Thấy đầu bên kia đã nhận điện thoại, Tô Bắc liền đưa mắt nhìn Lộ Nam. Nghĩ tới cậu bé ở phía đầu dây bên kia, vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, nhẹ nhàng và dịu dàng hơn hẳn.
“Tiểu Hàn đấy à? Cô là cô Tô đây, chiều nay cháu có rảnh không? Tới bệnh viện chơi với cô một chút đi, được không? Cô ở một mình trong bệnh viện cô đơn quá!” Tô Bắc tủi thân nói.
Tô Hàn vội vàng kiểm tra lại màn hình hiển thị trên điện thoại, là Lộ Nam, không sai mà! Nhưng tại sao người đang nói chuyện lại là mami chứ? Không quản nữa, đồng ý trước đã rồi nói sau!
“Được ạ, vậy thì chiều nay cháu sẽ tới chỗ cô, cháu cúp mắt trước đây!” Tô Hàn cân nhắc nói, cậu bé sợ rằng Lộ Nam ở đầu bên kia cũng có thể nghe thấy lời của mình.
Tô Bắc sung sướng, liên tục gật đầu.
“Vậy được, cô Tô sẽ ở bệnh viện chờ cháu nhé!” Tô Bắc nói xong liền ngắt máy.
Lộ Nam nhìn vào gương mặt thỏa mãn, tươi cười của Tô Bắc, anh nhẹ giọng thấy:
“Cậu bé đồng ý tới thăm em chưa?”
Tô Bắc vênh mặt trả lời:
“Điều đó là tất nhiên rồi, bình thường em đối xử tốt với cậu ấy như thế, cậu ấy sao có thể nỡ lòng nào mà từ chối em được cơ chứ!”
Lộ Nam bất lực lắc đầu.
“Được rồi, anh đi tìm chút gì đó cho em ăn nhé. Chờ tới chiều em hãng chơi với cậu nhóc ấy sau!” Lộ Nam nói xong liền đi ra ngoài mua đồ ăn.
Tô Bắc vội vàng nhắn tin cho Tô Hàn.
Tô Bắc: Tiểu Hàn, chiều nay con và Tiểu Lẫm định tới đây như nào vậy? Có phải lại giống như lần trước , mỗi đứa ở một lúc không?
Tô Bắc đã gửi tin nhắn đi được một hồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy Tô Hàn trả lời lại. Tô Bắc có chút nản lòng, cô đưa tay lấy chăn chùm lên đầu. Đầu bên kia, điện thoại của Tô Hàn vẫn đang nằm im trên ghế sofa, cậu bé đi vào trong phòng tìm Tô Lẫm. Tô Lẫm vẫn đang cần mẫn nghiên cứu, trước mặt cậu ngoại trừ sách ra thì sẽ là hàng loạt các công thức tính toán phức tạp bày ra ở đó. Tô Hàn đưa mắt nhìn một lượt, lắc lắc đầu.
“Này, Tiểu Lẫm, em đang làm gì thế? Mami bảo chúng ta chiều nay tới bệnh viện thăm mami đó, em thu xếp đi, một lát nữa chúng ta sẽ đi!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm không ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng đáp:
“Buổi chiều anh khác tới đó một mình đi, em phải nghiên cứu cái này đã, sắp nghiên cứu thành công rồi nên em không đi nữa đâu!”
Tô Hàn nhìn cậu em trai của mình trong bộ dạng quên ăn quên ngủ vì những thứ này, cậu bé bất lực chẳng biết nói gì hơn. Được thôi, thật sự rất bận, vậy thì cậu cũng không làm phiền nữa.
“Ok, em tiếp tục đi, chiều nay anh sẽ tự tới đó một mình, như vậy cũng đỡ phải đổi đi đổi lại nữa, phiền phức!” Tô Hàn nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Giây phút cậu đưa tay đóng cửa phòng, Tô Lẫm mới ngẩng đầu, tự hỏi vừa xong mình đã tính tới đâu rồi? Hai mắt cậu bé chớp chớp, rồi lại tiếp tục vùi đầu nghiên cứu. Tô Hàn đi ra ngoài, nhấc điện thoại lên mới chợt phát hiện ra Tô Bắc đã gửi tin nhắn cho mình, cậu bé vội vàng hồi âm.
Tô Hàn: Mẹ, mẹ không cần lo lắng, chiều nay con sẽ tới đó một mình, tiểu Lẫm không tới đâu. Kế hoạch của nó đang trong giai đoạn quyết định, không tiện làm phiền!”
