Nghe giọng điệu của Tô Bắc rất nghiêm túc.
Hai người gật đầu ngoan ngoãn như thể đã làm điều gì đó sai trái.
“Mami, chúng con biết rồi, chúng con sẽ không dám gọi như thế nữa!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm oan ức liếc nhìn Tô Bắc.
“Mami, vừa nãy con không nên gọi linh tinh!” Tô Lẫm suýt nữa thì khóc lên.
Tô Bắc bất lực lắc đầu.
“Tiểu Lẫm, mami không trách con, chỉ là hai con là trẻ con, Lộ Nam là người lớn. Hai con phải học cách tôn trọng người khác, con có hiểu không?” Tô Bắc nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm gật đầu.
Không nói gì nữa.
Lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tô Bắc quay người, nhìn thấy Diệp Đình Lạc trở về.
Tô Bắc nhìn Diệp Đình Lạc.
“Đình Lạc, chị đưa Tiểu Hàn ra ngoài một lát, em ăn trưa với Tiểu Lẫm nhé!” Tô Bắc mỉm cười nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
Tô Bắc và Tô Hàn vừa định rời đi, Diệp Đình Lạc đột nhiên gọi Tô Bắc lại.
Biểu cảm của cô ấy có chút không tự nhiên. Tô Bắc nhíu mày.
“Đình Lạc, em sao vậy? Có chuyện gì thì em nói đi, đừng ấp a ấp úng nữa!” Tô Bắc nhanh chóng nói.
Diệp Đình Lạc nghĩ một chút.
“Chị Bắc Bắc, em vẫn không nên nói thì hơn. Em cảm thấy, suy nghĩ của em quá quái gở rồi!” Khi Diệp Đình Lạc nói, vẻ mặt của cô ấy có chút do dự.
Nhưng mà, cô ấy càng như vậy, Tô Bắc càng tò mò.
Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô ấy do dự như thế.
“Rốt cuộc có chuyện gì, em mau nói đi, chị cũng sẽ không nói với người khác. Chúng ta đều là người của mình, em đừng như vậy, nếu không chị sẽ lo lắng chết mất!” Tô Bắc cau mày nói.
Diệp Đình Lạc hít một hơi.
“Được thôi, nếu chị đã muốn biết vậy thì em sẽ nói thẳng nhé. Em chỉ là thấy rằng, trước đây nhìn thấy tổng giám đốc Lộ từ xa, cho dù là khoảng cách gần cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng mà tối qua, sau khi em nhìn thấy anh ấy một cách chăm chú, em bỗng nhiên cảm thấy tổng giám đốc Lộ rất giống với Tiểu Lẫm nhà chúng ta. Có lẽ là ảo giác thôi!” Diệp Đình Lạc cười có chút không tự nhiên.
Tô Bắc quả nhiên nhướn mày cao hơn.
Cô nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm, hai khuôn mặt giống hệt nhau.
Trong đầu cô lại xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của Lộ Nam.
Tô Bắc nghĩ về nó rồi nhanh chóng lắc đầu.
Làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được, khóe miệng cô khẽ co giật.
“Đình Lạc, em đừng nghĩ lung tung nữa. Trên thế giới này, người giống nhau nhiều vô số. Năm năm trước khi chị có hai đứa chị còn chưa quen Lộ Nam nữa mà!” Cô điềm tĩnh nói.
Cô quay lại nhìn Tô Hàn.
“Tô Hàn, chúng ta đi thôi. Lát nữa gặp mặt, con đừng ăn nói linh tinh!” Tô Bắc dặn dò.
Tô Hàn gật đầu.
“Mami, mami yên tâm đi, con rất thông minh!” Tô Hàn vừa nói vừa đi theo Tô Bắc ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Đình Lạc phía sau lưng có chút phức tạp, hy vọng là cô ấy đã nghĩ quá nhiều!
Cô quay lại nhìn Tô Lẫm, trên khuôn mặt nhỏ của cậu bé có một chút thất vọng.
Diệp Đình Lạc đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, cô bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lẫm.
“Tiểu Lẫm, đừng buồn có được không nào. Chiều nay chị Đình Lạc không phải đi quay phim, chị sẽ chơi cùng với em!” Diệp Đình Lạc thân mật nói,
Tô Lẫm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời.
“Chị Đình Lạc, chị thực sự sẽ chơi với em sao?” Tô Lẫm nói.
Diệp Đình Lạc gật đầu.
“Đương nhiên là thật rồi, chị Đình Lạc đã lừa em khi nào chưa!” Diệp Đình Lạc nheo mắt cười.
Tô Bắc đưa Tô Hàn xuống lầu, nhìn thấy xe của Lộ Nam đỗ ở bên đường.
Tô Bắc và Tô Hàn bước lên xe.
Tô Hàn mặt lạnh giống như một ông già.
Lộ Nam tò mò nhìn Tô Lẫm.
“Anh bạn nhỏ, tôi lạnh mặt như thế là có chuyện gì không vui sao?” Lộ Nam hỏi.
Tô Hàn liếc nhìn anh.
“Tổng giám đốc Lộ, chú lái xe đi. Chúng ta mau đi ăn trưa, ăn xong chú gọi Vân Phàm đến đây, tôi có việc muốn nói chuyện với chú ấy!” Tô Hàn nghiêm túc nói, không còn chút đáng yêu giống như ở trước mặt Tô Bắc nữa.
Tô Bắc hơi ngạc nhiên, hóa ra dáng vẻ khi nói đến công việc của con trai cô là như thế này!
Lộ Nam gật đầu.
“OK!” Anh hỏi vu vơ: “Tôi với Vân Phàm có phải là bàn chuyện về bảo mật thông tin của công ty phải không? Hàn Tinh.”
Tô Hàn gật đầu.
Tô Bắc cau mày bất thường, cô nghe thấy Lộ Nam gọi Tô Hàn là Hàn Tinh, Tô Hàn gọi Lộ Nam là tổng giám đốc Lộ, cô cảm thấy có một cảm giác rất lạ lùng.
Giống như là hai người lớn đang nói chuyện!
Nhưng mà, con trai trong lòng cô vẫn chỉ là một cậu bé, làm sao mà có thể mà phá vỡ được điều đó!
Cảm giác này thực sự quá kỳ lạ rồi!
Tô Hàn dường như ý thức được sắc mặt khác thường của mami mình.
Tô Hàn nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc Lộ, chú không cần gọi tôi là Hàn Tinh, chú gọi tôi là Nhất Hàn hoặc Tiểu Hàn là được rồi!” Tô Hàn nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Được, vậy chú gọi tôi là Tiểu Hàn vậy!” Lộ Nam nói.
Tô Hàn “ừm” một tiếng.
Tô Hàn lại nói tiếp: “Chú đoán không sai, tôi tìm Vân Phàm đúng là về chuyện bảo mật thông tin của công ty. Cho dù hôm nay chú không đến tìm tôi, hai ngày này tôi cũng sẽ đến tìm chú!”
Lộ Nam gật đầu.
“Cái này tôi không cần phải lo lắng. Trưa nay chú để Vân Phàm đi đặt phòng ăn, anh ấy cũng sẽ đến ăn trưa cùng. Đến lúc đó ăn xong, chú cũng tìm anh ấy có chút việc, chúng ta có thể đi cùng nhau!” Lộ Nam vừa lái xe vừa nói.
Tô Hàn gật đầu, không nói gì nữa.
Tô Bắc từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào.
Trước đây cô từng vô cùng tò mò về cách con trai cô nói chuyện với Lộ Nam.
Hôm nay cô đã thấy rồi, một dáng vẻ bàn chuyện công việc, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.
Hóa ra, đây là kiểu cách nói chuyện làm ăn trong truyền thuyết sao!
Lộ Nam lái xe, nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Tô Hàn ngồi bên cạnh Tô Bắc, bàn tay của cậu bé đặt trong tay Tô Bắc, cảm thấy rất thân mật.
Trái tim Lộ Nam nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, hai người này như thể hai mẹ con.
Anh nhìn Tô Bắc, chậm rãi nói.
“Bắc Bắc, em với Tiểu Hàn nhìn như vậy, người khác không biết còn tưởng hai người là mẹ con đấy!” Lộ Nam mỉm cười nói.
Tô Bắc nghe thấy lời của Lộ Nam, sắc mặt cô có chút hoảng loạn.
Lẽ nào Lộ Nam biết được điều gì rồi sao?
Trong lúc cô đang hoảng loạn, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ của Tô Hàn siết chặt lấy tay cô.
Tô Hàn nhìn Tô Bắc, đôi mắt dường như muốn nói, mami, mami đừng lo lắng, chú ấy chỉ tình cờ nói mà thôi.
Tô Bắc lập tức phản ứng lại.
Cô nhìn Lộ Nam.
“Anh nghĩ nhiều rồi, với IQ này của em, nếu mà có thể sinh được một cậu con trai có IQ cao như vậy, em phải thắp hương thờ phật, cảm ơn bồ tát!” Tô Bắc nửa đùa nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Em nói cũng phải, đứa trẻ như vậy thực sự không phải người bình thường nào cũng có thể sinh ra được. Ắt hẳn, bố mẹ của nó chắc chắn phải là người rất thông minh. Nếu không, đứa trẻ này không thể có được một gen tốt như vậy. Nó mới lớn như vậy đã có một kỹ năng máy tính tuyệt vời. Anh còn không dám tưởng tượng, nó học thêm hai năm nữa sẽ lợi hại đến mức nào!” Lộ Nam cười nói.
Tô Hàn lãnh đạm nhìn Lộ Nam.
Lão hồ ly này nói nghe còn hay hơn hát.
Cậu sợ rằng Vân Phàm đã lật tung những thông tin giả của mình trên mạng rồi!
Nhưng mà, thân phận giả cậu tự tạo độ tin cậy rất cao, chắc là bọn họ sẽ không thể nghĩ được đó là giả chứ!
Một nữ doanh nhân tài ba, cộng với người bố có thiên tài về nghiên cứu khoa học, chỉ có sự kết hợp của hai nhân tài như vậy mới có thể sinh ra được một thiên tài như cậu ấy.
Tô Hàn nghĩ, có lẽ Lộ Nam chắc chắn là nghĩ như vậy nên chú ấy mới cho rằng thông tin của mình rất đáng tin cậy!
Tô Hàn đảo mắt, kết hợp lời của Tô Bắc với Lộ Nam.
“Tôi cũng muốn có một người mami giống như cô Bắc Bắc. Như vậy, cô ấy có thể chơi với tôi mỗi ngày!” Tô Hàn nói, trên mặt toát lên chút thất vọng.
Tô Bắc kinh ngạc.
Nếu để con trai cô đi đóng phim, chắc chắn ảnh đế sẽ thuộc về con trai cô!
Lộ Nam nhìn biểu cảm của Tô Hàn, trên mặt anh cũng lộ ra chút thương xót.
Tô Hàn đột nhiên có chút không chịu đựng được cảnh ngột ngạt như vậy.
Cậu quay thẳng đầu ra ngoài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lộ Nam lái xe, anh chợt nhớ ra điều gì đó.
“Bắc Bắc, anh nhớ, người bảo mẫu ở nhà Tiểu Hàn hình như là diễn viên mà Cố Niên Thành đang nâng đỡ thì phải! Gọi là gì...cái gì Đình! Có phải không?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc căng thẳng.
Cô phát hiện, chỉ cần Lộ Nam và Tô Hàn ở cạnh nhau, những câu hỏi mà Lộ Nam đặt ra đều khiến cô phải căng thẳng, cô nhất định phải lấy lại tinh thần.
Tất nhiên, trước đây cô không nghĩ rằng Lộ Nam sẽ nhớ đến những vấn đề nhỏ như vậy.
Có lẽ là do bởi vì bây giờ Diệp Đình Lạc đang rất nổi tiếng!
Tô Bắc gật đầu.
“Đúng vậy, cô diễn viên ấy lúc đó còn là em giới thiệu cô ấy cho Cố Niên Thành! Cố Niên Thành cảm thấy tốt nên đã ký hợp đồng với cô ấy về công ty giải trí Danh Thành, không ngờ lại nổi tiếng nhanh như vậy!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật đầu, không nói thêm gì.
Anh vốn chỉ là ngẫu nhiên hỏi, Tô Bắc trả lời rồi. Anh cũng không quan tâm, càng không để trong lòng.
Chiếc xe nhanh chóng đến Hiên Viên Lầu.
Nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước, Tô Bắc và Lộ Nam nhìn nhau đều có chút không tự nhiên.
Khi ba người bước vào, Vân Phàm đã đến rồi.
Vì hôm nay đến sớm, nên Vân Phàm đặt được phòng chữ “thiên”.
Sau khi mọi người đi vào và ngồi xuống, Tô Hàn ngồi gần Vân Phàm.
Vân Phàm lắng nghe Tô Hàn nói, những lỗ hổng bảo mật thông tin của tập đoàn Thịnh Thế quá nhiều, một mình cậu không thể xử lý được, cậu cần một đội ngữ lớn.
Tô Hàn cẩn thận nói với Vân Phàm, để Vân Phàm trở về phân công và để các nhân viên của bộ phân kỹ thuật giúp giải quyết vấn đề.
Vân Phàm chăm chú lắng nghe, khi cần thiết anh ấy lấy điện thoại ghi chú lại.
Mặc dù Lộ Nam không hiểu rõ lắm, nhưng anh có thể nhìn được ra Tô Hàn rất chăm chỉ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!