Diệp Đình Lạc mỉm cười gật đầu.
“Có lẽ là thế. Nhưng mà chị Bắc Bắc, quan hệ của ba người bọn họ giống như cha con thật đấy. Chị thật sự không có ý định tìm một cơ hội để thẳng thắn nói với tổng giám đốc Lộ sao?” Diệp Đình Lạc cười nói.
Tô Bắc chu miệng, vẻ mặt của cô có chút do dự.
“Chuyện này phải để xem thế nào đã, chị cũng không biết nữa. Nói thật thì nhìn thấy quan hệ giữa bọn họ tốt như thế này chị cũng rất xúc động, nhưng mà vẫn cần phải suy nghĩ thận trọng. Để chị suy nghĩ thêm đi!” Tô Bắc cười nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu, không nói gì nữa.
Cô ấy rửa sạch hoa quả sau đó bưng ra phòng khách.
Tô Bắc đi theo phía sau.
Cô ngồi ở trên sofa, câu được câu không nói chuyện phiếm với Lộ Nam.
“Lộ Nam, bên anh có nghe được tin tức gì của Diệp Nhiễm chưa?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam vừa ghép hình cùng Tô Hàn và Tô Lẫm, vừa mở miệng trả lời.
“Chưa, anh đã cho Vân Phàm đi tìm rất lâu rồi thế nhưng vẫn không có tin tức gì. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không người không thể vô duyên vô cớ bốc hơi như vậy được!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc gật đầu đồng tình.
“Vậy Lý Vân Khải thì sao?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam cầm miếng ghép hình trong tay một lúc lâu, anh quay người sang nhìn Tô Bắc.
“Cái này… Anh cũng cho Vân Phàm đi tìm rồi, nhưng mà anh ta cùng với Diệp Nhiễm đều giống nhau, từ khi Lý Vân Khải để lộ ra tin tức bất động sản Lý thị có vấn đề thì không hề xuất hiện. Lần cuối cùng anh ta xuất hiện là ở một quán net lụp xụp, ở chỗ đó cũng không có camera vì thế cho nên không biết rốt cuộc anh ta đã đi đâu rồi!” Lộ Nam vô cùng nhẫn nại giải đáp cho Tô Bắc.
Tô Bắc gật đầu mỉm cười.
“À… Hóa ra là như vậy. Không tìm thấy thì thôi vậy, em chỉ sợ anh ta cùng với Diệp Nhiễm không biết hai người họ lúc nào đột nhiên xuất hiện, lại làm mưa làm gió thêm một lần nữa!” Tô Bắc cười nói.
Lộ Nam mỉm cười, anh lắc đầu.
“Em yên tâm, Bắc Bắc. Những chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần nữa đâu. Nhất định anh sẽ bảo vệ em!” Lộ Nam nghiêm túc nói.
Tô Bắc mỉm cười gật đầu.
“Ừm, anh không cần phải trịnh trọng như thế đâu, em tin anh mà!” Tô Bắc cười nói.
Sau khi Lộ Nam cùng Tô Hàn và Tô Lẫm lắp ghép xong, anh liền cùng Tô Bắc về nhà.
Lúc Tô Bắc chuẩn bị rời đi còn quay lại nháy mắt với Tô Hàn và Tô Lẫm.
Bây giờ ba người bọn họ có thể quang minh chính đại gặp nhau, trong lòng của Tô Bắc chung quy vẫn cảm thấy có chút phức tạp.
Cô vẫn không biết, kết quả như thế này rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Đêm nay, Lộ Nam ôm lấy Tô Bắc, thân mật một hồi lâu sau đó mới thâm trầm đi vào giấc ngủ.
Tô Bắc nhìn cảnh đêm tối đen bên ngoài, không hề muốn ngủ một chút nào.
Đột nhiên cô cảm thấy rất xúc động, muốn nói tất cả cho Lộ Nam biết.
Dù sao bây giờ quan hệ giữa Lộ Nam cùng Tô Hàn và Tô Lẫm cũng tốt như thế, cứ dứt khoát nói ra sự thật, không cần phải tiếp tục nói dối Lộ Nam nữa.
Tô Bắc càng nghĩ, quyết tâm trong lòng lại càng lớn.
Đêm hôm nay, Tô Bắc muốn mang hết lòng dạ của mình ra thẳng thắn nói với Lộ Nam.
Nhưng mà cô lại dần dần ngủ thiếp đi trong quá trình củng cố niềm tin của mình.
Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc rửa mặt xong liền định nói với Lộ Nam, tối nay cùng ra ngoài ăn cơm cô có việc quan trọng cần nói với anh.
Kết quả, cô chưa kịp mở lời.
Lộ Nam đã lên tiếng trước.
“Bắc Bắc, tối nay hai chúng ta về nhà cũ ăn cơm đi!” Lộ Nam vừa nói xong, Tô Bắc nhất thời ngẩn người.