Tô Bắc nhìn vào dòng tin nhắn mà Tô Hàn gửi tới, có chút hụt hẫng. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc con trai mình đang làm, mọi phiền muộn trong lòng cô lập tức tan biến hết.
Tô Bắc: Vậy được, chiều nay con tự tới đây một mình nhé, mami sẽ đợi con, con yêu!
Tô Hàn: Vâng mẹ, chiều gặp mami sau!
Tô Bắc định tiếp tục trả lời Tô Hàn thì đúng lúc đó, Lộ Nam quay trở lại. Tô Bắc vội vàng giấu điện thoại xuống gối, từ bỏ ý định trả lời, dù sao thì chiều nay cũng có thể gặp được cục cưng của cô rồi.
Trong lúc ăn cơm, Tô Bắc cảm thấy vết thương của mình có chút âm ỉ đau, Lộ Nam liền lo lắng gọi bác sĩ tới. Bác sĩ nói rằng vết thương đang trong giai đoạn mọc da non, do vậy có chút đau chút ngứa cũng là điều bình thường. Sau khi Tô Bắc ăn cơm xong, khoảng nửa tiếng sau Tô Hàn đã tới bệnh viện. Tô Bắc vừa nhìn thấy con trai của mình, cảm giác mọi sự đau đớn trên cơ thể bỗng dưng biến mất hết, cô mỉm cười hỏi:
“Tiểu Hàn, cháu tới đây một mình sao?”
Tô Hàn ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng ạ, chiều nay chị Đình Lạc có lịch quay, do vậy cháu đã tự ngồi xe tới đây!” Tô Hàn nói.
Tô Bắc đưa mắt nhìn Lộ Nam, anh đang cúi đầu chăm chú xem văn kiện, dường như chẳng hề để ý tới việc cô và Tô Hàn đang làm gì. Tô Bắc cảm thấy thoải mái hơn chút, vui vẻ cười đùa với Tô Hàn. Qua một lúc, cô và Tô Hàn lại tiếp tục chuyển qua chơi cờ XO.
Buổi chiều, Lộ Nam có việc cần phải ra ngoài một chuyến, cũng không biết anh đi đâu. Khi anh quay về lại tiếp tục ra ngoài nghe điện thoại một hồi rất lâu, do vậy cả Tô Bắc và Tô Hàn nói chuyện lại càng tùy ý hơn. Tới giờ ăn cơm, Tô Bắc và Lộ Nam, còn có cả Tô Hàn, cả ba người cùng ở trong phòng bệnh dùng cơm. Khi thấy trời sắp tối, Lộ Nam mới lái xe đưa Tô Hàn về nhà.
Tô Bắc ở lại một mình trong phòng bệnh, cô nhàm chán mở máy tính lên muốn xem chút đồ linh tinh. Nhưng khi cô vừa mở ra liền lập tức phát hiện ra hai tin tức mới vô cùng chấn động. Thứ nhất chính là tập đoàn Thiên Hồng đổi chủ, CEO mới nhậm chức là một người làm mưa làm gió trong giới kinh doanh của thành phố Nam Hy, Lộ Nam. Tin lớn thứ hai, nối tiếp theo sau với tập đoàn Thiên Hồng là bất động sản Lý Thị. Họ cũng đã bị thu mua, hơn nữa, người gióng chống khua chiêng thu mua bất động sản Lý Thị cũng không phải ai khác, người đó cũng chính là Lộ Nam. Tô Bắc đờ mắt, tại sao Lộ Nam trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể hoàn thành được hai việc đại sự lớn tới mức như vậy được chứ! Chắc chắn là anh đã chuẩn bị kế hoạch từ trước, hôm nay mới cùng lúc ra tay thu mua cả hai công ty này. Chẳng trách buổi chiều nay anh lại bận như vậy, ra ngoài bao nhiêu lâu, quay trở về cũng không ngừng nhận điện thoại. Lộ Nam quả thực là một người lòng dạ thâm sâu, trước khi anh làm một việc gì, thật sự khó ai có thể nhìn ra được dụng ý của anh. Lần ra tay này của Lộ Nam đã khiến bố cục thương trường của toàn thành phố thay đổi rất lớn.
Tô Bắc ở trong phòng bệnh, mắt dán chặt lên màn hình máy tính. Vài phút sau, cô bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền vào, Tô Bắc vốn tưởng rằng đó chính là Lộ Nam đã đưa Tô Hàn về xong nên quay lại, vậy mà không ngờ, người đẩy cửa vào đã khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Sắc mặt Lý Vân Khải tiều tụy, hốc hác, hoàn toàn không hề giống phong độ trước đây của anh, nhìn anh chẳng khác nào một ông lão đã tới tuổi về già. Anh tiến vào trong phòng bệnh, “Bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tô Bắc. Tô Bắc hoảng hốt kinh ngạc, anh ta đang làm gì vậy? Tô Bắc phát hiện ra lần nhập viện này, có khá nhiều người thích quỳ xuống trước cô, bây giờ cộng thêm cả Lý Vân Khải thì đây chính là người thứ ba làm như vậy rồi. Lẽ nào đây chính là truyền thuyết ba lần quỳ mà người ta hay nói tới đấy sao? Tô Bắc ái ngại nhìn Lý Vân Khải, cô nhẹ giọng nói:
“Lý Vân Khải, anh đang làm cái gì vậy? Sao không nói câu nào mà lại tự dưng quỳ gối xuống trước mặt tôi vậy? Tuy rằng trước đây anh đã làm nhiều chuyện không đúng với tôi, nhưng anh cũng đều đã xin lỗi rồi, không cần phải làm như vậy nữa đâu.”
Cô vừa nói xong, Lý Vân Khải đã tiếp lời của cô, câu nói của anh ta thật sự khiến cô hoàn toàn sửng sốt.
“Tô Bắc, anh xin em, xin em hãy bảo tổng giám đốc Lộ nương tay, bỏ qua cho nhà họ Lý anh đi. Sau này anh sẽ không bao giờ dám mạo muội động tới anh đấy nữa đâu!” Lý Vân Khải nói như sắp khóc tới nơi rồi.
Bây giờ khi thấy bố của mình đang phải ra sức cầu xin khắp nơi, lúc này anh ta mới hiểu nhà họ Lý cuối cùng cũng đã rơi vào bước đường cùng rồi. Anh ta đã tới cầu xin đám bạn rượu thân hữu ngày đêm ăn chơi cùng với nhau, nhưng kết quả là cũng chẳng có một ai thèm để màng tới. Hóa ra mấy năm nay, những người bạn mà anh ta đã kết giao, chẳng có lấy một ai là thật lòng cả! Vì đã quá bất lực, không còn sự lựa chọn nào khác, anh ta chỉ có cách tới cầu xin Tô Bắc. Ngày hôm đó, trong một buổi tiệc rượu, Lý Vân Khải đã vô tình nhìn thấy Tô Bắc và Lộ Nam, còn có cả Cố Niên Thành, quan hệ của cả ba người đều rất không bình thường, do vậy nên bây giờ anh ta mới mặt dày tới tận đây với hy vọng có thể tìm ra được một con đường sống cho nhà họ Lý.
Tô Bắc nheo mắt, gương mặt không chút biểu cảm nói:
“Lý Vân Khải, anh cảm thấy dựa vào những chuyện mà năm đó anh đã làm với tôi, tôi còn có thể tha thứ cho anh được không? Bây giờ anh tới tìm tôi như vậy, anh không thấy xấu hổ à? Vả lại, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ rộng lượng từ bi mà cầu xin Lộ Nam tha cho nhà họ Lý các anh thế!”
Lý Vân Khải lắc đầu.
“Tô Bắc, em đừng nói như vậy, trách anh, tại anh sai, năm đó anh không nên làm chuyện có lỗi với em như vậy. Bây giờ, anh chỉ cầu xin em, hãy nể tình trước đây chúng ta đã từng quen nhau, cầu xin em, bằng không bố anh thật sự không thể chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy nữa đâu!” Lý Vân Khải thành tâm thành ý nói.
Người nào không biết về bản tính của anh ta thì chắc có lẽ đã thật sự tưởng rằng anh ta là một đứa con có hiếu đấy! Nhưng với Tô Bắc thì không, bản chất của anh ta ra sao, Tô Bắc từ lâu đã nhìn thấu.
“Lý Vân Khải, đừng nói là vì trước đây anh có lỗi với tôi, cho dù là không có lỗi đi chăng nữa thì chuyện hôm nay, tôi cũng chẳng có cách nào để giúp anh được đâu. Anh rốt cuộc nghe ai nói là chỉ cần cầu xin tôi thì có thể khiến Lộ Nam bỏ qua cho nhà họ Lý các anh vậy? Tôi nói này Lý Vân Khải, anh thật sự quá tin người rồi đấy, những chuyện như vậy đều là do một mình Lộ Nam quyết định, sao anh ấy lại nghe lời tôi nói cơ chứ!” Tô Bắc chậm rãi nói.
Lý Vân Khải cứng đầu nói tiếp:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!