“Những quyển sách này đều viết về phương diện công trình kiến trúc, anh muốn xem xem có thể tìm ra được cách giải quyết nào hay không!” Lộ Nam mở miệng nói.
Tô Bắc tặc lưỡi, nhiều sách như vậy, cho cô mười năm có khi cũng còn chẳng thể xem được hết!
“Vậy thì anh đọc sách đi, em ngủ một lát.”
Lộ Nam gật đầu, ôm đống sách đi về phía ghế sofa. Sau khi ngủ một giấc dài tỉnh dậy, Tô Bắc phát hiện ra Lộ Nam vẫn đang xem sách, cô lên tiếng hỏi Lộ Nam.
“Bây giờ là mấy giờ rồi vậy?”
Lộ Nam đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, anh nói:
“Bây giờ đã là ba giờ sáng rồi!”
Tô Bắc ngạc nhiên nói:
“Đã ba giờ rồi sao anh còn chưa ngủ vậy!”
Lộ Nam đưa tay day day trán, không biết phải làm sao mà nói:
“Những vấn đề xảy ra lần này xuất hiện quá đột ngột, anh không hề có chút chuẩn bị nào từ trước. Bây giờ anh bắt buộc phải mau chóng tìm ra cách giải quyết, bằng không tới lúc đó khi mọi chuyện đều vỡ lở ra, những tòa cao ốc này chỉ còn cách biến thành công trình chết mà thôi!”
Tô Bắc gật đầu, im lặng không nói gì thêm nữa. Lộ Nam cúi đầu tiếp tục đọc sách, liên tay đánh dấu lên sách.
Sáng sớm ngày hôm sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Tô Bắc, cơ bản đều đã ổn, có thể ra viện được rồi. Tô Bắc mừng rỡ, thiếu chút nữa đã bật nhảy cả lên, nhưng nghĩ tới vết thương trên người vẫn chưa khỏi, cô đành nhẫn nhịn lại. Chỉ có điều bây giờ, Tô Bắc có thể tùy ý hoạt động cũng sẽ không ảnh hưởng tới vết thương, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tô Bắc vửa mỉm cười, vừa khập khiễng đi, Lộ Nam đi theo sau lưng cô, bất lực lắc đầu.
Tô Bắc tuy rằng đã ra viện rồi, nhưng vì sức khỏe của cô cũng chưa hoàn toàn ổn định, cộng thêm nghệ sĩ mà cô dẫn dắt Cố Thiến Doanh bây giờ cũng đã ra ngoài đi du lịch rồi, điều cô cần làm bây giờ đó chính là ở nhà nghỉ ngơi, chờ sức khỏe bình phục trở lại. Lộ Nam vừa đưa Tô Bắc về tới nhà thì tiếng điện thoại của Vân Phàm đã lập tức gọi tới. Tô Bắc nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh khi nhận điện thoại, trong lòng không khỏi lo lắng. Lộ Nam ngắt điện thoại, quay người nhìn về phía Tô Bắc, vội vàng nói:
“Bắc Bắc, bây giờ anh cần phải lập tức ra ngoài một chuyến, em ở nhà ngoan nhé, không được đi đâu hết nhé!”
Tô Bắc sốt ruột, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng hỏi:
“Lộ Nam, anh đừng căng thẳng quá, anh mau nói cho em nghe trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lộ Nam hít một hơi thật sâu.
“Bố của Lý Vân Khải đã nhảy lầu tự tử rồi!” Lộ Nam dứt lời, vẻ mặt có chút bi thương.
Anh ép giá thu mua lại bất động sản Lý Thị, thực ra mà nói cũng là đã cho nhà họ Lý một con đường sống rồi. Nếu như không bị thu mua thì bây giờ, nhà họ Lý cũng chỉ còn cách phá sản mà thôi. Chỉ có điều bố của Lý Vân Khải không tình nguyện từ bỏ, dẫu sao thì đây cũng là sự nghiệp mà cả một đời ông đã gây dựng nên. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng bây giờ bị thu mua rồi, ông ta lại nghĩ không thông như vậy. Lộ Nam bó tay, lắc đầu nói:
“Bắc Bắc, em ở đây nhé, anh đi ra ngoài đây!”