Dù sao thì cũng lâu lắm rồi bọn họ không có quay lại nhà cũ.
Là sau khi phá thai, hay là sau khi Lộ Tây Tây bỏ đi?
Dù sao thì cũng quá lâu rồi.
Tô Bắc có chút kinh ngạc.
“Tại sao đột nhiên lại muốn quay về?” Tô Bắc hỏi.
Không phải bà nội không muốn gặp lại bọn họ sao? Là bà nội gọi bọn họ tới, hay là Lộ Nam đột nhiên muốn quay về?
Tô Bắc vô cùng tò mò.
“Bắc Bắc, hôm nay Tây Tây về nước, bà nội kêu chúng ta tối nay cùng về ăn bữa cơm đoàn viên!” Lộ Nam thành thật nói.
Tô Bắc nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng.
Hóa ra, đây mới là lý do.
Không biết tại sao nghe thấy Lộ Nam nói như vậy, suy nghĩ vốn định nói ra của cô bỗng bị xua tan đi mất.
Cô nghĩ, con người quả nhiên không nên quyết định việc gì vào buổi tối.
Bạn xem. Cho dù là quyết định kiên định tới mức nào, sau khi xảy ra một việc cỏn con cũng có thể khiến bạn từ bỏ.
Lộ Tây Tây về nước rồi, khiến cho Tô Bắc tạm thời đánh mất suy nghĩ sẽ nói thật trong đầu.
Tô Bắc nghĩ, cứ đợi thêm một thời gian nữa đi.
Nếu như có cơ hội, cô sẽ nói thật với Lộ Nam.
Trên đường đi làm cùng Lộ Nam, cả quãng đường Tô Bắc đều trầm mặc không nói.
Lúc xuống xe, Lộ Nam nói với Tô Bắc: “Đừng suy nghĩ nhiều!”
Nhưng mà, Tô Bắc sao có thể không suy nghĩ được đây.
Đã rất lâu không gặp lại rồi, ít nhất cô cũng phải chuẩn bị tâm lý chứ!
Hơn nữa, trước kia Lộ Tây Tây thích Lộ Nam, thích đến chết đi sống lại, không ngại làm ra những việc điên rồ.
Vậy còn bây giờ thì sao? Cô ấy thay đổi rồi? Không thích anh nữa sao?
Tô Bắc không biết.
Nhưng mà trong lòng cô hiểu rất rõ, tiếp theo mình phải đối mặt với những việc này, nói không chừng sẽ còn khủng khiếp hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Lúc tới công ty, Tô Bắc nhanh chóng hòa mình sự bận rộn của công việc.
Cùng lúc đó, chuyến bay từ Tokyo cũng đang hướng về Nam Hy.
Lộ Tây Tây ngồi ở ghế trong, phía ngoài là vị trí của một người đàn ông gốc Hoa.
Suốt một chặng đường, một người phụ nữ xinh đẹp ở phía dãy ghế bên kia lối đi liên tục liếc mắt đưa tình với người đàn ông.
Các câu nói dụ dỗ khiến người khác buồn nôn cô ta cũng có thể nói ra được, thật sự có thể là tinh thông hết cả mười tám loại võ nghệ.
Đương nhiên những loại “võ nghệ” này chủ yếu chính là thủ đoạn quyến rũ đàn ông.
Lộ Tây Tây nghe thấy cô ta õng ẹo rên rỉ, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô giống như hòa thượng đang ngồi thiền vậy, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Lộ Tây Tây nghĩ thầm: Là do người phụ nữa kia không đủ hấp dẫn hay là vì định lực của người đàn ông này quá mạnh mẽ.
Lộ Tây Tây thấy người phụ nữ kia không hề tức giận, vẫn tiếp tục đến gần bên cạnh người đàn ông.
Đã có người không thể nghe nổi nữa.
“Này! Cô đã xong chưa thế! Từ lúc lên máy bay đến giờ đã tán tỉnh đàn ông hai tiếng đồng hồ rồi đấy, cô cũng nên thôi đi. Cô không thấy buồn nôn nhưng người khác lại thấy buồn nôn đấy!” Một người đàn ông ngồi ở ghế sau không hề khách sáo nói.
Đối mặt với người đàn ông ngồi cạnh Lộ Tây Tây, người phụ nữ kia bị đổ tội là quyến rũ đàn ông liền nhất thời cảm thấy không vui.
Cô ta vừa định quang xuống chửi, kết quả lại càng có thêm nhiều người công kích.
“Rốt cuộc cô có đạo đức không thế? Muốn quyến rũ đàn ông thì về nhà mà quyến rũ, sau khi đóng cửa lại muốn làm gì cũng được, chứ không phải là ở trên máy bay vấy bẩn con mắt của chúng tôi, ok?”
“Đúng đấy đúng đấy, cô xem xem cô rên rỉ hai tiếng đồng hồ, nhìn người ta xem người ta có thèm để ý đến cô không? Vẫn là nên tém tém lại một chút đi, đừng để người ta ném cô ra khỏi máy bay mới chịu dừng lại!”
…
Nghe thấy những lời nói khó nghe từ mọi người, cuối cùng người phụ nữ kia mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lộ Tây Tây nhếch miệng cười.
Đây có lẽ chính là “cùng nhau xông pha” trong truyền thuyết nói!
Nhưng mà, đáng đời!
Cô ta nói suốt cả dọc đường làm cho cô ngủ không yên giấc.
Lộ Tây Tây kéo khẩu trang lên, xung quanh không còn ồn ào nữa, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc.
Lúc máy bay hạ cánh, Lộ Tây Tây vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.
Cô mơ thấy Tô Bắc và Lộ Nam tổ chức một hôn lễ rất lớn.
Cô nhìn thấy bọn họ ngọt ngào hạnh phúc bên cạnh nhau, mặc dùng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu thế nhưng sớm đã không còn những suy nghĩ điên rồ như xưa nữa rồi.
Cô nghĩ, mình cũng nên dần dần buông bỏ thôi.
Quả nhiên, việc bỏ đi đúng là vẫn có tác dụng một chút…
Lộ Tây Tây không biết rốt cuộc là mình nằm mơ hay tại trong lòng vẫn còn để tâm đến chuyện đó.
Cô cảm giác bên cạnh có người đang đẩy cô, lúc tháo bịt mắt xuống cô mới biết máy bay đã hạ cánh rồi.
Lộ Tây Tây quay người sang nhìn người vừa đẩy mình, là người đàn ông ngồi bên cạnh cô.
Người đàn ông đó vô cùng đẹp trai, ánh mắt đào hoa đa tình tựa hồ mang theo cả mùa xuân trong đó khiến người ta rung động không thôi. Khuôn mặt đẹp trai giống như thượng đế tỉ mỉ điêu khắc ra vậy, khiến cho người ta vừa nhìn thoáng qua đã không thể quên được.
Lộ Tây Tây không nhịn được mà cảm thán, thật sự là rất đẹp trai. Không trách người phụ nữ khi nãy vẫn chưa từ bỏ ý định quyến rũ anh ta.
Cô cũng không biết, hóa ra lại là một chàng trai đẹp trai như vậy.
Lộ Tây Tây nhìn người đàn ông, hơi mỉm cười.
“Cảm ơn anh!”
Cận Đông nhìn thẳng vào Lộ Tây Tây, dường như ánh mắt không hề động đậy.
Phụ nữ xinh đẹp anh đã từng gặp rất nhiều, đa tình có, dịu dàng có, ngột ngào có, quyến rũ có… Có thể nói, anh lăn lộn ở trên thường trường bao nhiêu năm nay, loại phụ nữ xinh đẹp nào anh đều đã gặp qua.
Nhưng mà người phụ nữ ở trước mặt này giống như từ trong tranh bước ra vậy, giống như cô gái mưa bụi của Giang Nam. Trong khí chất lộ ra nét đẹp cổ điển, cả người toát ra hơi thở ôn nhu say đắm lòng người.
Lúc cô ấy nâng mắt lên nhìn anh, anh cảm thấy dường như cả thế giới đều đang im lặng.
Sau khi Cận Đông lên máy bay, Lộ Tây Tây luôn đeo bịt mắt, vì thế anh không hề chú ý tới thì ra người bên cạnh lại là một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Bây giờ nhìn thấy rồi, đột nhiên cảm thấy không thể dời mắt ra được.
Anh có một loại cảm giác, đã nhiều năm trôi qua như thế, đây là người phụ nữ đầu tiên anh muốn có được.
Cận Đông nhìn Lộ Tây Tây, nhìn tới có chút ngây ngốc, anh vẫn không hề động đậy, giống như người đang say.
Lộ Tây Tây vốn đang chờ Cận Đông tránh ra để mình còn ra ngoài mà!
Kết quả, đối phương lại nhìn mình trân trân, giống như chết lặng không hề động đậy.
Một lúc lâu sau Lộ Tây Tây mới hiểu ra, thì ra anh ta nhìn mình tới mê mẩn rồi.
Lộ Tây Tây nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô nghe thấy tiếng hừ lạnh của người phụ nữ khi nãy quyến rũ Cận Đông.
Âm thanh đó giống như là đang trách móc cô, dám cướp người đàn ông mà cô ta đã nhìn trúng.
Lộ Tây Tây cảm thấy cạn lời.
Cô nhìn chằm chằm Cận Đông ở trước mặt.
“Này, anh tránh ra một chút!” Lộ Tây Tây tức giận nói.
Cô không ngờ người đàn ông này trông thì đẹp trai mà lại háo sắc như thế!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!