Lộ Nam lạnh lùng nhìn anh.
“Cậu không nhầm đâu, là hai người!” Lộ Nam lạnh lùng lên tiếng, có chút nghiến răng nói.
Nhìn dáng vẻ của Tô Bắc, cô đã biết tất cả mọi thứ nhưng lại lừa dối anh lâu như thế này!
Biểu cảm của Vân Phàm trở nên ngơ ngác.
Sao lại là hai người chứ?
Chẳng lẽ lão đại có thuật phân thân ư?
Lúc hồn vía của Vân Phàm vẫn còn đang trên mây thì Tô Lẫm đã chạy về phía Tô Bắc.
Tô Bắc nắm lấy tay hai đứa nhỏ, một trái một phải, hơn nữa chúng còn giống nhau như đúc.
Vân Phàm vẫn chưa định thần lại, Lộ Nam đã nhanh chóng bước tới chỗ Tô Bắc.
Mặt anh tái mét nhìn Tô Bắc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, con ngươi không hề chuyển động.
Nét mặt của Tô Bắc có chút không tự nhiên.
Cô cười gượng một tiếng.
Cô có chút ngây ngốc, mất tự nhiên nhìn Lộ Nam.
“Thật trùng hợp quá. Lộ Nam anh cũng tới đây ăn tối à! Thật là trùng hợp… Chúng ta lại cùng tới một chỗ ăn tối…” Một câu nói thôi mà Tô Bắc đã lặp lại hai lần.
Trong lòng cô đã khóc ròng rồi.
Có trời mới biết hôm nay lại xui xẻo như vậy, vừa mới ra khỏi cửa đã đụng phải Lộ Nam.
Trước đó Tô Hàn đã có ý định giới thiệu Tô Lẫm cho Lộ Nam biết.
Thế nhưng mấu chốt là vậy mà hai người đã đụng phải nhau rồi.
Trái tim Tô Bắc sụp đổ, các vị thần ơi mau tới cứu cô đi, cô thật sự không muốn ánh mắt của của Lộ Nam giết chết.
Lộ Nam nhìn cô rất lâu, nặng nề nói ra một câu.
“Thật sự rất trùng hợp!” Lộ Nam nói xong dường như còn hừ lạnh một tiếng.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy áp lực của không khí xung quanh đột ngột giảm xuống.
Cô nhìn Lộ Nam, không biết nên giải thích với anh thế nào. Chỉ có thể nắm chặt tay hai đứa nhỏ, trân trân nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam hít sâu một hơi, tay trái kéo Tô Hàn, tay phải kéo tay Tô Lẫm dẫn về phía bàn ăn.
Anh vừa đi vừa không quên dặn dò Vân Phàm.
“Lúc tổng giám đốc Thương tới hãy kêu ông ấy tới đây. Cậu đi nói với phục vụ một tiếng, mọi người cũng vào đi!” Lộ Nam nói xong liền dẫn ba người hai nhỏ một lớn bước vào phòng ăn.
Sau khi trải qua sự kinh hoàng vừa rồi, Vân Phàm nhanh chóng định thần lại.
Chuyện này thật sự quá drama rồi.
Anh luôn nghĩ rằng lão đại chỉ có một, đột nhiên lại xuất hiện hai người giống nhau như đúc, anh thật sự được mở rộng tầm mắt rồi!
Vân Phàm nhanh chóng xử lý những chuyện bên ngoài sau đó trở về phòng ăn.
Anh vừa bước vào liền thấy không khí trong phòng có chút kỳ quái.
Bốn người Lộ Nam, Tô Bắc, Tô Hàn, Tô Lẫm đang ngồi lẳng lặng, không ai nói một lời.
Vân Phàm cảm thấy có chút lo sợ, giống như tổng giám đốc chuẩn bị phát hỏa tới nơi.
Anh cẩn thận kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, sợ sẽ xảy ra chuyện gì anh còn có thể thu dọn được tàn cục.
Bầu không khí căng thẳng thêm vài phút, sắc mặt của Lộ Nam vẫn tối sầm như trước.
Chỉ có điều anh lại mở miệng nói chuyện.
“Bắc Bắc, em tốt nhất vẫn nên giải thích cho anh một chút! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Lộ Nam bình tĩnh nói.
Tô Bắc cũng chỉ biết gượng cười.
Cô cười đến cơ mặt bị cứng đờ.
“Cái đó… Lộ Nam, cái này anh thật sự đúng là nên nghe em giải thích! Tô…à Lâm Nhất Phàm, nó là em trai sinh đôi của Tiểu Hàn, trước kia có thể anh chưa gặp qua…” Tô Bắc nói.
