Cận Đông nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Lộ Tây Tây, nói ngắn gọn hai từ.
"Chưa thôi!" Anh cười nói.
Lộ Tây Tây tức giận, cô rất muốn lật bàn, đừng ai ngăn cô lại.
Cô uống một hơi hết cốc sữa trước mặt, hung hăng nhét miếng bánh mỳ nướng vào miệng, nghiến răng nghiến lợi cắn, giống như đang cắn từng miếng thịt của Cận Đông trong miệng.
Cận Đông lắc đầu bất lực, anh ta nhìn Lộ Tây Tây cười cợt nhả.
"Sao mỹ nữ lại tức giận thế chứ, có phải thiếu bạn trai không, nếu cần, tôi có thể giúp cô bổ sung bất cứ lúc nào!" Cận Đông không biết xấu hổ nói.
Lộ Tây Tây hung hăng lườm anh, sau đó đi ra ngoài.
Cái cô Ngọc Lâm này, sao lại ném cô và Cận Đông ở đây rồi không thèm đếm xỉa đến!
Cô ấy thật giỏi đấy!
Hôm nay cô phải xem xem rốt cuộc cô nàng này đang làm gì!
Lộ Tây Tây gọi bừa một chiếc xe, đọc địa chỉ nhà của Ngọc Lâm.
Cận Đông đứng trước cổng khách sạn nhìn nhìn, cuối cùng, anh quay lưng đi vào.
Hôm nay anh ấy còn có việc quan trọng, không đi theo Lộ Tây Tây nữa.
Tập đoàn Thịnh Thế.
Lộ Nam và Tô Bắc cùng nhau bước vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, Tô Bắc nghe thấy tiếng của Tiểu Lam.
"Đợi, đợi đã!" Cô kéo Cố Thiến Doanh chạy về phía thang máy.
Tô Bắc vô thức nhíu mày.
Đợi hai người bước vào thang máy, ánh mắt Tô Bắc nhìn nặng nề nhìn Tiểu Lam.
Tô Bắc giận dữ nói: “Tiểu Lam, Thiến Doanh là người của công chúng, sao lại kéo em ấy chạy như thế, em phải biết, em ấy đang là một ngôi sao vô cùng hot, lúc nào cũng có bọn phóng viên theo dõi chụp ảnh, chẳng lẽ đến điều này mà em cũng không thể lo lắng cho em ấy được à? Vậy chị còn tìm em đến làm vị trí trợ lý làm gì nữa? "
Cố Thiến Doanh nhìn biểu hiện của Tô Bắc, lại nhìn Tiểu Lam đang cúi đầu uất ức.
Cô mỉm cười nhìn Tô Bắc.
"Chị Bắc Bắc, Tiểu Lam em ấy không cố ý đâu, lần sau em sẽ bảo em ấy chú ý, chị đừng giận nữa, được chứ?" Giọng Cố Thiến Doanh ấm áp, dịu dàng vang lên.
Tô Bắc thở dài không vui lòng.
Ngay khi định nói thì cô nghe Tiểu Lam khẽ lẩm bẩm.
"Đúng vậy, giám đốc Lộ vẫn ở bên cạnh. Sao chị Bắc Bắc có thể giận dữ được chứ!" Tiểu Lam nói.
Mặc dù cô ấy nói vô cùng bé, nhưng ba người còn lại trong thang máy đều nghe thấy hết.
Sắc mặt Tiểu Bắc bỗng trở nên vô cùng khó chịu.
Đây là em ấy đang nói cô giống như con hổ cái không nói đạo lý trước mặt giám đốc Lộ à!
Lần này cô thực sự phải ra uy rồi!
Bây giờ mà hổ còn không thể hiện sức mạnh của mình thì Tiểu Lam này thực sự còn coi cô như một con mèo yếu.
Tô Bắc trừng mắt nhìn Tiểu Lam.
"Chị đang tức giận, giám đốc Lộ có ở đây hay không thì liên quan gì. Chị bình thường làm việc như thế nào thì bây giờ chị vẫn vậy. Còn em Tiểu Lam, em đừng ỷ bình thường chị khen em vài câu mà em đã coi trời bằng vung, không biết mình là ai nữa rồi!” Tô Bắc tức giận đến nỗi ngực thở phập phồng.
Tiểu Lam này, em ấy nghĩ rằng có Lộ Nam ở đây, cô sẽ không dám dạy dỗ em ấy à?
Cô luôn cảm thấy Tiểu Lam có vấn đề, từ lâu cô đã muốn tìm cơ hội sa thải em ấy.
Không ngờ, em ấy vẫn cứng đầu cứng cổ như thế!