Tô Bắc gật đầu, cảm xúc trong lòng cô hiện tại cũng vô cùng phức tạp. Cô đã từng gặp bố của Lý Vân Khải, là một người đàn ông trung tuổi vô cùng nghiêm khắc. Có thể là do ông đã giành một nửa cuộc đời cho sự nghiệp, điều đó đã biến ông trở nên như vậy, hoàn toàn ngược lại với Lý Vân Khải. Tuy rằng việc chuyện này không hiếm gặp, nhưng khi biết rằng một người mà mình quen biết lại làm chuyện như vậy, trong lòng Tô Bắc nhất thời vẫn cảm thấy có chút gì đó rất khó diễn tả thành lời. Sau khi Lộ Nam rời đi, Tô Bắc ở lại một mình, trầm ngâm chìm sâu vào suy nghĩ.
Khi Lộ Nam tới hiện trường thì cũng là lúc bố của Lý Vân Khải đang được đưa lên xe cấp cứu. Nghe Vân Phàm nói người đã tắt thở, Lý Vân Khải gào khóc ôm lấy thân thể của bố, không để ông bị đưa đi. Có người tiến lên phía trước kéo Lý Vân Khải ra, để pháp y đưa bố anh đi, cũng có người tới khuyên nhủ, người đã chết không thể sống trở lại, mong anh bảo trọng sức khỏe. Lý Vân Khải lúc này như một tên ngốc, anh ta quỳ xuống đất, không động đậy. Lộ Nam nhìn thấy toàn cảnh diễn ra trước mắt, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu. Vân Phàm nói với Lộ Nam, vừa nghe thấy tin bố của Lý Vân Khải xảy ra chuyện thì bên côgn an đã có người lập tức đưa anh ta tới đây. Vốn dĩ muốn tìm một cái cớ để giữ chân anh ta thêm vài ngày nữa, nhưng ai ngờ được rằng bố anh ta lại nghĩ không thông như vậy. Bây giờ xem ra cũng chẳng thể tiếp tục tạm giữ Lý Vân Khải thêm được nữa, ít nhất cũng nên để anh ta được an táng cho bố mình.
Lộ Nam và Vân Phàm đứng ở cách đó không xa, nhìn dáng vẻ của Lý Vân Khải lúc này, anh chợt cảm thấy có chút gì đó không đúng. Lý Vân Khải của ngày hôm nay và ngày hôm qua, tựa như hai người khác nhau vậy. Hai tay anh ta run rẩy, dính đầy máu, cũng không biết của là máu của anh ta hay của bố anh ta nữa. Bỗng nhiên, có người chạy tới, lớn giọng gọi tên Lý Vân Khải.
“Con à, mau về nhà xem đi, mẹ con uống thuốc tự sát rồi!” Vẻ mặt của người đó vừa căng thẳng, vừa đau thương.
Lý Vân Khải vội vàng ngẩng đầu dậy, ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt, còn có cả chút sợ hãi. Toàn thân run rẩy, giọng nói bàng hoàng, như thể chưa tin những gì mà bản thân vừa nghe thấy.
“Thím à, thím vừa nói gì cơ?” Lý Vân Khải nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi ngược lại.
“Thím nói là mẹ cháu uống thuốc tự tử rồi, bây giờ đã được đưa tới bệnh viện, còn có thể sống được hay không còn chưa chắc nữa, cháu mau tới đó xem sao đi!” Người phụ nữ vội vàng giải thích với Lý Vân Khải, trên gương mặt để lộ ra vẻ thương xót.
Từ một gia đình, giờ phút này lại trở nên tan vỡ vụn nát như vậy, thật tội nghiệp mà! Vẫn là những người thân phận nhỏ bé như họ thì tốt hơn, ít nhất thì cũng chẳng phải lo lắng đến chuyện có một ngày công ty mà mình đã vất vả gây dựng nên bất ngờ bị ai đó thu mua, cũng chẳng phải lo sợ ngày mà công ty phá sản. Lý Vân Khải sau khi nghe rõ lời nói của người phụ nữa, vội vã đứng dậy chạy về nhà. Lộ Nam và Vân Phàm cùng với đám người cũng đi cùng lên đó.
Lý Vân Khải vừa đi tới cửa nhà thì đã thấy mẹ của anh đang được các bác sĩ đẩy ra ngoài, Lý Vân Khải điên cuồng chạy về phía đó, gào thét:
“Mẹ!!” Anh ta đưa tay ra nắm chặt lấy tay của mẹ mình.
Các bác sĩ vội vàng ngăn trở, nghiêm túc nói:
“Mong anh không làm ảnh hưởng tới việc cấp cứu của chúng tôi, chỉ khi mẹ anh được đưa tới bệnh viện nhanh nhất có thể, tới lúc ấy bà ấy mới có thể có cơ hội được sống!” Một vị bác sĩ mặc trên người bộ đồ y trắng toát, lạnh lùng giải thích.
Lý Vân Khải gục ngã xuống đất, nhìn thấy mẹ mình đang được đưa lên xe cứu thương mới vội vàng đứng đậy, chạy đuổi theo. Lộ Nam không nhịn được đành thốt lên một câu:
“Vân Phàm, cậu mau đi xem xem, nếu như mẹ của Lý Vân Khải, người còn có thể cứu được thì tiền viện phí các thứ cậu xem giúp đỡ họ một chút!” Lộ Nam trầm giọng nói.
Vân Phàm gật đầu, mau chóng lên xe đuổi theo chiếc xe cứu thương ở phía trước.
Buổi trưa, khi Lộ Nam quay trở về nhà, anh trầm ngâm im lặng, không nói gì cả. Tô Bắc thấy dáng vẻ của anh như vậy liền tiến tới an ủi anh:
“Lộ Nam, anh đừng tự trách nữa, những chuyện như vậy anh cũng chẳng thể nào mà dự đoán trước được mà. Bố của Lý Vân Khải nghĩ không thông nên ông ấy mới làm như vậy, thực ra mà nói anh làm vậy đã là cứu ông ta một mạng, bằng không thì bất động sản Lý Thị sớm đã phải phá sản rồi!”
Lộ Nam lắc đầu, trên gương mặt có chút buồn bã, anh trầm giọng nói:
“Anh cũng không biết rốt cuộc phải nói thế nào, có lẽ anh không nên ra tay với nhà họ Lý. Nếu anh không làm như vậy thì mọi chuyện đã không trở nên thế này!”
Đây là lần đầu tiên Tô Bắc thấy Lộ Nam như vậy, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, bộ dạng hăm hở, bày mưu nghĩ kế của anh nay đã tan biến hết, lúc này chỉ còn lại một Lộ Nam buồn bã, có chút đau lòng. Tô Bắc cảm thấy trong lời nói của anh của còn có ý gì đó khác nữa, cô chau mày hỏi:
“Lộ Nam, anh nói bây giờ đã không biến thành như vậy sao? Bố của Lý Vân Khải làm vậy là do ông ấy, hoàn toàn không hề liên quan tới anh! Anh đừng để những trách nhiệm ấy đặt lên người mình nữa, lẽ nào trước đây anh chưa từng gặp qua những chuyện như vậy bao giờ sao?”
Lộ Nam ngoảnh đầu, anh không trả lời câu hỏi của Tô Bắc, nhưng lại nói ra một câu khiến Tô Bắc không ngờ.
“Bắc Bắc, mẹ của Lý Vân Khải cũng đã uống thuốc tự vẫn rồi, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cấp. Bây giờ đang trong tình trạng hôn mê trầm trọng, bác sĩ nói rằng nửa đời sau của bà rất có thể sẽ phải sống như người thực vật!” Lộ Nam nói xong liền đưa tay ôm lấy eo của Tô Bắc, dựa đầu lên vai cô.
“Bắc Bắc, những chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh, em đừng động đậy gì cả, chỉ cần để anh ôm em như vậy là được!” Lộ Nam thấp giọng nói.
Tô Bắc không động đậy, để yên cho anh ôm mình. Cô có thể cảm nhận được vẻ đau thương được toát ra từ trên người Lộ Nam, Tô Bắc ngập ngừng hỏi:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!