Tô Bắc vẫn chưa nói xong đã bị Lộ Nam lớn tiếng cắt ngang.
“Tô Bắc, em thật sự cho rằng anh là người dễ qua mặt thế sao? Em chắc chắn rằng trước kia anh chưa từng gặp đứa bé này sao? Hay mỗi lần gặp nó đều muốn nó trở thành Lâm Nhất Hàn!” Lộ Nam nói với khuôn mặt lạnh lùng.
Tô Bắc nhất thời im lặng, xem ra thật sự Lộ Nam đã sớm phát hiện ra sự bất thường này rồi.
Đột nhiên cô không biết nên nói như thế nào nữa!
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tô Bắc, Tô Hàn không nhịn được nữa!
Lộ Nam dựa vào cái gì mà dám hung dữ với mami của mình như thế chứ!
Cậu bé lạnh lùng nhìn Lộ Nam.
“Chú Lộ, hôm nay cháu gọi chú một tiếng chú là vì quan hệ của chú cùng với cô Tô của cháu. Chú chất vấn cô Tô như thế này thật sự có được không? Bây giờ cháu nói với chú chính cháu là người bảo cô Tô không được nói thân phận của em trai cháu cho chú biết. Bởi vì cháu không muốn người khác biết đến sự tồn tại của em trai cháu, cháu càng không muốn để cho tổng giám đốc Lộ chú điều tra thân phận của cháu và gia đình cháu. Vì thế nên cháu mới bảo cô Tô giữ bí mật giúp. Cô Tô cũng đã đồng ý giữ bí mật giúp cháu rồi, dì ấy sẽ không lật lọng đâu. Nếu như dì ấy nói thật với chú thì đó mới gọi là bội tín đó! Vì thế tổng giám đốc Lộ à, khi chú nói chuyện mong chú chú ý thái độ của mình một chút!” Tô Hàn nói rất nghiêm túc, thậm chí trong lời nói còn mang theo chút tức giận.
Lộ Nam nhìn Tô Hàn với ánh mắt ngạc nhiên.
Vốn dĩ tên nhóc này đã khiến anh vô cùng kinh ngạc rồi, thế nhưng không ngờ hôm nay lại vẫn có thể dũng cảm như trước đứng ra đỡ lời cho Tô Bắc, thật sự không giống với hành động tác phong của một đứa trẻ.
Lộ Nam tán thưởng nhìn cậu bé.
“Nếu mọi chuyện cũng được giải thích rõ ràng rồi thì cho chú Lộ gửi lời xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình, không nên giận giữ với cô Tô của các cháu. Cháu cảm thấy thế nào?” Lộ Nam nhìn Tô Hàn hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hàn tựa hồ vẫn rất không vui.
“Chú hung dữ với cô Tô của cháu chứ không phải hung dữ với cháu mà, chú hỏi cháu làm gì? Xin lỗi cháu cũng vô ích!” Tô Hàn lạnh mặt nói.
Lộ Nam gật gật đầu.
Anh xoay người nhìn Tô Bắc.
“Bắc Bắc, anh xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, thật sự là thất thố rồi. Bởi vì anh cho rằng em lừa dối anh, hơn nữa anh lại còn không làm rõ nguyên nhân hậu quả thế nào đã đối xử với em như vậy. Anh sai rồi, em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng đều chịu hết!” Lộ Nam thành khẩn nhìn Tô Bắc, giống như một chút nói dối ở trong đó cũng không hề có.
Tô Bắc có chút chột dạ.
Cô vốn dĩ đã đang lo lắng vì không tìm được cớ để giải thích với Lộ Nam.
Nhưng mà khi bị Tô Hàn nói như vậy, anh lại nhận hết lỗi sai về phía mình. Trong nháy mắt dường như cô không còn việc gì phải làm nữa.
Sau một lúc náo loạn, câu chuyện đảo ngược giống như Lộ Nam đang cố tình gây sự, lại còn tỏ thái độ với cô!
Cô vừa ngưỡng mộ con trai, nhưng lại vừa đau lòng.
Nhất thời nói dối như thế nàu, nếu như bị Lộ Nam biết được thực sự cô không dám tưởng tượng.
Tô Bắc gật đầu cười mỉm.
“Không sao không sao, không phải chỉ là hiểu nhầm thôi sao? Hơn nữa bây giờ nói rõ ràng là được rồi mà. Tiểu Hàn và Tiểu Phàm làm anh em sinh đôi, nhìn rất giống nhau vì thế mọi người có thể không phân biệt được!” Tô Bắc cười nói.