Lúc này, Lộ Nam lên tiếng: "Bắc Bắc, đôi khi, trong công việc vì thái độ hòa nhã thường thấy của em nên có một số nhân viên sẽ buông lơi. Vì vậy, khi cần nghiêm khắc thì tuyệt đối không được mềm lòng, nếu không nó sẽ tạo ra ảo giác và để người khác nghĩ rằng lãnh đạo này yếu kém dễ bắt nạt nên rất dễ nói chuyện!” Lộ Nam vô tình nói.
Anh không nói tên của ai cả, nhưng sắc mặt của Tiểu Lam lại rất khó coi.
Thang máy đã đến Giải trí Bầu Trời Sao.
"Bắc Bắc, thang máy đến nơi rồi, bọn em ra đi!" Lộ Nam nói.
Tô Bắc gật đầu, cô bước ra khỏi thang máy đầu tiên.
Tiểu Lam cúi đầu uất ức, đi theo Cố Thiến Doanh ra khỏi thang máy.
Đôi mắt của Lộ Nam lóe lên.
Thang máy từ từ đóng lại.
Tô Bắc đi về phía văn phòng, Cố Thiến Doanh nhanh chóng đi theo.
Đến văn phòng, Cố Thiến Doanh nhìn Tô Bắc.
"Chị Bắc Bắc, sáng nay, Tiểu Lam và em đã đặc biệt đến tìm chị là muốn nói với chị hội nghị phim mới sẽ được tổ chức vào ngày mai, chúng em đã cùng nhau đến đó, cái trường quay đó rất khó tìm, em nói đến lúc đó, em đưa chị đến, để chị không đi nhầm đường. Sáng nay, là lỗi của Tiểu Lam, chị đừng giận nữa nhé, chị tha thứ cho em ấy lần này đi!” Cố Thiến Doanh nói.
Sắc mặt Tô Bắc rất căng thẳng. Cô nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Tiểu Lam.
"Tiểu Lam, em biết không? Thái độ bây giờ của em đủ để chị sa thải em ngay lập tức. Muốn có một trợ lý tốt, chỉ cần chị đồng ý trả tiền thì có rất nhiều, huống chi là vị trí trợ lý cho Cố Thiến Doanh, nhiều người còn đang tranh giành để làm! Em đừng nghĩ rằng em và bọn chị quen thân quen rồi thì có thể làm việc mà không có chừng mực, nếu còn để xảy ra chuyện như thế này, chị tuyệt đối sẽ không tha thứ!” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Tiểu Lam gật đầu liên tục.
"Chị Bắc Bắc, em biết lỗi rồi, em sẽ không bao giờ dám nữa!" Cô tủi thân và thành khẩn nói.
Cố Thiến Doanh nhìn Tô Bắc, nói: “Chị Bắc Bắc, em ấy biết sai rồi, vậy chị qua cho em ấy lần này nhé, cho em ấy một cơ hội!" Cố Thiến Doanh nói xong, quay lại nhìn Tiểu Lam.
"Được rồi, Tiểu Lam, em ra ngoài trước, tôi và chị Bắc Bắc còn có chuyện cần bàn!" Cố Thiến Doanh nói.
Tiểu Lam gật đầu và nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn cánh cửa văn phòng đóng lại, Tô Bắc liền chau mày.
"Thiến Doanh, không phải là chị không có tình người, không biết đạo lý. Chúng ta không phải sớm đã nhận ra Tiểu Lam có gì đó không ổn và muốn cho em ấy nghỉ việc sao? Sao em còn có ý nói giúp cho em ấy!" Tô Bắc nói một cách không hài lòng.
Cố Thiến Doanh suy nghĩ một lúc rồi nhìn Tô Bắc một cách nghiêm túc.
"Chị Bắc Bắc, em đã nghĩ rồi, Tiểu Lam đã theo em lâu như vậy, nếu em ấy muốn phản bội em, có nhiều cơ hội vậy thì không cần đợi lâu như thế đâu, vả lại, quãng thời gian trước, em ấy nói với em rằng hoàn cảnh gia đình cô ấy rất khó khăn, mẹ cô ấy bị ốm nặng liệt giường, cần rất nhiều tiền để chi trả cho các chi phí thuốc thang. Thực tế, em ấy trông rất xinh đẹp và hoàn toàn có thể dồn hết tâm sức để bản thân lựa chọn con đường diễn xuất, nhưng em ấy nói, đóng vai phụ cần nhiều thời gian, có thể thành công hay không còn không biết nữa. Gia đình em ấy căn bản lại không cho phép em ấy làm như thế, vì vậy, em ấy mới chọn làm trợ lý, em ấy thực sự rất khó khăn, chị Bắc Bắc!”, Cố Thiến Doanh nói.
Tô Bắc cau mày, hoàn cảnh gia đình như vậy. Trước đây sao Tiểu Lam lại không nói chứ!
Tuy nhiên, nghe những lời này, lòng Tô Bắc cũng dịu lại.
Giống như trước đây khi Diệp Đình Lạc mượn tiền cô, cô cũng không ngần ngại giới thiệu cô ấy với Cố Niên Thành.
Diệp Đình Lạc bây giờ ít nhất sẽ không vì chuyện tiền bạc mà lo lắng.
Nhưng Diệp Đình Lạc có lòng biết ơn, Tiểu Lam có không?
Tô Bắc không biết.
Cô lắc đầu.
"Nếu là như thế thì cho em ấy một cơ hội ở lại với em, nhưng bây giờ em rất nổi tiếng, phải hiểu là người nổi tiếng thì có nhiều thị phi, em phải chú ý đến những người xung quanh, bình thường ăn nói hành sự cũng phải chú ý một chút, đừng để người khác nắm thóp, còn trường quay đó, em ngồi xuống trước, chị xem cái này rồi chút nữa chúng ta nói chuyện! Chị cũng quen đường!”, Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh gật đầu.
"Được rồi, chị làm việc đi, chị Bắc Bắc, em ngồi bên cạnh đợi chị, dù sao, hai ngày nay em cũng nhàn rỗi!", Cố Thiến Doanh nói.
Tô Bắc khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.
Tô Bắc sau khi xem xong, cô ra ngoài với Cố Thiến Doanh.
Hai người nhìn quanh một vòng và không thấy bóng dáng Tiểu Lam.
Cố Thiến Doanh định gọi cho Tiểu Lam.
Tô Bắc đưa tay ra vỗ vai cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiểu Lam, cầm điện thoại ở đường rẽ lén lút gọi điện thoại.
Hai người tiến lại gần và nghe tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Tiểu Lam.
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi đang ở công ty, người nhiều dễ bại lộ, tôi cúp máy trước đã!", giọng cô ta rất dịu dàng, giống như đang gọi cho một người rất quan trọng vậy.
Tô Bắc quay lại nhìn Cố Thiến Doanh, vẻ mặt hơi khó đoán.
Tiểu Lam đột nhiên quay lại nhìn thấy Tô Bắc và Cố Thiến Doanh, cô ta sợ đến nỗi điện thoại cũng rơi xuống đất!
Cô ta giật mình nhìn Tô Bắc và Cố Thiến Doanh. Họ lúc nãy chắc là không nghe thấy gì đâu!
Cô ta nhanh chóng ngồi xổm xuống và nhặt điện thoại lên.
"Cái đó... Chị Thiến Doanh, chị Bắc Bắc, hai chị ra rồi!", cô ta nói một cách không tự nhiên.
Cố Thiến Doanh gật đầu.
Tô Bắc cười như không cười nhìn Tiểu Lam.
"Gọi cho ai đấy, lo lắng như vậy!", Tô Bắc nói.
Tiểu Lam cười gượng.
"Còn có thể ai nữa ạ, em gọi điện thoại về nhà, cảm thấy ở công ty không tiện lắm!", Tiểu Lam giải thích.
Cố Thiến Doanh nghe xong thì tin ngay.
Tô Bắc cau mày, nhìn Tiểu Lam.
"Nhưng, tại sao chị thấy trên mặt em lo lắng như có tật giật mình vậy, chẵng lẽ chị bị hoa mắt rồi?", Tô Bắc giả vờ không để ý nói.
Tiểu Lam sững người, cô ta không biết trả lời thế nào.
Cố Thiến Doanh kéo tay Tô Bắc. .
"Được rồi chị Bắc Bắc, chúng ta đi thôi! Không còn sớm nữa!", Cố Thiến Doanh nói.
Tô Bắc nhìn sâu vào Tiểu Lam, gật đầu và bước ra ngoài.
Cố Thiến Doanh liếc nhìn Tiểu Lam.
"Đi thôi, còn không nhanh đi theo!", Cố Thiến Doanh nói.
Tiểu Lam gật đầu, có chút uất ức đi theo.
Tại thời điểm này.
Lộ Tây Tây đang đứng trước cửa nhà của Ngọc Lâm, nhìn đông nhìn tây.
Cô gọi cho Ngọc Lâm rất lâu, nhưng không có ai trả lời.
Lộ Tây Tây có chút lo lắng.
Con nhỏ này, điện cả buổi không nghe máy, đang làm cái gì chứ!
Lộ Tây Tây nghĩ một lát, trong tay đang vân vê điện thoại.
Thôi, vẫn nên đi vào xem sao.
Trước đây, cô cũng thường đến nhà Ngọc Lâm, cũng không để ý nhiều như vây.
Ngược lại lần này đi một chuyến, cô càng phải để ý xã giao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!