Cố Thăng Trạch nghe thấy tiếng “tút..tút” vang lên trong điện thoại, không dám tin đây chính là cô em gái nhút nhát của mình. Cố Thăng Trạch đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian khi Cố Thiến Doanh vẫn chưa rời khỏi nhà, cô lúc đó còn nhỏ, vô cùng yếu ớt, mọi người trong nhà đều rất thương cô. Nhưng sau đó, trong lúc anh nói chuyện với cấp dưới của mình đã vô tình để cô biết được chính anh đã là người hại chết bố, cũng kể từ lúc đó cô đã biến mất. Anh đã từng tìm cô nhưng đều không tìm thấy, dần dần cũng đã chẳng còn tìm kiếm nữa. Anh cũng không ngờ được rằng một cô nhóc lúc đó, bây giờ lại dùng tới cách như vậy để xuất hiện. Khi cô rời nhà bỏ đi, ai là người đã nhận nuôi cô, những năm ấy cô đã sống thế nào, anh đều không biết.
Cố Thăng Trạch đột nhiên cảm thấy có chút bất lực. Mấy ngày gần đây trong lòng anh luôn có một dự cảm không lành, cảm giác bất an luôn rình rập, khiến anh không ngừng nghĩ ngợi lung tung. Cố Thăng Trạch ném điện thoại sang một bên, nằm lên trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sau nhiều ngày thuyết phục, cuối cùng Cố Niên Thành cũng đã khiến Cố Thiến Doanh đồng ý, chuyển nhượng lại số cổ phần mà cô nắm giữ cho anh. Trong bệnh viện, sau một hồi nói chuyện, Lộ Nam liền ngồi sang một bên chăm chú xem văn kiện, còn Tô Bắc thì nói chuyện vui vẻ với hai cậu con trai của mình.
Tô Bắc: Bé cưng, mami thật sự không sao nữa rồi, các con không cần tới thăm mami đâu. Hơn nữa mà nói, hai đứa sao có thể tới thăm mami được chứ, Lộ Nam chỉ quen có mỗi một người tên Lâm Nhất Hàn mà thôi!
Tô Hàn: Vấn đề này con và Tiểu Lẫm đã thương lượng với nhau xong cả rồi, hai chúng con sẽ thay đổi nhau vào thăm mami, con sẽ vào trước sau đó sẽ nói con muốn đi vệ sinh, con đi ra thì Tiểu Lẫm sẽ lại đi vào, như vậy chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao!
Tô Lẫm: Đúng vậy! Mami à, biết chuyện mami bị thương, trái tim con như sắp vỡ tan tới nơi rồi đây này, mami để chúng con tới thăm mami đi mà! Chúng con đảm bảo nhất định sẽ thật cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để chú Lộ phát hiện ra, có được không?
Thấy hai cậu con trai nhõng nhẽo cứng đầu, Tô Bắc có chút ái ngại. Cô chần chừ suy nghĩ một hồi, cắn chặt răng, để hai cậu nhóc tới chắc có lẽ sẽ không sao đâu mà. Dù sao thì bây giờ, Lộ Nam cũng đã biết tới sự tồn tại của Tô Hàn, anh còn biết Diệp Đình Lạc chính là bảo mẫu của Tô Hàn. Nếu như vậy mà nói thì sẽ không cần giống như lần trước, trăm phương nghìn kế trốn Lộ Nam nữa rồi. Chỉ cần không để Tô Hàn và Tô Lẫm xuất hiện đồng thời cùng lúc, có lẽ sẽ ổn thôi. Nghĩ tới đây, Tô Bắc liền nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Tô Bắc: Các cục cưng của mẹ, được thôi, các con có thể tới đây. Chỉ có điều nhất định phải để chị Đình Lạc đưa tới, còn nữa, cả hai đứa không thể đồng thời cùng lúc xuất hiện trước mặt Lộ Nam, biết chưa?
Tô Hàn: Con biết rồi, thưa mẹ!
Tô Lẫm: Thưa mami yêu, con biết rồi ạ!
Tô Bắc thấy tin nhắn của hai cậu con trai gửi tới, dường như cảm thấy có một trận gió nào đó mang theo nỗi oán hận trong lòng thổi tới trước mặt, trên gương mặt cô chợt thoáng qua vẻ tự trách.
Tô Bắc: Các con yêu à, là do mami không tốt nên đã phải làm khó các con như vậy. Các con tới đây đi, có chuyện gì xảy ra, mami sẽ chịu!
Tô Hàn: Mami, con và Tiểu Lẫm sẽ cẩn thận, mami cứ yên tâm đi!
