cười hiền hòa, hôm nay được gặp, quả nhiên như lời đồn!", Cận Đông nói.
Cố Niên Thành mỉm cười.
"Sợ là mọi người đều nói, tôi cười như một con cáo đang cười vậy!", Cố Niên Thành nói đùa.
Cận Đông sững người, ngay lập tức cười lớn.
"Giám đốc Cố đúng là một người thoải mái, không trọng tiểu tiết, nhưng mà trên thương trường, chúng ta nhất định phải cười để kiếm tiền rồi! Nhưng mà không thể cả ngày trưng ra bộ mặt đó được!", Cận Đông nói.
Cố Niên Thành gật đầu: "Đúng là như vậy!"
Cận Thành lướt nhìn một lượt xung quanh Cố Niên Thành, rồi xin phép rời đi.
Hai tên tuổi lớn ở thành phố Nam Hy cũng đã thăm hỏi nhau xong, phần còn lại, chính là đích thân đi điều tra thị trường.
Nghĩ đến đây, Cận Đông không nhịn được mà tăng tốc độ xe.
Hơn nữa, tối nay còn phải thuận theo chiều gió!
Chỉ cần nghĩ đến, có thể xuất hiện cùng với Lộ Tây Tây, anh liền thấy phấn khích.
Khách sạn Đế Tước.
Lộ Tây Tây kiểm tra tình hình của Ngọc Lâm.
Cô phát hiện, quả nhiên như lời Phương Bình Diễn nói.
Hiện giờ, Ngọc Lâm không chỉ tâm lý biến thái, mà còn bị tâm thần phân liệt nặng, cô ấy giống như hai người khác nhau vậy, một người có thể nở ra nụ cười thân thiện như hoa, người còn lại, thật ảm đạm và điên rồ.
Lộ Tây Tây nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định gửi cho Ngọc Lâm một tin nhắn trên wechat.
Tây Tây: Ngọc Lâm, cậu onl không? Nếu onl thì trả lời mình, mình có chuyện muốn nói với cậu!
Cô gửi đi, chờ mấy phút vẫn không thấy Ngọc Lâm trả lời.
Lộ Tây Tây nghĩ một lúc, rồi bấm số điện thoại của Ngọc Lâm.
Điện thoại reo rất lâu vẫn không có người nghe máy.
Lộ Tây Tây có chút bất lực.
Cô cau mày, cuối cùng rời khỏi nhà của Ngọc Lâm, gửi cho Ngọc Lâm bức ảnh căn phòng đã chụp.
Tây Tây: Ngọc Lâm, cậu nhìn thấy ảnh mình chụp chưa, nếu đang onl thì nói gì đó đi.
Quả nhiên, cô vừa gửi tin nhắn đi, Ngọc Lâm liền trả lời.
Ngọc Lâm: Lộ Tây Tây, cậu bệnh sao, đột nhiên có chuyện gì?
Tây Tây: Mình không bị bệnh, người bị bệnh là cậu, hơn nữa còn là bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng, giờ cậu cần đến bệnh viện với mình ngay, nếu không bệnh sẽ càng ngày càng trầm trọng!
Ngọc Lâm: Lộ Tây Tây, cậu đúng là nực cười! Mình sao phải cùng cậu đến bệnh viện gặp bác sĩ, hơn nữa, mình có bệnh hay không, liên quan gì đến cậu! Tốt nhất cậu nên tránh xa mình chút!
Tây Tây: Ngọc Lâm, không cần phải đuổi mình, mình không có ý gì xấu hết, cậu cùng mình đến bệnh viện, chờ bệnh của cậu tốt hơn, suy nghĩ của cậu có thể sẽ không tiêu cực nữa!
Ngọc Lâm: Lộ Tây Tây, đừng làm mình thấy ghê tởm nữa, cái cớ mà cậu nói, còn không phải muốn mang mình đi, đưa đến chỗ mấy tên bác sĩ biến thái đó, làm chuột bạch sao, hơn nữa cậu cũng đừng cho rằng, suy nghĩ của cậu mình không biết, cậu không phải thích Lộ Nam sao? Sao? Cậu là em gái của anh ấy, lại chấp nhận việc cậu thích anh ấy, nhưng không cho phép mình thích anh ấy, cậu thật quá lố bịch rồi!
Lộ Tây Tây nhìn tin nhắn của Ngọc Lâm, bất lực lắc lắc đầu.
Ngọc Lâm quả nhiên đã đổ bệnh, có lẽ cô ấy còn không biết bản thân đang nói gì.
Xem ra, vào thời khắc đặc biệt, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Tây Tây: Ngọc Lâm, mình nói với cậu lần cuối, cậu không đi đến bệnh viện kiểm tra cùng mình, mình sẽ đăng ảnh của cậu lên mạng, để mọi người đều biết, cậu là kẻ biến thái, cậu là người của công chúng, mình muốn xem sau này cậu còn có thể bước chân ra ngoài được không! Mọi người đều sẽ chửi mắng cậu là đứa thần kinh, cậu phải suy nghĩ cho kĩ!