Chiếc xe dần dần đi xa nhà họ Lộ.
Tô Bắc đột nhiên mở miệng hỏi Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, sao em không dọn về nhà mà lại ở trong khách sạn thế?” Tô Bắc khó hiểu hỏi.
Lộ Tây Tây cười cười.
“Cũng không phải tạm thời quyết định ở khách sạn đâu. Mà là em đã sớm suy nghĩ kỹ rồi. Em định ở khách sạn hai ngày rồi sau đó sẽ đi tìm nhà, em muốn dọn ra ngoài ở. Cảm giác trước kia toàn ở nhà khiến cho em bị cắt đứt hết liên lạc với thế giới bên ngoài vậy!” Lộ Tây Tây nói.
Lộ Nam đang lái xe bất thình lình hỏi một câu.
“Vậy còn công việc em tính sao?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc và Lộ Tây Tây đều giật mình.
Công việc?
Trước kia quả thực là Lộ Tây Tây ở nhà suốt, không phải làm việc gì.
Nhưng thật ra những thứ mà cô biết làm cũng rất nhiều.
Bởi vì từ nhỏ đã được Mục Niệm Ảnh rẻn luyện và hun đúc, có thể nói là đa tài đa nghệ.
Nhưng mà chủ trương của Mục Niệm Ảnh chính là con gái thì không nên ra khỏi cửa, luôn ở trong nhà mới là đạo lý đúng đắn.
Vì thế trước kia Lộ Tây Tây chưa từng làm qua công việc gì.
Lộ Tây Tây lắc đầu.
“Cái này em cũng không biết. Bây giờ cứ ổn định trước đã, công việc thì chắc chắn phải tìm rồi. Sau này em không thể chìa tay ra xin tiền ba mẹ được nữa, phải tự độc lập, tự cung tự cấp thôi. Lần đi du lịch này em đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, ví dụ như những chuyện trước kia, em cố chấp như thế là vì quá rảnh rỗi đó. Tất cả tâm tư đều cố chấp đặt vào một chuyện. Nhưng mà bây giờ em không thế nữa, em muốn cố gắng khiến mình trưởng thành hơn!” Lộ Tây Tây cười nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Em có chính kiến của mình như vậy là tốt. Sau này gặp chuyện gì khó khăn thì cứ đến timg anh trai em. Dù sao thì chỗ dựa vững chắc như thế không dùng cũng lãng phí mà, có đúng không!” Tô Bắc cười nói.
Lộ Tây Tây mỉm cười gật đầu, cũng không nói lại câu gì.
Lộ Nam nhìn thấy hình ảnh hòa thuận của Tô Bắc và Lộ Tây Tây qua gương chiếu hậu.
“Tây Tây, em trưởng thành rồi!” Lộ Nam bình tĩnh nói.
Trong mắt của Lộ Tây Tây dường như đã phủ một tầng nước mắt.
Cô gật đầu thật mạnh.
“Vâng!”
Tô Bắc nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lộ Tây Tây cũng không biết nên nói gì.
Cô suy nghĩ một lát, sau đó nhìn Lộ Tây Tây.
“Tây Tây, con gái một thân một mình ở ngoài phải chú ý an toàn đó!” Tô Bắc quan tâm nói.
Lộ Tây Tây nhoẻn miệng cười.
“Em biết rồi, chị không phải lo lắng đâu. Một mình em ở bên ngoài lâu thế cũng có thể sống rất tốt mà. Đúng rồi, chuyện mà bà nội nói lúc nãy hai người hãy cố gắng làm theo nhé. Nếu không thì chắc chắn ngày nào bà nội cũng nhắc tới cho xem!” Lộ Tây Tây nói.
Tô Bắc có chút ngẩn ngơ.
“Chuyện gì cơ?” Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Lộ Tây Tây, cảm thấy câu chuyện hơi lạc đề thì phải!
Lộ Tây Tây mỉm cười.
“Còn là chuyện gì nữa, không phải bà nội sợ không đợi được đến lúc bế chắt sao! Hai người cố gắng một chút!” Lộ Tây Tây cười nói.
Không một ai biết, thực ra khi nói những lời này, trong lòng của Lộ Tây Tây vẫn có chút khó chịu.
Chỉ còn hy vọng, chờ sau này dần dần phai nhạt, chờ đến lúc lòng cô yên tĩnh như nước thì có lẽ tốt rồi.
Tô Bắc nghe thấy Lộ Tây Tây nói vậy, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
May mắn trong xe không bật đèn, vì thế không nhìn rõ gương mặt của cô.
Tới nơi, Lộ Tây Tây xuống xe.
“Hai người cố gắng nhé, không cần tiễn em nữa đâu!” Lộ Tây Tây nói xong liền đi vào khách sạn.
Tô Bắc thắt lại dây an toàn.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật sự Lộ Tây Tây đã thay đổi thật rồi.
Lộ Nam trầm mặc, tiếp tục khởi động xe đi về hướng chung cư của trung tâm thành phố.
Lái xe được một đoạn, anh đột nhiên mở miệng.
“Bắc Bắc, em cảm thấy thế nào?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc lại ngẩn người.
“Thấy cái gì thế nào cơ?” Cô cảm giác tối hôm nay chắc chắn bọn họ không phải là người của cùng một thế giới rồi.
Nếu không thì tại sao những lời mà mọi người nói cô đều nghe không hiểu chứ.
Lộ Nam nhẫn nại giải thích cho cô.
“Đương nhiên là chuyện nhanh nhanh sinh con, khiến mà nội có thể yên tâm ấy!” Lộ Nam cười khẽ nói.
Dường như anh không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của Tô Bắc.
Tô Bắc giơ tay lên che mặt, cảm giác mặt nóng phừng lên.
Cái người này, sao có thể tùy tiện cái gì cũng nói ra được cơ chứ.
“Sao anh lại có thể nói huỵch toẹt ra vậy chứ!” Tô Bắc suy nghĩ một lát liền thẳng thắn nói với anh.
Lộ Nam bật cười.
“Vậy được, chúng ta không nói nữa mà trực tiếp làm luôn. Đổi thành hành động là được rồi!” Lộ Nam hài hước nói.
Tô Bắc xấu hổ đưa hai tay ôm lấy mặt.
“Lộ Nam, rốt cuộc anh đang nói cái gì thế! Về nhà mau!” Cô hờn dỗi nói.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Lộ Nam cười khẽ một tiếng sau đó tang tốc.
Còn Lộ Tây Tây vừa mới xuống xe thì nhìn thấy Cận Đông đang từ bên ngoài bước vào khách sạn.
Lộ Tây Tây nhớ tới chuyện ban ngày ở sân bay, nhất thời cảm thấy không còn mặt mũi nào.
Cô lập tức đi về phía thang máy.
Cận Đông cũng nhanh chóng bắt kịp.
Anh đứng ở bên cạnh Lộ Tây Tây.
“Hey, Tây Tây, cô đi đâu về thế. Sao muộn vậy rồi mới trở về vậy?” Cận Đông cười tủm tỉm hỏi.
Lộ Tây Tây xoay người trừng mắt nhìn anh.
“Anh vừa gọi ai đấy! Tây Tây? Anh gọi nghe thân mật quá nhỉ, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau không lâu mà. Anh cũng không cần phải tỏ ra thân thiết thế đâu!” Lộ Tây Tây không hề khách khí nói.
Cận Đông cười gượng một tiếng.
“Để tôi tính xem nhé, chúng ta gặp nhau từ lúc tám giờ sáng lên máy bay, cho tới giờ cũng đã khoảng mười bốn tiếng đồng hồ rồi nhỉ. Tính ra là tám tram bốn mươi phút, năm mươi nghìn bốn trăm giây. Trời ơi! Chúng ta đã quen biết nhau lâu như thế rồi sao, tôi gọi em hai tiếng Tây Tây còn chưa đủ ấy!” Cận Đông giở trò vô lại nói.
Lộ Tây Tây hết nói nổi.
Đã thấy tên vô lại nào dám hung hồn nói lý lẽ như này chưa?
Điều khiến cô không thể ngờ tới đó là người như vậy lại có thể là CEO của một tập đoàn lớn, quả thật là khiến người khác không thể tin nổi.
Bây giờ cô đang hoài nghi, có phải não của người đàn ông trước mặt bị rớt rồi không!
“Không phải anh đang điều tra tôi sao? Còn hỏi tôi làm gì nữa. Những thứ này chắc anh phải điều tra ra rõ ràng rồi chưa?” Lộ Tây Tây ấn nút thang máy, nhìn thẳng về phía trước, mặt không chút biểu cảm nói.
Cận Đông gượng cười một tiếng.
“Không giống như em nghĩ đâu, tôi chỉ muốn kết bạn với em mà thôi. Sao lại có thể đi điều tra em chứ, em nghĩ nhiều rồi. Con người tôi ấy mà, đối với bạn bè luôn luôn thật lòng thật dạ đó!” Cận Đông nói dối không chớp mắt.
Thang máng đi xuống, Lộ Tây Tây bước thẳng vào trong.
Cận Đông thấy thế cũng bước vào theo.
“Thật sao? Đáng tiếc tôi chẳng muốn kết bạn với anh. Vì thế cho nên anh tránh xa tôi ra một chút! Tôi không thích ở cùng người lạ!” Lộ Tây Tây không thèm nhìn mặt Cận Đông, thẳng thắn nói.
“Ơ kìa Tây Tây, em còn chưa ở cùng với tôi lúc nào mà, sao có thể biết được em rất ghét chứ. Hễ ai ở cùng với tôi đều sẽ thích tôi đó. Tin tôi đi, chỉ cần em cho tôi một cơ hội, tôi sẽ tạo nên kỳ tích cho em xem!” Cận Đông làm bộ làm tịch, nhìn qua còn thấy rất thật lòng nữa.
Lộ Tây Tây hừ lạnh một tiếng.
“Tôi sợ tôi cho anh một cơ hội xong sẽ bị anh dọa chết!” Lộ Tây Tây nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
Cận Đông trừng mắt nhìn thang máy, cái thang máy này sao lại nhanh như vậy chứ!
Mắt thấy Lộ Tây Tây đã sắp tới cửa phòng, anh liền nhanh chóng chạy vọt qua, chắn trước mặt cô.
“Em nói cho anh biết tối nay em đã đi đâu, có được không?” Cận Đông nhìn Lộ Tây Tây, thành khẩn hỏi.
Lộ Tây Tây cười khẩy một tiếng.
“Không phải anh vẫn đang điều tra tôi sao? Không phải vẫn theo dõi tung tích của tôi óa? Nếu đã như thế còn không biết tôi đi đâu thì thật là mất mặt!” Lộ Tây Tây không chút khách khí nói.
Cận Đông cảm thấy sắp không nhin được nữa.
“Cái đó… Em là hacker. Tôi cũng biết em đã bóp méo một chút thông tin của mình, tôi cũng không biết người mà mình điều tra rốt cuộc là ai. Em nói với tôi đi, rốt cuộc thân phận của em là gì có được không? Về phần theo dõi em thì… anh chỉ muốn biết được thân phận của em thôi. Thật không ngờ kết quả lại mất dấu mất!” Cận Đông ảo não nói.
Chỉ có điều anh lập tức lấy lại tinh thần.
“Mất dấu cũng không có gì là lạ mà! Tôi vừa mới tới Nam Hy, không rõ đường ở đây lắm. Nếu không thì những chuyện ngu xuẩn này chắc chắn sẽ không xảy ra đâu!” Cận Đông giống như đang giải thích cho Lộ Tây Tây nghe, lại giống như đang nói cho chính mình nghe.
Lộ Tây Tây lách người qua bên trái, cô muốn về phòng của mình.
Kết quả Cận Đông cũng di chuyển thao, chặn cô lại.
“Em nói cho tôi biết thân phận của em, có được không?” Cận Đông cười hì hì nhìn Lộ Tây Tây, vẻ mặt đó quả thực vô lại không thể diễn tả được.
Lộ Tây Tây hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Được rồi, vậy thì anh đi hỏi Ngọc Lâm đi. Không phải cô ấy là nhân viên của anh sao? Chẳng nhẽ chuyện cỏn con như này cô ấy cũng không sẵn lòng nói cho anh sao. Nếu thế thì anh làm sếp quá thất bại rồi!” Lộ Tây Tây liếc nhìn Cận Đông, mở miệng nói.
Cận Đông nhíu mày.
“Tôi cũng hỏi cô ấy rồi, cô ấy chỉ nói tên của em cho tôi biết. Còn nếu tiết lộ thêm gì nữa thì giống như bán đứng bạn thân của mình vậy, có đánh chết cô ấy cũng không nói đâu!” Cận Đông nói.
Lộ Tây Tây không nói gì, từ khi nào mà Ngọc Lâm lại trở nên có đạo đức như vậy chứ. Cô thật sự không biết đó!
“Được rồi, anh mau tránh ra đi, tôi phải vào trong rồi. Anh không mệt nhưng tôi đang rất mệt đó!” Lộ Tây Tây nói xong liền đưa tay đẩy Cận Đông ra.
Cận Đông nắm lấy cổ tay của cô.
“Em chỉ cần cho tôi một gợi ý thôi, tôi sẽ không làm phiền em nữa!” Cận Đông cợt nhả nói.
Lộ Tây Tây tức giận, đâu không phải là làm phiền, đây là quấy rồi, có hiểu không?
Cô trừng mắt nhìn Cận Đông.
Thôi bỏ đi, cứ nói cho anh ta vậy. Dù sao thì với thân phận của anh ta, sớm muốn gì cũng sẽ điều tra ra.
“Anh có thời gian rảnh tới hỏi tôi, không bằng đi xem biển số xe của tôi ấy!” Lộ Tây Tây nói xong, trước vẻ mặt hoảng hốt của Cận Đông, cô đi thẳng vào phòng.
Cận Đông sửng sốt một hồi lâu rồi mở cừa căn phòng đối diện bước vào.
Theo lời của Ngọc Lâm nói, đường đường là một giám đốc lớn nhưng không ở trong phòng tổng thống mà lại vì theo đuổi con gái mà cố ý thuê phòng ở đối diện, việc này khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ!
Tô Bắc và Lộ Nam về tới nhà.
Vừa mới bước vào cửa, Lộ Nam đã ôm lấy Tô Bắc muốn hôn cô.
Tô Bắc giơ tay ra chắn ở trước ngực Lộ Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!