Tô Lẫm: Mami, mami đừng tự trách bản thân như vậy, con sẽ cảm thấy đau lòng đó!
Thấy con trai của mình hiểu chuyện như vậy, Tô Bắc thiếu chút nữa đã rơi lệ, cô ngẩng đầu nói với Lộ Nam.
“Lộ Nam, một lát nữa Tiểu Hàn sẽ tới thăm em!” Tô Bắc mỉm cười nói.
Lộ Nam đứng hình vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại. Tiểu Hàn mà Tô Bắc nói chính là Lâm Nhất Hàn, Hàn Tinh. Anh gật đầu trả lời:
“Ừ, được thôi, em chẳng phải rất thích chăm sóc cậu nhóc nhà người ta đó sao, lại còn khá có tâm nữa chứ!”
Tô Bắc tươi cười nhìn anh. Khoảng nửa tiếng sau, Tô Hàn quả nhiên đã tới rồi. Sau khi có tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, Lộ Nam liền trầm giọng nói:
“Vào đi!”
Cánh cửa phòng được mở ra, một cậu bé đáng yêu ngó đầu đi vào. Cậu bé đưa mắt nhìn quanh một lượt, khi nhìn thấy Tô Bắc nằm trên giường bệnh, đôi mắt to tròn lập tức sáng bừng lên. Cậu bé nhấc chân, chạy thật nhanh về phía Tô Bắc.
“Cô Tô, cô bị sao vậy ạ? Nghe nói cô bị thương nên cháu đã kéo chị Đình Lạc tới đây!” Tô Hàn ngoan ngoãn nói.
Tô Bắc thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, trong lòng liền cảm thấy ấm áp hẳn lên.
“Đúng vậy, cảm ơn cháu đã quan tâm nhé, có được sự quan tâm của Tiểu Hàn, cô chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi!” Tô Bắc nheo mắt cười nói.
Tô Hàn nhìn Tô Bắc, bỗng nhiên chợt nhớ tới điều gì đó, cậu bé quay người, nhìn vào Lộ Nam đang ngồi trên ghế sofa, ngoan ngoãn chào hỏi:
“Cháu chào chú Lộ!”
Lộ Nam gật gật đầu, đưa mắt nhìn lại Tô Hàn.
“Tiểu Hàn, hôm nay sao không gọi chú là tổng giám đốc Lộ nữa à?” Lộ Nam mỉm cười hỏi.
Tô Hàn lanh lợi đáp:
“Tất nhiên là bởi vì hôm nay không phải tới đây để bàn chuyện công việc rồi, nếu như hôm nay cháu tới vì chuyện công việc, cháu nhất định vẫn sẽ gọi chú là tổng giám đốc Lộ!”
Lộ Nam bật cười, một đứa trẻ thông minh như vậy, cũng không biết là bố mẹ đẻ của cậu bé là ai, sao lại có thể nỡ lòng để cậu bé ở nhà một mình như vậy chứ! Lộ Nam đưa mắt nhìn sang phía Diệp Đình Lạc đang đứng ở gần đó.
“Cô cũng ngồi xuống đi, đừng đứng như vậy nữa!” Lộ Nam nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh. Tô Hàn sau khi đã chào hỏi xong Lộ Nam liền cầm tay Tô Bắc, không ngừng nói chuyện. Lộ Nam cúi đầu xem văn kiện, bỗng nhiên, anh bất ngờ ngẩng đầu dậy, cũng chính vào giây phút, anh có chút ngẩn ngơ, anh chợt cảm thấy Tô Bắc và cậu nhóc Hàn Tinh này tựa như một cặp mẫu tử vậy. Nhìn cách họ trò chuyện thân mật với nhau, trong lòng Lộ Nam cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Nếu như Tô Bắc có con, cô chắc chắn cũng sẽ dịu dàng như vậy! Mỗi khi nhìn thấy Tô Bắc chơi đùa cùng với Tiểu Hàn, anh đều không thể nhịn lòng mà nghĩ như vậy.
Qua một hồi, Tô Hàn đột nhiên đứng dậy, cậu bé quay người nói với Diệp Đình Lạc:
“Chị Đình Lạc, em muốn đi vệ sinh!” Tô Hàn nói.
Diệp Đình Lạc liền đứng dậy.
“Đi nào, để chị dắt em đi!”
Diệp Đình Lạc vừa nói xong thì ngay lập tức, Lộ Nam cũng lên tiếng.
“Không cần đi ra ngoài, trong phòng bệnh cũng có vệ sinh!”
Tô Hàn chau mày nói:
“Cháu có chút không tiện, vẫn nên đi vệ sinh bên ngoài thì hơn!”
