Cố Thăng Trạch hoảng loạn, vùng vẫy kêu gào:
“Các anh nhầm rồi, sao tôi có thể cố ý tham gia vào vụ án giết người nào được cơ chứ! Tôi chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hồng, các anh mau thả tôi ra!” Cố Thăng Trạch vừa tỏ ra phẫn nộ lại vừa không cam lòng.
Viên cảnh sát giữ chặt người anh ta, dẫn ra khỏi phòng họp. Cố Niên Thành đưa mắt nhìn các cổ đông đang ngồi ở đó, ai nấy cũng đều há to miệng kinh ngạc, dường như tới cả một chú chim còn có thể bay vào trong đó. Anh hít một hơi thật sâu rồi quang minh chính đại rõng rạc nói:
“Mọi người đừng quá ngạc nhiên như vậy, Cố Thăng Trạch quả thực đã giết người, mà người đó chẳng phải là ai xa lạ, chính là bố của tôi, cũng chính là chủ tịch trước đây của mọi người. Cố Thăng Trạch chỉ vì lòng tham muốn chiếm được vị trí chủ tịch của tập đoàn Thiên Hồng, lòng muông dạ thú quả nhiên đã nảy sinh ra ý nghĩ độc ác như vậy. Anh ta tâm địa độc ác, ra tay sát hại chính bố đẻ của mình, hôm nay tôi cũng là vì muốn giúp tập đoàn Thiên Hồng loại bỏ đi một kẻ ác nhân, báo thù cho bố tôi!”
Tất cả các cổ đông có mặt trong phòng họp, ai nấy cũng đều bị dọa tới mức ngẩn ngơ cả mặt mũi, những người lúc nãy đã ủng hộ Cố Thăng Trạch lại càng kinh ngạc hơn. Họ thật sự không thể tin được rằng, Cố Thăng Trạch lại dám ra tay sát hại lão chủ tịch.
Lộ Nam sau khi xử lý xong mọi chuyện, dặn dò mọi người vài câu rồi vội vàng rời đi. Khi Lộ Nam đang ở trên đường quay trở lại bệnh viện thì Vân Phàm đã bàn giao người hộ lý kia cho cảnh sát rồi. Vì để đảm bảo an toàn cho Tô Bắc tốt nhất, Vân Phàm đã đặc biệt giao phó cho cấp dưới của mình đưa người đó tới đồn cảnh sát, còn anh thì ở lại phòng bệnh tiếp tục bảo vệ Tô Bắc. Tô Bắc tò mò nhìn Vân Phàm hỏi:
“Sao cậu lại biết người hộ lý đó là người xấu?”
Vân Phàm mỉm cười nói.
“Những chuyện này dựa vào năng lực nhìn người của tôi thì cũng thật sự nhìn không ra, nhưng tổng giám đốc đã nhanh mắt phát hiện ra điều gì đó không đúng nên yêu cầu tôi tới đây để bảo vệ cô!”
Tô Bắc nheo mắt cười, như một chú hồ ly nhỏ, cô thăm dò hỏi:
“Vân Phàm à, năm nay cậu đã có bạn gái chưa?”
Vân Phàm hơi sửng sốt, xấu hổ đỏ bừng tai, ngượng ngùng trả lời:
“Chuyện đó…tôi mấy năm nay đều chỉ đi theo tổng giám đốc, không hề có thời gian nghĩ tới những chuyện như vậy!”
Tô Bắc hiểu ra chuyện liền gật gù nói:
“Tôi biết ngay mà, Lộ Nam tuy nhìn bề ngoài thì có vẻ rất dễ dãi, nhưng với thân phận là một nhà tư bản, đều sẽ có điều gì đó mà chúng ta không thể nhìn ra. Có phải anh ấy ngày ngày chỉ biết bóc lột, ăn hiếp cậu, khiến cậu không có cách nào an tâm tìm bạn gái, đúng không?”
Vân Phàm vội vàng lắc đầu.
“Không có không có, thật sự không có chuyện đó! Là do tôi tự nguyện đi theo tổng giám đốc, cho dù có mệt có khổ hơn nữa tôi cũng có thể chịu đựng được, vả lại, lương mà tổng giám đốc trả cho tôi cũng rất cao nữa!”
Tô Bắc bỗng cảm thấy thú vị.
“Nói như vậy tức nghĩa là số tiền lương mà anh ấy dành cho cậu rất nhiều đấy à, là bao nhiêu vậy? Cậu nói cho tôi biết đi, để tôi cũng đi làm trợ lý cho Lộ Nam!” Tô Bắc miệng cười tươi như hoa.
