Lộ Nam nổi giận đùng đùng tiến vào, anh trừng mắt, dữ dằn nhìn thẳng về phía Lý Vân Khải, tựa như muốn thiêu sống anh ta tới nơi vậy. Anh không ngờ rằng sau khi hạ giá thu mua bất động sản Lý Thị, Lý Vân Khải lại dám chạy tới đây để cầu xin Tô Bắc. Trong lòng anh vốn đã không ưa Lý Vân Khải, chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ta là bạn trai trước đây của Tô Bắc thôi anh đã hận mình không thể phân người Lý Vân Khải ra thành trăm nghìn mảnh. Hôm nay, anh ta lại dám xuất hiện ở đây, vậy thì anh ta phải chấp nhận đối mặt với tất cả những gì mà anh ta đáng phải nhận.
Tô Bắc ngẩng đầu nhìn Lộ Nam, hai bờ vai cô run lên. Nhìn dáng vẻ của Lộ Nam như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Vân Khải, thật sự rất đáng sợ. Tô Bắc ngập ngừng nói:
“Chuyện đó… là anh ta đột nhiên xông vào phòng bệnh, em không hề biết gì cả! Giữa em và anh từ lâu đã chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa rồi!”
Lý Vân Khải kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Tô Bắc lại hoàn toàn không hề đếm xỉa gì tới chuyện mà anh vừa cầu xin cô ban nãy. Nhìn Lộ Nam khắp người tràn ngập mùi sát khí, Lý Vân Khải dường cảm cảm nhận được điều gì đó, vội vàng lui lại về phía sau. Từ trước tới nay anh ta chưa đừng được thấy Lộ Nam đánh ai bao giờ cả, nhưng khi nhìn thấy Lộ Nam như vậy, Lý Vân Khải khó tránh khỏi sợ hãi.
Lộ Nam hít một hơi thật sâu kiềm chế nỗi tức giận, anh đưa mắt nhìn Tô Bắc. Thấy Tô Bắc đang lo lắng, vùi đầu vào trong chỉ dám để lộ ra đôi mắt, Lộ Nam cuối cùng cũng chẳng thể nhịn nổi được nữa. Anh tiến thẳng về phía trước, một cú sút bằng chân của anh đã khiến Lý Vân Khải bay cả ra ngoài. Lý Vân Khải không hề phòng bị trước, từ đầu tới chân đều cảm thấy đau đớn. Anh ta trừng mắt nhìn Lộ Nam, phẫn nộ hỏi:
“Lộ Nam, anh dựa vào cái gì mà dám đánh tôi!”
Lộ Nam lạnh lùng hắng giọng một tiếng:
“Dựa vào cái gì! Anh là một người đàn ông mà lại quỳ ở đây để cầu xin Tô Bắc, anh không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi cả đời này ghét nhất chính là loại người dùng tình cảm để ép buộc người khác, còn anh chính là loại người vừa ghê tởm lại vừa đánh phải đánh đó!”
Dứt lời, Lộ Nam lại tiến lên trước, thêm một cú đá nữa. Anh dường như đã đặt hết tất cả những gì khó chịu trong lòng dạo gần đây, trút hết lên người Lý Vân Khải. Không ai biết kể từ khi Lộ Nam biết được Lý Vân Khải là bạn trai trước đây của Tô Bắc, trái tim anh như muốn nổ tung. Mỗi lần nhìn thấy Lý Vân Khải, anh đã phải cố gắng hết sức để kiềm chế lại bản thân, anh nghĩ rằng có một ngày, anh sẽ đánh quật người đàn ông này. Bây giờ anh đều đã làm được rồi, anh thu mua công ty của nhà anh ta, rồi lại đánh anh ta tơi tả một trận, nhưng trong lòng vẫn chưa cảm thấy thoải mái.
Lộ Nam buồn bực không yên, chính vì thế anh lại càng đá mạnh hơn. Lý Vân Khải đau tới mức chẳng thể đứng dậy nổi, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng lại. Anh ta giống như một chú cá đang oằn mình quằn quại trước Lộ Nam, rên rỉ đau đớn. Tô Bắc có chút mềm lòng, dẫu sao thì đây cũng là đánh người chứ không phải đang luyện tập với cọc gỗ! Cô trộm nhìn Lộ Nam, lấy hết can đảm lên tiếng khuyên nhủ anh:
“Lộ Nam, anh đừng đánh nữa mà, anh còn đánh nữa là anh ta sẽ mất mạng đó!”
Thực ra điều mà để tâm lúc này là nếu như Lộ Nam làm chuyện gì đi quá xa, anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng câu nói này lại khiến Lộ Nam cảm thấy vô cùng ngứa tai. Đối với anh mà nói thì dường như Tô Bắc đang cảm thấy thương xót cho Lý Vân Khải nên nói đỡ cho anh ta. Lộ Nam quay người, động tác của anh tựa như một thước phim slowmotion vậy, từ từ chậm rãi.
“Em….vì anh ta mà muốn cầu xin tha thứ với anh sao?”
Tô Bắc chưa kịp lên tiếng trả lời thì một cú đá rất mạnh nữa đã được văng tới đầu của Lý Vân Khải, Tô Bắc tặc lưỡi, đau quá! Tô Bắc cảm thấy hành động vừa xong của Lộ Nam có điều gì bất bình thường, cô liền vội vàng giải thích:
“Lộ Nam, không phải như những gì mà anh nghĩ đâu, anh ta sống hay chết em đều không quan tâm, nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra với anh ta trong phòng bệnh của em, ở đây chỉ có mỗi ba chúng ta, em sợ rằng lúc đó anh sẽ bị liên lụy!” Tô Bắc kiên nhẫn nói.
Lộ Nam nghe thấy Tô Bắc nói như vậy mới dần dần bình tĩnh trở lại, hóa ra ý của cô là như vậy. Chỉ có điều, lời cô nói cũng không phải không đúng. Sao anh lại phải so bì, tính toán với một người như Lý Vân Khải cơ chứ, anh ta bây giờ cũng chỉ là một kẻ khuynh gia bại sản, thất bại mà thôi. Lộ Nam gật đầu, đưa mắt nhìn sang Lý Vân Khải.
“Anh có thể biến đi được rồi, sau này nếu còn để tôi nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt Tô Bắc thêm một lần nữa thì tới lúc đó, đừng trách tôi khách khí!” Lộ Nam lạnh lùng nói.
Lý Vân Khải vội vàng khom người, nhanh nhanh chóng chóng trườn mình về phía của phòng bệnh. Thấy cửa phòng bệnh đã được đóng lại, Lộ Nam mới quay người nhìn Tô Bắc đang nằm trên giường bệnh, lửa giận trên người anh lúc này cũng đã tan biến hết. Bất luận anh có tức giận tới đâu, trong lòng có khó chịu tới mức nào đi chăng nữa, nhưng khi ở trước mặt Tô Bắc, anh đều sẽ cố gắng giấu đi hết. Lộ Nam tiến gần về phía Tô Bắc hơn, anh đưa tay lật nhẹ chăn, không vui nói:
“Được rồi, đừng trốn trong chăn nữa, kẻo một chút nữa lại không thở được bây giờ! Lý Vân Khải đã đi rồi!”
Tô Bắc lén lút nhìn Lộ Nam, thấy tâm trạng của anh đã khôi phục lại bình thường liền mỉm cười.
“Đi rồi là tốt, cảm giác sau rất nhiều năm không gặp, anh ta xuất hiện trước mặt em vẫn đáng ghét như ngày nào!”
Lộ Nam trêu chọc nói:
“Anh ta chẳng phải là bạn trai cũ của em sao? Sao em có thể ghét người ta được chứ!”
Tô Bắc nuốt nước bọt, cô thầm nghĩ, dáng vẻ của Lộ Nam như vậy, liệu có phải là do anh đang ghen hay không? Nhưng giữa cô và Lý Vân Khải bây giờ chính là kiểu quan hệ quăng tám sáo cũng chẳng hề liên quan tới nhau, vậy thì người đàn ông này, ghen tuông cái gì nữa cơ chứ! Thật kỳ lạ mà! Nhưng chắc có lẽ anh là do cô nên mới nghĩ nhiều như vậy, Tô Bắc nghĩ ngợi một chút, nhẹ giọng ngọt ngào an ủi anh.
“Đúng vậy, anh ta chính là bạn trai trước đây của em!” Câu nói này của Tô Bắc vừa được thốt ra đã khiến gương mặt anh tuấn của Lộ Nam lập tức tối sầm lại, bầu không khí trong phòng bệnh dường như hạ xuống theo đó.
Tô Bắc liền vội vàng nói tiếp:
“Lộ Nam, tuy rằng là như vậy nhưng anh ta trước sau vẫn là như vậy, em đối với anh ta mà nói hoàn toàn là vô cảm. Nhất là khi anh ta đã làm chuyện đó với em năm năm trước, e càng cảm thấy khinh thường anh ta hơn, tuyệt đối không có bất kỳ cảm xúc nào khác lẫn vào trong đó. Anh đừng nghĩ gì quá nhiều, cũng đừng tức giận nữa, em buồn lắm, làm như vậy chỉ càng khiến anh khó chịu hơn mà thôi!”
Tô Bắc vừa nói, vừa đưa tay nắm lấy tay của Lộ Nam, cô nũng nịu lắc lắc cánh tay anh, giọng nói lại càng dịu dàng hơn.
“Được rồi mà, Lộ Nam, anh đừng tức giận nữa mà, dù gì thì bây giờ nhà họ Lý cũng đã rơi vào tay anh rồi, Lý Vân Khải cũng chẳng còn cách nào để lật mình được nữa, trái tim của em cũng mãi mãi chỉ hướng về anh mà thôi!”
Khóe miệng Lộ Nam bỗng cong lên, một nụ cười thỏa mãn được để lộ ra. Anh biết chắc rằng Bắc Bắc của anh không thể hướng về phía người khác được mà, những chuyện trước đây cứ để nó lại trong quá khứ, điều anh cần quan tâm là hiện tại, dẫu sao thì nhà họ Lý cũng đã mất hết tất cả rồi. Lộ Nam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Tô Bắc, thủ thỉ nói chuyện với cô.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bệnh bị ai đó từ bên ngoài mở ra, cả Tô Bắc và Lộ Nam đều ngoảnh đầu nhìn về phía đó. Lý Vân Khải xuất hiện cùng với hai viên cảnh sát khác, anh ta đưa tay ôm lấy một bên má đã bị thương trước đó, vừa kích động vừa phẫn nộ nói:
“Cảnh sát, chính là anh ta, lúc nãy ở trong phòng bệnh này anh ta đã đánh tôi một trận tơi bời, hai người mau bắt anh ta lại đi!”
Lộ Nam khẽ cười một tiếng, anh đưa mắt nhìn hai viên cảnh sát mà Lý Vân Khải đưa tới, vừa cười vừa nói:
“Cảnh sát Trương, cảnh sát Vân, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới đây vậy?” Lộ Nam nói xong liền liếc mắt nhìn Lý Vân Khải một cái.
Sắc mặt Lý Vân Khải lập tức thay đổi, họ quả nhiên quen biết nhau! Cảnh sát Vân đứng ở bên phải nhìn Lộ Nam, mỉm cười đáp: