“Chị Bắc Bắc, em biết em không nói với chị chuyện của em là em đã sai. Nhưng mà, chị cũng không thể định tội em như thế. Em đối xử với chị như thế nào, chị biết rõ mà. Em có phải là loại người tâm địa độc ác hay không, chị Bắc Bắc biết rõ hơn bất cứ ai!” Cố Thiến Doanh nói và khóc.
“Em luôn coi chị Bắc Bắc là người thân của mình. Năm đó, khi bố em mất, em đã rời khỏi nhà họ Cố. Em chưa từng nghĩ, một ngày nào đó mình lại rơi vào tình huống khó xử như vậy. Kể từ khi em biết chuyện xảy ra giữa chị và anh em, em chưa có ngày nào là không ngừng lo lắng, em sợ rằng sau khi chị biết mối quan hệ của bọn em, chị sẽ xa lánh em, không muốn tiếp xúc với em. Chị có biết em sợ nhiều như thế nào không?” Cố Thiến Doanh nói.
Cô lau nước mắt.
“Chị Bắc Bắc, chị chỉ nói em không nói cho chị biết. Nhưng chị chưa bao giờ nghĩ rằng, em là bởi vì quan tâm đến chị, nên em mới không dám nói những chuyện này cho chị biết, em không muốn mất đi chị, chị biết không? Em sợ chị sẽ lạnh lùng với em. Trên thế giới này, người thực sự yêu thương em không có mấy ai. Nhưng mà, em biết chị thực sự tốt với em, vì vậy em rất trân trọng tình cảm này. Chị Bắc Bắc, nếu chị có thể hiểu được tâm tư của em, chị đừng giận em nữa có được không? Chị muốn biết điều gì, em sẽ kể tất cả cho chị nghe!” Cố Thiến Doanh khóc rất buồn.
Tô Bắc cau mày bất lực.
“Đứng dậy đi! Bây giờ trên người chị có nhiều vết thương, cũng không thể đứng dậy, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Em quỳ như vậy là cố tình muốn chị khó chịu phải không!” Giọng nói của Tô Bắc hơi lạnh lùng.
Cố Thiến Doanh đứng lên khỏi mặt đất.
“Chị Bắc Bắc, em sai rồi. Lẽ ra em nên nói cho chị biết sớm, em thực sự không có ý xấu nào với chị. Em xin thề với trời!” Cố Thiến Doanh nói rồi đưa tay lên làm dáng vẻ thề thốt.
Tô Bắc bất lực nhìn cô.
“Được rồi, em đóng phim nhiều rồi, lẽ nào còn không biết thề thốt không có tác dụng gì sao? Bây giờ chị nói một việc, chị biết, việc này nói ra có thể sẽ khiến em suy nghĩ nhiều, cũng có thể sẽ khiến em cảm thấy chị là kẻ tiểu nhân. Nhưng mà việc này, chị vẫn phải nói, vẫn phải hỏi! Trong tay em, có phải có 11% cổ phần của tập đoàn Thiên Hồng đúng không?” Tô Bắc hỏi.
Sắc mặt Cố Thiến Doanh thay đổi, cô cau mày nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chuyện này, không có mấy người biết, sao chị lại biết được?” Cố Thiến Doanh ngạc nhiên hỏi.
Tô Bắc liếc nhìn cô.
“Em đừng hỏi tại sao chị lại biết, em chỉ cần nói có hay là không? Chuyện năm đó của nhà họ Cố, chị đều đã biết hết rồi. Em cũng không cần phải giấu chị nữa, là đúng hay sai, chị tự có phán đoán của mình!” Giọng nói của Tô Bắc có chút ngang tàn, chân thật đáng tin.
Cố Thiến Doanh cắn môi, cô gật đầu.
“Vâng, năm đó, bố em chuyển cổ phần sang tên của em. Sau đó, khi ông xảy ra chuyện, luật sư đã đến tìm em. Mỗi năm công ty chia lợi nhuận, đều sẽ chuyển đến tài khoản của em. Số tiền này, em chưa từng động vào. Bởi vì, chỉ cần em muốn động đến số tiền đó, em sẽ lại nhớ đến những chuyện xảy ra năm đó! Cái chết của bố, sự điên rồ của anh trai...Tất cả những điều này đều dồn nén khiến em khó thở!” Cố Thiến Doanh nói, sắc mặt có chút đau khổ.
Tô Bắc nhìn cô, hít một hơi thật sâu.
“Thiến Doanh, chị nghĩ trước tiên em nên chấn chỉnh lại quan điểm của mình. Anh trai em đã hại chết bố em, tại sao năm đó em không báo cảnh sát? Trong lòng em vẫn không hy vọng anh trai em xảy ra chuyện, nhưng mà, em có từng nghĩ rằng, em làm như vậy là đang nối giáo cho giặc, để bây giờ anh ta càng ngày càng điên cuồng kiêu ngạo hơn. Anh ta tưởng rằng, anh ta dựa vào sự ủng hộ của những người lớn trong nhà họ Cố là có tiếp tục ngang ngược ở thành phố Nam Hy này. Sao em lại không suy nghĩ cẩn thận, một quyết định như vậy của em sẽ làm hại biết bao nhiêu người!” Tô Bắc giận dữ nói.
Cố Thiến Doanh khịt mũi.
“Chị Bắc Bắc, em có thể làm gì được chứ? Dù sao anh ấy cũng là anh ruột của em, em chỉ có thể ép mình không nghĩ về điều đó, nếu không, em còn có thể làm gì khác được nữa đâu!” Cố Thiến Doanh buồn bã nói.
Tô Bắc nghiêm túc nhìn cô.
“Thiến Doanh, em nghe chị. Anh trai em đã làm quá nhiều điều xấu. Anh ta phải bị trừng phạt, ít nhất cũng nên để anh ta hiểu được đạo lý làm người, được chứ?” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh bối rối nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, vậy chị nói xem em nên làm gì bây giờ?” Cố Thiến Doanh hỏi.
Tô Bắc nhìn Cố Thiến Doanh.
“Em giúp chị nâng giường lên đi, chị nằm như vậy nói chuyện không thoải mái!” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh gật đầu, cô bước tới giúp Tô Bắc nâng giường lên.
Tô Bắc nhìn Cố Thiến Doanh.
“Thiến Doanh à, em nghe chị Bắc Bắc nói, em bây giờ là chỉ vì em quá tốt bụng, nhưng mà trong lòng em vẫn phân biệt rõ được cái thiện và cái ác! Anh trai em Cố Thăng Trạch có thể hung hăng được như bây giờ là bởi vì có tập đoàn Thiên Hồng chống lưng. Nếu như không có tập đoàn Thiên Hồng, anh ta sẽ chỉ như một con hổ giấy, làm gì cũng không được! Nếu như em đồng ý, để cổ phần của tập đoàn Thiên Hồng cho Cố Niên Thành thu mua. Chị tin rằng, với năng lực và phẩm chất của Cố Niên Thành chắc chắn sẽ đưa tập đoàn Thiên Hồng lên cao một bậc! Có được không?” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh do dự một giây.
“Chị Bắc Bắc, ý của chị là để em đưa cổ phần cho anh Niên Thành?” Cố Thiến Doanh hỏi.
Tô Bắc gật đầu.
“Đúng! Nói chính xác là thu mua. Nếu em đồng ý để cổ phần trong tay mình cho bọn họ thu mua, Cố Niên Thành và Lộ Nam sẽ có thể thuận lợi lấy được tập đoàn Thiên Hồng. Như vậy, sau này anh trai em muốn làm điều gì xấu cũng không còn khả năng để làm nữa. Em thấy sao?” Tô Bắc hỏi.
Cố Thiến Doanh nghiến răng.
“Chị Bắc Bắc, chị đừng nói nữa. Chị có ơn cứu mạng em, số cổ phần này em sẵn sàng tặng lại cho chị. Chị muốn xử lý thế nào cũng được, như vậy cũng coi như là giảm bớt được nỗi bất an trong lòng em, và cũng không phải là em trực tiếp kéo anh em xuống khỏi vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hồng. Và cũng có thể khiến em giảm bớt gánh nặng trong lòng hơn một chút. Những năm nay, 11% cổ phần trong tay em khiến em ngày đêm bất an, nó giống như luôn nhắc nhở em những chuyện đã xảy ra năm đó!” Cố Thiến Doanh nói.
Tô Bắc bỗng nhiên không biết phải nói gì, cô chưa từng nghĩ Cố Thiến Doanh sẽ tặng số cổ phần đó cho mình!
Cô nghĩ một lúc lâu.
“Thiến Doanh, em nghĩ kỹ chưa? Em tặng cổ phần cho chị như vậy có thực sự ổn không?” Tô Bắc hỏi.
Cố Thiến Doanh gật đầu.
“Chị Bắc Bắc, em đã quyết định rồi. Số cổ phần này, nếu chị cần chị hãy lấy nó đi. Em thực sự không muốn để nói tiếp tục ở lại trong tay em nữa!” Cố Thiến Doanh chân thành nói.
Tô Bắc nghiêm túc nhìn cô.
“Thiến Doanh, bất kể em nghĩ như thế nào, số cổ phần này chị đích thực là cần chúng. Nhưng mà, chị tuyệt đối sẽ không lấy nó mà không có gì đổi lại. Em nói đi, em muốn gì, chị nhất định sẽ cố hết sức mình để cho em những gì em muốn!” Tô Bắc nói.
Cố Thiến Doanh lắc đầu.
“Chị Bắc Bắc, chị không cần nói nữa. Em không cần gì cả, chỉ cần là số cổ phần này giúp ích được cho chị, em đều có thể tặng chị!” Giọng điệu của Cố Thiến Doanh vô cùng kiên định.
Tô Bắc nhìn cô, thật là cô gái ngốc nghếch.
Cô ấy nói mình không thiếu thứ gì, nhưng khi đi xã giao, cô ấy lại không biết gì cả, còn bị những ông chủ lớn bắt nạt. Tại sao cô ấy lại không dùng số tiền này để đầu tư cho mình chứ, như vậy cô ấy còn cần phải nhìn sắc mặt của người khác sao?
Cô ấy chỉ vì nỗi mâu thuẫn và day dứt trong lòng nên mới không dùng đến số tiền này. Nhưng sao cô ấy lại không nghĩ đến việc bố cô để số cổ phần này lại cho cô ấy chính là muốn để cô ấy dựa vào số tiền lợi nhuận này và không phải lo lắng cái ăn cái mặc đến hết đời chứ!
Tô Bắc càng nghĩ càng bất lực.
“Thiến Doanh, bây giờ em đừng nói gì nữa. Nếu em đã coi chị như người thân của em, vậy chị nhất định phải suy nghĩ cho em. Như thế này đi, số cổ phần này, em chuyển sang cho chị trước, chị sẽ toàn lực ủng hộ Lộ Nam và Cố Niên Thành giành được tập đoàn Thiên Hồng. Nhưng khi chuyển nhượng số cổ phần này, phải để Lộ Nam ký một bản thỏa thuận, sau này chia lợi nhuận cho em vô điều kiện. Mọi nguồn lực tốt nhất, đội ngũ truyền thông mạnh nhất anh ấy đều phải chuẩn bị cho em, không để em phải ra ngoài xã giao để tìm nhà đầu tư nữa. Em thấy thế nào?” Tô Bắc nhìn Cố Thiến Doanh và hỏi.
Cố Thiến Doanh do dự một chút, cô vẫn cảm thấy đây là một cuộc trao đổi, trong lòng cô vẫn rất bất an.
Tô Bắc dường như nhìn ra được sự đấu tranh và do sự của cô ấy, cô lại nói thêm.
“Thiến Doanh, em hãy suy nghĩ kỹ. Số cổ phần này xử lý như vậy là tốt nhất cho em. Nó dù sao cũng là một tài sản vô giá, sao có thể cho không người khác được chứ. Hơn nữa, em cũng không nghĩ xem, sau này nếu em lại gặp phải chuyện như chủ tịch Hoắc lần trước, và nếu chị không thể đến kịp thì sẽ ra sao. Hơn nữa, nếu xảy ra một vài biến cố, chị phải rời khỏi công ty giải trí Tinh Không thì sao? Những chuyện này đều không thể chắc chắn được, chị không thể bảo vệ em cả đời được. Em phải tự lập kế hoạch cho bản thân, đừng ngốc nghếch nữa. Tập đoàn Thịnh Thế đầu tư cho em chính là chỗ dựa lớn nhất của em. Em dùng số cổ phần này đi đổi cũng không thiệt hại gì. Cổ phần em cũng không muốn dùng đến, em đừng do dự nữa!” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Cố Thiến Doanh dè dặt nhìn Tô Bắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!