Vân Phàm thầm khóc trong lòng, cô Tô à, cô có thể đừng lấy tôi làm trò tiêu khiển nữa được được không! Tôi nhìn trái nhìn phải, cũng đều có cảm giác bất an, chúng ta đừng đùa nữa mà! Nếu như cô muốn lấy tiền thì cứ nói, tổng giám đốc Lộ có thể đưa hết tất cả mọi tài sản mà anh ấy đang có, chuyển hết cho cô! Trong lúc Vân Phàm vẫn còn đang loay hoay, lúng túng, không biết phải làm sao thì đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh vang lên tiếng gọi cửa. Vân Phàm vội vàng đi tới mở cửa, khoảnh khắc anh nhìn thấy Lộ Nam, giọt nước mắt cảm kích đã tràn ngập trong khoang mắt, là tổng giám đốc tới cứu anh đấy sao? Kết quả là ngược lại, Lộ Nam tối sầm mặt mũi, hơi thở nặng nề khiến Vân Phàm không khỏi sợ hãi, anh nuốt nước bọt tự hỏi chuyện này là sao? Lẽ nào hôm tay tới tập đoàn Thiên Hồng không được thuận lợi ư? Nhưng theo lý mà nói thì không thể như thế được! Nhưng tại sao sắc mặt của tổng giám đốc lại khó coi như vậy?
Vân Phàm tất nhiên không biết Lộ Nam tối sầm mặt là vì trong lúc anh đang trên đường tới đây, đã cầm trong tay chiếc điện thoại của Cố Thăng Trạch. Anh đã chứng kiến cảnh Tô Bắc trêu chọc Vân Phàm ra sao, mọi nhất cử nhất động trong căn phòng này anh đều biết. Lộ Nam nhìn Vân Phàm, lạnh lùng hỏi:
“Nghe nói Bắc Bắc đang muốn giới thiệu bạn gái cho cậu?”
Vân Phàm chợt cảm thấy sống lưng mình đang lạnh dần lên, cái gì mà nghe nói, trong căn phòng này rõ ràng chỉ có anh và Tô Bắc, có khi nào tổng giám đốc đã nghe thấy ma nói rồi không? Vân Phàm xanh mặt, Lộ Nam không chút vui vẻ ném chiếc điện thoại trong tay cho anh rồi nói:
“Mau đi tháo chiếc camera đó xuống cho tôi!”
Vân Phàm ngay tức khắc liền hiểu ra, anh đưa mắt nhìn lên chiếc điện thoại vài giây rồi lập tức gật đầu đáp:
“Rõ, tôi sẽ lập tức đi làm ngay!” Vân Phàm nói xong liền vội vàng co chân, biến mất khỏi phòng bệnh.
Hiệu suất làm việc của Vân Phàm rất cao, dường như chưa tới ba phút đồng hồ anh đã tìm ra được chiếc camera đó, nhanh chóng gỡ xuống rồi đi ra ngoài. Lộ Nam nhấc gót đi về phía Tô Bắc, anh nhìn cô trìu mến, nhẹ giọng hỏi:
“Lúc nãy đã dọa tới em rồi sao?”
Tô Bắc hưng phấn lắc đầu:
“Không có mà, em đã sớm đoán ra trước rồi. Vân Phàm đột nhiên quay lại là vì người hộ lý kia có vấn đề, có Vân Phàm ở đây em còn sợ gì nữa chứ!” Tô Bắc tươi cười nói.
Trong nháy mắt, trái tim Lộ Nam như đóng băng. Những câu chữ mà Tô Bắc vừa nói đáng lẽ ra phải là có anh ở đây, em còn sợ gì nữa chứ, tại sao từ trong miệng cô nói ra lại biến thành Vân Phàm thế này? Vân Phàm quan trọng tới vậy ư? Nếu như không phải do anh chỉ đạo, Vân Phàm sao có thể biết được Cố Thăng Trạch đã âm thầm cài người vào trong bệnh viện được chứ! Lộ Nam đưa mắt nhìn Tô Bắc, cố ý nhấn mạnh nói:
“Bắc Bắc, là anh bảo Vân Phàm tới đây bảo vệ em!” Lộ Nam hy vọng Tô bắc có thể hiểu được nỗi đau trong tim mà anh đang phải gánh chịu.
Tô Bắc khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Em biết mà, là do anh đã phái Vân Phàm tới đây, do vậy có Vân Phàm ở đây em hoàn toàn không hề cảm thấy sợ hãi chút nào cả!”
Lộ Nam cảm thấy lòng dạ trong người mình lại vừa chịu thêm một đả kích khác, hơn nữa, hoàn toàn đều là do anh tự tìm tới! Lộ Nam bất lực hỏi:
“Bắc Bắc, rốt cuộc là em có hiểu anh đang nói gì không?”
Tô Bắc khoan khoái gật đầu.
“Tất nhiên là em biết! Đúng rồi, khi nào thì chúng ta được ra viện vậy, hôm nay anh tới Thiên Hồng, mọi chuyện có thuận lợi không?” Tô Bắc hứng thú hỏi.