Tô Bắc biết rằng Tô Hàn muốn ra ngoài để thay Tô Lẫm vào đây, cô liền chủ động mở miệng, giúp Tô Hàn nói.
“Lộ Nam, Tiểu Hàn muốn đi đâu thì để nó đi đi, cách nghĩ của trẻ con so với chúng ta có chút không giống nhau!”
Ánh mắt Tô Bắc cưng chiều, ấm áp nhìn vào Tô Hàn. Lộ Nam gật đầu, nói:
“Vậy được thôi!”
Tô Hàn vừa nghe thấy vậy, hai mắt lập tức lóe sáng lên. Cậu bé kéo tay của Diệp Đình Lạc, nhảy chân sáo ra ngoài. Lộ Nam thấy Tô Hàn đã đi khỏi, liền nhẹ giọng mở miệng nói:
“Quan hệ giữa em và cậu nhóc ấy xem ra cũng không tồi chứ nhỉ!”
Tô Bắc gượng cười một tiếng.
“Đáng yêu mà, anh nhìn đi, ngoan ngoãn như thế, có ai gặp mà không thích cơ chứ. Thế còn anh, anh có thích cậu nhóc ấy không?” Tô Bắc hỏi ngược lại.
Lộ Nam gật đầu, từ từ nói:
“Em nói điều này kể cũng đúng, cậu nhóc đó quả thực rất đáng yêu, hơn nữa lại còn thông minh, anh cũng rất thích cậu nhóc!”
Anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Lộ Nam vừa nhìn thấy điện thoại của Vân Phàm gọi tới liền muốn đi ra ngoài nhận máy. Tô Bắc chợt nghĩ, Tô Hàn và Tô Lẫm có khả năng đang ở ngoài hành lang, lập tức kích động từ trên giường đứng bật dậy. Kết quả là chạm phải vết thương khiến cô đau đớn hét lên một tiếng. Lộ Nam thấy vậy liền vội vàng chạy tới đỡ Tô Bắc, ngay đến cả điện thoại cũng không kịp nghe.
“Bắc Bắc, em làm gì vậy! Vết thương vẫn chưa lành đâu đấy, em kích động như vậy làm gì, lại đau rồi có đúng không, để anh đi tìm bác sĩ!” Lộ Nam đau xót nhìn Tô Bắc nói.
Tô Bắc lắc lắc đầu.
“Không sao, chỉ là lúc nãy em vừa nghĩ tới một chuyện nên mới như vậy, anh đỡ em nằm xuống là được rồi!” Tô Bắc nhăn nhó nói.
Lộ Nam bất lực nhìn cô, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. Tô Bắc rất cố chấp, có những lúc cô hoàn toàn không hề nghe lời anh nói. Anh cũng không muốn khiến cô tức giận nên chỉ còn cách làm theo mong muốn của cô. Thấy Tô Bắc đã nằm ngay ngắn trên giường, Lộ Nam mới mở miệng hỏi:
“Sao rồi? Thật sự không cần gọi bác sĩ tới à?” Lộ Nam xót xa.
Tô Bắc lắc đầu nói:
“Thật sự không cần mà, anh mau đi nghe điện thoại đi, không cần lo cho em đâu, em chỉ đau có một chút thôi ấy mà!”
Lộ Nam chau mày nhìn cô một cái rồi mới quay người nhận điện thoại. Lúc này, anh cũng chẳng còn tâm trạng nghĩ tới việc phải ra ngoài nghe điện thoại nữa, chỉ cần một giây không nhìn thấy Tô Bắc thôi, trong lòng anh đã cảm thấy bất an rồi. Lộ Nam nói với Vân Phàm vài câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại. Trên người Tô Bắc tuy có chút đau, nhưng nhìn thấy Lộ Nam vẫn ở trong phòng, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Lộ Nam gọi điện thoại xong, anh còn chưa kịp nói chuyện với Tô Bắc câu nào thì cánh cửa phòng bệnh đã lại lần nữa được mở ra. Tô Bắc ngẩng đầu đưa mắt nhìn, vừa nhìn thôi đã lập tức nhận ra đó chính là Tô Lẫm, cô tươi cười nói:
“Tiểu Hàn, lại đây! Nói chuyện với cô chút nào!”
Tô Lẫm gật đầu, vội vàng đi về phía Tô Bắc, còn Diệp Đình Lạc vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế đặt bên cạnh. Lộ Nam nhìn vào khung cảnh trước mắt, giống y hệt so với ban nãy, dường như chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có điều trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút gì đó hơi khác lạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!