Vân Phàm ngây ngốc nhìn tình hình trước mặt, hóa ra là anh em sinh đôi sao!
Anh nhìn Tô Hàn, lại quay sang nhìn Tô Lẫm.
“Vậy… vậy ai mới là lão đại của tôi thế?” Vân Phàm hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Vân Phàm, Tô Hàn bật cười.
“À, đúng rồi, cháu quên mất chưa giới thiệu cho mọi người biết. Đây là Lâm Nhất Phàm, em trai sinh đôi của cháu, mọi người có thể gọi cậu ấy là Tiểu Phàm!” Tô Hàn nghiêm chỉnh giới thiệu về Tô Lẫm.
Biểu cảm sâu xa ấy, nói dối không hề áp lực.
Dù sao để bảo vệ mami một cách toàn diện, bảo cậu làm gì cậu cũng sẽ vui vẻ làm.
Mặc dù cậu cũng biết nói dối là không đúng.
Tô Hàn nhìn Lộ Nam.
“Chú Lộ, thật ra chiều hôm nay sau khi tin tức của bất động sản Lý thị bị tung ra cháu đã định giới thiệu Tiểu Phàm cho chú biết. Chú đừng thấy Tiểu Phàm nhà cháu ít nói, chứ nó là người đã cầm được vài bằng sáng chế trong tay rồi đó!” Tô Hàn bình tĩnh nói.
Lời nói của cậu bé giống như đang nói chuyện phiếm hàng ngày, rất tự nhiên nói ra.
Cái gì? Bằng sáng chế? Giỏi như vậy sao!
Nhưng mà người đang ngồi trước mặt anh rõ ràng chỉ là một tên nhóc thôi mà!
Hay là cậu bé ấy và Hàn Tinh đều là thiên tài!
Lộ Nam và Vân Phàm nhìn vào đôi mắt sáng rực của Tô Lẫm.
Hai đứa trẻ này thật sự rất kỳ diệu!
Dường như nhận ra được vẻ kinh ngạc của họ, Tô Hàn tiếp tục bâng quơ mở miệng.
“Các chú cũng đừng ngạc nhiên quá. Thật ra cháu giới thiệu tiểu Phàm cho các chú biết là để giúp các chú vượt qua được chuyện lần này. Chuyện về bất động sản Lý thị cháu cũng có hiểu đôi chút, bên trong hai tòa nhà kia có vấn đề lớn. Nhưng mà sau khi tu sửa công trình vẫn có thể an toàn dọn vào ở được. Chỉ có điều bây giờ các chú chưa viện ra được một cái cớ hợp lý để công nhân đi vào nữa là, đừng nói đến mấy người đang nghĩ các chú là kẻ lừa gạt tới mua nhà! Đúng rồi, đúng lúc hai hôm nay Tiểu Phàm vừa nghiên cứu ra một loại máy lọc không khí, chú bảo Tiểu Phàm giới thiệu nguyên lý của nó đi!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm nghe thấy tên của mình được nhắc tới trong câu chuyện liền lập tức hào hứng ngồi ngay ngắn hẳn lên.
“Là thế này, thiết kế ban đầu của cháu vốn là máy lọc không khí, bao gồm điện năng, sự chuyển tiếp hô hấp của thực vật và con người. Nhưng mà cháu sợ sau khi trải qua giai đoạn hoàn thành sản phẩm sẽ có thêm một chức năng mới đó chính là thay thế tác dụng của điều hòa. Nhiệt độ trong phòng sẽ dựa theo thời tiết mà tự động điều chỉnh tới nhiệt độ cần thiết của cơ thể. Xem ra cháu nói mấy cái nguyên lý này mọi người cũng không hiểu, dù sao những thứ này đều cần đến tri thức của những chuyên gia. Anh trai giới thiệu cháu cho các chú biết chủ yếu là để cho các chú một cơ hội, dùng cái bằng sáng chế này để xử lý vấn đề của hai tòa nhà kia. Có thể lấy lý do là lắp đặt máy lọc không khí để kêu công nhân đi vào, khiến cho những hộ gia đình yên tâm. Sau đó có thể tuyên truyền để các hộ gia đình vào tự trải nghiệm một chút, nếu như họ ở thấy thoải mái thì cũng có thể giúp các chú tuyên truyền rồi!” Tô Lẫm nói rành mạch.
Cậu bé vừa nói xong, ánh mắt của Lộ Nam và Vân Phàm sáng rực lên.
Đây hoàn toàn là một biện pháp vẹn cả đôi đường!
Tô Hàn vừa nghe đã biết đây chính là một biện pháp cực kỳ hữu dụng.