Lộ Nam có thể nhìn được ra, khoảng thời gian này Tô Bắc ở trong bệnh viện đã quá ngột ngại rồi! Cô e rằng chỉ còn thiếu điều không thể lắp cho mình đôi cánh mà bay khỏi đây nữa thôi, Lộ Nam lắc đầu nhìn cô.
“Trả lời câu hỏi phía trước của em, anh bắt buộc phải sửa chữa lại một chút, là khi nào thì em được ra viện chứ không chúng ta. Bây giờ, em cứ ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh trước đã, chuyện ra viện thì chắc có lẽ hai ngày nay thôi, chỉ cần bác sĩ đồng ý là anh sẽ lập tức làm thủ tục ra viện ngay cho em. Còn về chuyện hôm nay ở tập đoàn Thiên Hồng, mọi thứ hầu như đều diễn ra theo đúng những gì mà hội anh đã tính toán trước đó, bây giờ tập đoàn Thiên Hồng đã trở thành một nhánh công ty của tập đoàn Thịnh Thế rồi, anh sẽ phát triển nó lớn mạnh hơn nữa!” Lộ Nam quyết tâm nói.
Tô Bắc nheo mắt mỉm cười.
“Em tin chắc là anh có thể làm được, chỉ có điều em vẫn muốn biết là có thể ra viện sớm hơn chút được không, em sắp phát điên khi ở đây rồi mất. Anh cũng đừng nói là chuyện em ra viện không có liên quan gì tới anh, anh xem lần này em ở trong viện, anh chẳng phải cũng luôn ở đây sao? Anh thử nói xem điều này so với việc anh ở trong viện có gì khác nhau không? Nhìn anh phải làm việc ở đây, em thật sự cảm thấy không nỡ, do vậy em có thể ra viện ngay bây giờ được không, em tự cảm nhận được sức khỏe của em đã tốt hơn rất nhiều rồi mà!” Tô Bắc nũng nịu nói, cô còn muốn đứng dậy để thuyết phục Lộ Nam hơn.
Lộ Nam thấy có điều gì không đúng, lập tức đưa tay ấn người cô nằm xuống giường, anh nghiêm túc nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc, em phải biết nghe lời một chút, đừng làm loạn nữa. Em có lẽ cũng chẳng phải không nỡ gì đâu, mà thực ra chỉ là tìm cớ để mau chóng được ra viện thôi có đúng không? Còn nữa, chỉ cần em ở trong bệnh viện, anh hoàn toàn vui vẻ ở lại đây làm việc, do vậy em cũng đừng cảm thấy lo lắng cho anh nữa. Anh thấy cũng khá tốt mà, bất luận thế nào cũng đừng biện luận với anh nữa. Buổi tối nay bắt buộc phải ở lại trong bệnh viện, ngày mai anh sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra lại vết thương cho em, nếu như có thể chúng ta sẽ ra viện!” Lộ Nam không chút vui vẻ nói.
Tô Bắc vội vàng gật đầu.
“Được! Đây đều là những gì anh nói đó nha, ngày mai nếu như có thể thì em sẽ được ra viện. Những lời này em đều đã ghi âm lại cả rồi, anh tuyệt đối không thể chối cãi được đâu!” Tô Bắc nói xong, từ trong chăn liền rút ra một chiếc điện thoại.
Lộ Nam đưa mắt nhìn lên màn hình, điện thoại vẫn đang trong chế độ ghi âm, anh nhìn cô phì cười, sao có thể có một người phụ nữ trẻ con tới vậy được cơ chứ!
“Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai anh sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc ủ rũ, bộ dạng không vui, Lộ Nam cạn lời nhìn cô.
“Anh chẳng phải đã đồng ý với em rồi sao, sáng ngày mai ra viện được chưa nào? Sao bây giờ em vẫn còn biểu cảm như vậy chứ!”
Tô Bắc tủi chân, cong môi.
“Em biết mà, nhưng buổi chiều nay thì sao, ở đây một mình chán chết đi được ấy!” Tô Bắc đáng thương nói.
Lộ Nam chau mày, cố gắng tìm mọi cách an ủi cô.
“Hay là anh giúp em gọi Cố Thiến Doanh tới đây chơi với em nhé, cô ấy bị thương ở phần lưng, ngồi nói chuyện với em cũng được mà, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu!”
Tô Bắc lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn rầu.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chiều hôm qua Thiến Doanh đã rời khỏi thành phố Nam Hy rồi. Cô ấy nói có chút khó chịu trong lòng nên muốn ra ngoài thư giãn, hít thở một chút! Em cũng không thể không đồng ý cô ấy được, thực ra em hiểu rất rõ trong lòng cô ấy đang nghĩ điều gì, em cũng chẳng thể giúp cô ấy giải tỏa được nỗi lòng của mình, nên chỉ có còn cách để cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc mà thôi!” Tô Bắc bất lực nói.
Lộ Nam suy nghĩ một hồi cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào hay cả. Nhìn vẻ mặt u sầu, đáng thương của Tô Bắc, anh đành nói: