Cảnh sát Trường nghiêm túc nhìn anh ta, lắc đầu nói:
“Chẳng phải anh nói rằng chúng tôi tới đây không được tin lời của tổng giám đốc Lộ, chỉ cần tin lời của cô Tô là được rồi sao? Chính miệng anh đã nói như vậy với chúng tôi đó!”
Như một gáo nước lạnh tát lên mặt, Lý Vân Khải ân hận, sao có thể đặt hết niềm tin và hy vọng lên người Tô Bắc được cơ chứ. Cô và Lộ Nam cùng một phe với nhau, tất nhiên sẽ không suy nghĩ cho anh rồi. Xem ra, tình cảm trước đây của họ thật sự đã mất hết rồi, anh thật ngốc khi vẫn còn tin vào nó!
Tô Bắc nhìn Lý Vân Khải, vô tội nói:
“Lý Vân Khải, nghe anh nói là anh không hề có ý nghĩ muốn báo thù tổng giám đốc Lộ, anh lao lực khổ tâm như vậy là muốn làm gì thế! Tôi sắp bị anh làm cho sắp điên tới nơi rồi!”
Lý Vân Khải tức muốn hộc máu, sao cô có thể nói như vậy được chứ!
“Tô Bắc….em… sao em có thể làm như vậy với anh! Em…được….lắm….” Lý Vân Khải không nói nên lời.
Tô Bắc diễn sâu hơn nữa.
“Sao vậy? Lý Vân Khải à, em đã nói ra hết tất cả sự thật rồi mà, lẽ nào anh muốn em bao che cho anh đấy à? Tiếc cho anh em là một công dân tốt luôn luôn tuân thủ pháp luật, không tin, anh có thể hỏi tổng giám đốc Lộ!” Tô Bắc nói xong, kích động chỉ tay về phía Lộ Nam, ánh mắt như muốn nói tôi còn có người làm chứng nữa này.
Bịa đặt! Biên diễn chuyện lung tung, vu oan cho người tốt! Lý Vân Khải thấy vậy, không chờ Tô Bắc nói thêm câu nào nữa, tức tới nỗi ngất cả đi. Vẻ mặt Lộ Nam không chút cảm xúc, anh đưa mắt nhìn hai viên cảnh sát nói:
“Hai anh cũng thấy rồi đó, người này báo thù tôi không thành, bây giờ còn giả vờ ngất ra đây. Gặp phải những người như vậy, tôi thực sự cảm thấy đáng thương cho các anh, chắc chẳng được mấy ngà thì e rằng lại nói không qua khỏi rồi đấy chứ!”
Cảnh sát Trương gật gật đầu.
“Chuyện này chúng tôi đều đã rõ rồi, những chuyện đấu đá trên thương trường như vậy thường rất dễ khiến người ta nảy sinh ra thù hận cá nhân, tôi cũng đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi. Anh cứ yên tâm giao phó cho chúng tôi chuyện này, nhất định chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, xin lỗi hôm nay đã làm phiền tới tổng giám đốc Lộ rồi!”
Cảnh sát Trương nói xong, cùng với cảnh sát Vân, cả hai cùng nhau kéo Lý Vân Khải đi ra ngoài. Giây phút cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Tô Bắc như muốn mở tiệc tới nơi vậy. Cô hưng phấn nhìn Lộ Nam, như một đứa trẻ đang chờ được khen thưởng.
“Lộ Nam, anh thấy thế nào? Lúc nãy biểu hiện của em có phải rất tốt không?” Vẻ mặt Tô Bắc háo hức chờ đợi câu trả lời.
Lộ Nam gật đầu.
“Đúng là không tồi! Chỉ có điều….” Anh dí dỏm nhìn cô nói. “Sao em lại có thể nghĩ tới chủ định như vậy, lại còn tự mình đập đầu vào tường. Anh ta có lẽ đã mất não rồi mới có thể nghĩ ra được cách trả thù hay tới như vậy!” Lộ Nam mỉm cười nói.
Tô Bắc vô tội, tròn xoe đôi mắt, thành thật nói:
“Vậy viên cảnh sát có tin hay không?”
Lộ Nam nhìn cô, bất lực lắc đầu.
“Đạo lý tường đổ người đẩy ấy mà, em hiểu không? Hai viên cảnh sát lúc nãy không phải là kẻ ngốc mà lại đi tin mấy cái thứ ba lăng nhăng vớ vẩn do em tự biên ra, họ cũng chỉ là nghe cho có mà thôi chứ chẳng tin là thật đâu. Chỉ có điều nhà họ Lý bây giờ đã trắng tay cả rồi, Lý Vân Khải trước đây đã cùng với Cố Thăng Trạch làm ra biết bao nhiêu chuyện phạm pháp như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc phải đưa anh ta vào tù để tĩnh tâm mà suy nghĩ lại. Chỉ là cái cớ thôi cô gái ngốc ạ, đừng tưởng thật thế chứ!” Lộ Nam mỉm cười nói.
Tô Bắc lờ mờ hiểu ra, chu đôi môi nhỏ của cô ra rồi nói:
“Là vậy à! Em còn tưởng rằng lời nói của em sẽ có tác dụng làm bằng chứng quan trọng cơ!”
Thấy cô nói như vậy, Lộ Nam ngược lại lại cảm thấy có vài phần tò mò, anh nói:
“Bắc Bắc, chẳng phải hai người là người yêu cũ của nhau sao, khi em nói ra những lời như vậy, trong lòng em không cảm thấy day dứt vì mối quan hệ trước đây à?” Lộ Nam lặng lẽ quan sát Tô Bắc.
Vẻ mắt của Tô Bắc bỗng có chút kỳ quặc.
“Lộ Nam à, anh hỏi như vậy, em biết trả lời thế nào đây. Em không phủ nhận lần trước, khi chúng ta gặp Lý Vân Khải ở rạp chiếu phim, dường như vẫn còn có chút cảm giác gì đó xa cách. Chỉ có điều, sau khi biết được những gì mà anh ta đã làm với Cố Niên Từ, cộng thêm chuyện mà năm năm trước anh ta cùng với Diệp Nhiêm đã làm với em, tất cả tất cả đều đã khiến em thật sự hiểu ra rồi. Anh ta từ lâu đã không còn là Lý Vân Khải mà em quen biết nữa, con người đó đã chết rồi, bây giờ người xuất hiện trước mặt em là một kẻ lưu mạnh du đãng, em hà cớ gì mà phải mềm lòng từ bi với anh ta cơ chứ!” Giọng nói của Tô Bắc mang theo chút phản vấn ngược lại.
Lộ Nam hơi ngập ngừng, anh bỗng cảm thấy bản thân thật đáng cười, rõ ràng người anh không muốn nhắc tới nhất chính là Lý Vân Khải, nhưng anh lại tự muốn làm thương mình, ở trước mặt Tô Bắc nhắc tới anh ta. Tô Bắc nói với anh Lý Vân Khải đã không còn là anh ta của trước đây nữa, tuy cô không hề bao che cho Lý Vân Khải nhưng trong lòng Lộ Nam vẫn có chút gì khó chịu. Anh cảm thấy bản thân thật đáng kiếp, tất cả đều là do anh tự làm tự chịu!
Thấy vẻ mặt trầm lặng của Lộ Nam, Tô Bắc hắng giọng một tiếng.
“Được rồi, Lộ Nam, anh đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, anh đưa Tiểu Hàn về tận nhà rồi đó hả?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam lắc đầu, ánh mắt anh sáng lên, mở miệng trả lời:
“ Không có, đến dưới lầu là cậu bé đã tự nhảy xuống xe bảo anh mau sớm quay trở về chăm sóc em rồi, anh cũng thấy đã tới sảnh của tòa nhà rồi nên để cậu bé tự lên tầng. Chỉ cần sau khi về tới nhà gọi điện báo bình an cho anh là được!”
Tô Bắc gật đầu, nhưu vậy là tốt nhất rồi! Tô Bắc nhanh trí đổi câu chuyện sang một chủ đề khác, khiến Lộ Nam nhanh chóng quên đi những điều không vui vừa xảy ra. Lộ Nam cũng bắt theo chủ đề câu chuyện của Tô Bắc để bản thân không phải nghĩ ngợi nhiều nữa. Quả nhiên, qua một hồi cười nói vui vẻ, tất cả những bực bội trong lòng Lộ Nam đều đã dần dần tan biến hết, thay vào đó là một cảm giác yên bình. Có Tô Bắc ở đây, anh cảm thấy rất an tâm.
Cả hai người không ngừng trò chuyện, cười đùa với nhau, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Lộ Nam vang lên. Lộ Nam đưa mắt nhìn điện thoại là Vân Phàm gọi tới, nhẹ giọng nói với Tô Bắc.
“Điện thoại của Vân Phàm!” Anh nói.
“Vâng ạ, anh nghe máy đi!” Tô Bắc gật đầu nói.
Lộ Nam “ừ” một tiếng, rồi ấn nhận điện thoại. Điện thoại vừa được nhận, giọng nói gấp gáp của Vân Phàm từ đầu dây bên kia đã nhanh chóng truyền tới.
“Tổng giám đốc, không xong rồi, có vài hạng mục mới được mở rộng của bất động sản Lý Thị, không nhiều không ít đều có một chút vấn đề. Tôi trước mắt chỉ có thể yêu cầu họ giữ bí mật, chúng ta phải gia tăng tốc độ sửa chữa. Chỉ có điều có hai tòa cao ốc lớn, vết nứt khá nhiều, chúng ta bây giờ coi như là đang đầu tư ở chu kì cuối, bắt buộc sẽ phải tiêu tốn một khoản đầu tư khá lớn. Hơn nữa, chúng ta vì vấn đề an toàn mới bắt đầu tiến hành từng bước sửa chữa, nếu để người bên ngoài nhìn thấy, họ chắc chắn sẽ cho rằng tòa nhà này vốn dĩ đã chẳng thể ở được, điều sợ nhất bây giờ chính là cho dù chúng ta có sửa lại hết cũng chẳng thể bán ra được, tới lúc đó sẽ còn tổn thất một lượng lớn vốn đầu tư. Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta phải làm sao, anh nói đi!” Vân Phàm lo lắng nói.
Lộ Nam chau mày, cao ốc xảy ra vấn đề! Những chuyện này anh trước đây chưa từng nghĩ tới, nếu như bất động sản Lý Thị vốn dĩ ngay từ đầu đã là một mớ hỗn loạn, vậy thì họ cũng coi như đã nhẵm phải vũng bùn rồi. Những chuyện này cho dù có xử lý tới đâu, cũng khó mà xử lý tố được! Lộ Nam nghĩ ngợi vài giây rồi nghiêm túc nói tiếp:
“Vân Phàm, cậu đừng quá lo lắng. Như vậy đi, cậu sắp xếp các công nhân bắt đầu sữa chữa những tòa cao ốc không có quá nhiều vấn đề trước, còn đối với hai tòa khá nghiêm trọng kia, sửa thì nhất định phải sửa, nhưng chúng ta bắt buộc phải tìm ra một cái cớ thích hợp mới có thể để công nhân tiến hành được, bằng không chắc chắc sẽ dẫn đến một số hiểu lầm không đáng có. Cậu tìm người phủ kín tất cả những tòa cao ốc đó lại, đến một con ruồi cũng không được phép lọt vào, những chuyện như vậy nhất định không được để lộ ra ngoài, bằng không thì tôi cũng hết cách cứu vãn!”
Vân Phàm gật đầu nói:
“Vậy được rồi tổng giám đốc, anh cứ nghĩ cách trước đi, tôi sẽ cho người niêm phong hai tòa cao ốc đó lại. Còn những vấn đề nhỏ khác, tôi bây giờ sẽ cho người ngày đêm sửa chữa, gia tăng tốc độ, cho dù có người nào đó muốn điều tra chuyện này cũng sẽ chẳng thể trong một lúc mà điều tra hết được!”
Lộ Nam đồng ý nói:
“Vân Phàm, cách nghĩ của cậu rất tốt, trước mắt cứ làm vậy đi, tôi toàn lực ủng hộ cậu! Những vấn đề còn lại thì để tôi nghĩ cách giải quyết!” Lộ Nam nói xong liền tắt máy.
Tô Bắc thấy Lộ Nam ngắt máy, bộ dạng nóng lòng như có lửa đốt trong người, cô không nhịn được đành lên tiếng hỏi:
“Lộ Nam, Vân Phàm đã nói gì với anh vậy? Nhìn dáng vẻ của anh thế này, có phải có chuyện gì rất nghiêm trọng đã xảy ra rồi không?”
Lộ Nam chau mày nói:
“Nếu như giải quyết không tốt thì tất cả số tiền mà chúng ta đã bỏ ra để thu mua bất động sản Lý Thị coi như là mất trắng rồi, những tòa cao ốc đó rất có thể sẽ chết trong tay anh. Khi thu mua anh hoàn toàn không nghĩ rằng họ quả nhiên lại có nhiều vấn đề tới như vậy, tập đoàn Thiên Hồng tuy rằng đang trên đà đi xuống, nhưng trong nội bộ tập đoàn vẫn còn có đám cổ đông luôn luôn chú ý tới. Vấn đề nhỏ thì rất nhiều, nhưng vấn đề lớn thì lại không có, không cần phải hao tốn quá nhiều sức lực vào đó, chỉ cần từng bước từng bước, dần dần giải quyết là được. Nhưng bất động sản Lý Thị thì lại khác, tuy đó chỉ là một công ty bất động sản nhỏ thôi, nhưng những vấn đề nằm trong đó lại nhiều hơn so với những gì anh tưởng tượng rất nhiều. Tất cả các tòa cao ốc mà họ đang thi công đều có vấn đề, như vậy thì còn ai dám ở nữa không? Tất nhiên điều này chưa phải quan trọng nhất, điều quan trọng nhất ở đây chính là cho dù bây giờ chúng ta có tiến hành sửa chữa, bảo dưỡng, từng bước gia tăng kiên cố lại những tòa cao ốc này đi chăng nữa thì trong mắt người ngoài, họ sẽ không cho rằng là như vậy. Họ đều sẽ tưởng rằng chúng ta có tật giật mình, sợ sau này sẽ xảy ra chuyện nên bây giờ mới ra sức sửa chữa lại! Em hiểu không?”
Tô Bắc có thể nhìn ra những vấn đề mà anh vừa nói hỗn loạn tới mức nào, nhưng nói gì thì nói, nó cũng đều đã xảy ra rồi, cách duy nhất bây giờ chính là giải quyết nó. Cô nhìn Lộ Nam , gật gật đầu.
“Những vấn đề mà anh nói em hoàn toàn hiểu, nếu như bây giờ chúng ta có kiên cố lại tất cả thì trong mắt người bên ngoài, những tòa nhà ấy vẫn có vấn đề. E rằng sau khi hạng mục hoàn thành cũng sẽ chẳng có ai dám mua, nói như vậy thì số tiền mà các anh đã bỏ ra để đầu tư vào đây, tất cả đều không cánh mà bay, có đúng không?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam nghiêm nghị nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!