Cố Niên Thành nhìn sắc mặt của Lộ Nam có chút trầm mặc.
Anh ấy nhướn mày.
“Thực ra, anh cũng không cần phải để ý quá nhiều, mối quan hệ hiện giờ của anh với Tô Bắc thậm chí đến Lý Vân Khải cũng không thể sánh được, anh cần gì phải bận tâm đến một người như vậy chứ!” Cố Niên Thành nói.
Lộ Nam nheo mắt đầy nguy hiểm.
Anh lạnh lùng.
“Nghe ý của tổng giám đốc Cố, tôi hoàn toàn không cần phải bận tâm đến người bạn trai cũ này của Tô Bắc nữa, vậy anh thấy tôi nên làm như thế nào?” Lộ Nam nói.
Cố Niên Thành mỉm cười.
“Tổng giám đốc Lộ, anh không cần phải quá thù địch với tôi. Tôi và Tô Bắc chỉ là bạn bè mà thôi, những lời tôi nói cũng đều là sự thật. Anh càng để tâm đến những lời Lý Vân Khải đó nói, anh càng tức giận hơn. Anh không cần phải để tâm đến những hành vi của anh ta. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt tập đoàn Thiên Hồng sau đó đến bất động sản Lý Thị cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đến lúc đó, anh không muốn nhìn thấy anh ta, tự khắc sẽ không nhìn thấy nữa. Hơn nữa, Tô Bắc vốn dĩ không coi anh ta ra gì, anh cũng đừng quá nghiêm túc!” Cố Niên Thành nói.
Lộ Nam liếc nhìn Cố Niên Thành, anh dựa vào ghế sofa phía sau.
“Tổng giám đốc Cố, tôi nghĩ là anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Tôi không hề quan tâm đến sự tồn tại của Lý Vân Khải. Chỉ là chuyện anh ta là bạn trai cũ của Tô Bắc khiến tôi rất ghê tởm. Nếu như bạn trai cũ của Tô Bắc là người như tổng giám đốc Cố đây, tôi đều cảm thấy không có gì. Lý Vân Khải đó, anh ta là cái thứ gì mà dám bôi nhọ Bắc Bắc!” Giọng nói của Lộ Nam có chút u ám.
Cố Niên Thành dường như có thể cảm nhận được sự tức giận ẩn náu trong trái tim của Lộ Nam. Chỉ là bây giờ anh ấy không muốn thể hiện nó ra.
Cố Niên Thành có chút bối rối.
Anh ấy thực sự không hiểu được, tại sao Lộ Nam lại để ý đến vậy.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Tôi hiểu ý của tổng giám đốc Lộ, ý là bông hoa tươi lại cắm trên bãi phân bò khiến người khác rất không thoải mái, bây giờ chẳng phải tốt rồi sao? Dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ chúng ta nói tới chuyện tìm người cổ đông bí ẩn vẫn đang nắm giữ cổ phần đi!” Cố Niên Thành nói.
Lộ Nam gật đầu.
Hai người bàn chuyện đến tận hai tiếng đồng hồ.
Tô Bắc đến căn hộ của Tô Hàn và Tô Lẫm, thấy nó giống hệt như miêu tả của hai người khi gửi tin nhắn cho cô.
Cả hai đều bận rộn đến mức không có thời gian để uống nước.
Tô Bắc đứng sau máy tính của Tô Hàn nhìn một lúc lâu, toàn là chữ tiếng anh, cô không thể hiểu một chữ nào.
Tô Bắc cuối cùng cũng phải thừa nhận khả năng thiên phú của hai đứa con trai cô thực sự không liên quan đến cô một tý nào.
Cô nhiều nhất chỉ có một chút thông minh vặt mà thôi, những thứ phức tạp như vậy, cô thực sự không làm được.
Tô Bắc không muốn làm phiền đến Tô Hàn, quay người đến xem Tô Lẫm.
Kết quả là trên bàn Tô Lẫm cũng đầy những công thức tính toán.
Thấy Tô Bắc đến, cậu bé sợ cô sẽ làm loạn mọi thứ của mình.
Cậu bé đặc biệt nhắc nhở Tô Bắc.
“Mami, mami đừng động linh tinh. Con sắp xếp lại đã, nhưng thứ này không được tùy tiện động vào, nếu không con sẽ lại phải tính lại một lần nữa!” Tô Lẫm nghiêm túc nói.
Tô Bắc bất ngờ không di chuyển.
Nhìn những công thức tính toán dày đặc số má, cô đau đầu.
Cô có thể nghĩ ra nếu để con trai cô phải tính toán lại một lần nữa, chắc chắn sẽ rất rắc rối.
Cô đứng đó, đợi Tô Lẫm nhanh chóng sắp xếp lại đống giấy tờ.
Tô Lẫm mãi mới sắp xếp xong, cậu bé thở phào nhẹ nhõm.
“Mami, xong rồi, mami có thể ngồi xuống rồi!” Tô Lẫm nói.
Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu và ngồi xuống.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai mình, cảm thấy có chút lạ lẫm, có chút tự hào.
Dáng vẻ của cậu bé hoàn toàn khác so với sự nũng nịu thường ngày.
Khiến cô không thể không cảm thấy con trai cô đã thực sự trưởng thành, cô có chút không nỡ!
Tô Bắc nhìn Tô Lẫm.
“Con yêu, con có gì có thể để mami xem giết chút thời gian được không!” Tô Bắc thản nhiên nói.
Tô Lẫm suy nghĩ một lúc, rồi quay mắt lại nhìn.
“Mami ơi, mami có muốn xem con đang nghiên cứu cái gì không?” Tô Lẫm nói một cách bí ẩn.
Tô Bắc gật đầu.
“Muốn chứ! Nhưng mà, mami có thể xem không?” Tô Bắc tò mò nhìn con trai mình.
Thời gian này, con trai cô bận tối mặt tối mũi. Cô cũng muốn xem rốt cuộc con trai cô đang nghiên cứu cái gì.
Tô Hàn nói, Tô Lẫm đã bán một số bằng sáng chế và tất cả số tiền đó đều được cất giữ trong thẻ ngân hàng của cô.
Tấm thẻ ngân hàng đó là quỹ mà Tô Bắc dùng để cho hai đứa đi học, cô không có liên kết với điện thoại nên không hề biết trong thẻ rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Nhìn con trai chăm chỉ như vậy, Tô Bắc bỗng dưng cảm thấy số tiền trong thẻ chắc không phải là một số tiền nhỏ!
Cô bỗng nhiên cảm thấy xúc động và tự hào, hai đứa con trai cưng của cô bây giờ đều đã có thể tự kiếm tiền.
Khi có thời gian, cô cũng sẽ đi xem trong thẻ đó rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Tô Lẫm đưa cho Tô Bắc một mảnh giấy, Tô Bắc nghiêm túc xem.
Tiêu đề là công nghệ sinh học giúp thanh lọc không khí, oxy, điện sinh hoạt, hơi thở sinh học...một đống thứ chuyển đổi với nhau, tiết kiệm năng lượng...
Tô Bắc có chút không hiểu, cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cô tò mò nhìn con trai mình.
“Oxy và những thứ này, cái gì mà công nghệ sinh học thanh lọc, mami không hiểu!” Tô Bắc tỏ vẻ hiếu kỳ.
Tô Lẫm nhìn thấy mami mình muốn biết mình đang nghiên cứu cái gì, cậu bé đột nhiên phấn kích.
“Mami, mami muốn biết con đang nghiên cứu gì phải không? Vậy bây giờ con có thể nói cho mami biết, đây là một máy lọc không khí vô cùng thông dụng, nhưng mà nó lại có thể đẩy nhanh quá trình chuyển đổi không khí giữa sinh vật. Đơn giản mà nói, chính là quá trình chuyển đổi giữa oxy được giải phóng bởi thực vật và khí cacbonic của cơ thể con người để con người có thể hít được khí oxy nhiều hơn lành mạnh hơn. Hơn nữa, ở giữa còn sử dụng một số sinh vật có thể tạo ra điện, và những dòng điện này có thể hỗ trợ máy lọc sinh học này. Có thể nói, quá trình này về cơ bản không tiêu thụ năng lượng! Chỉ cần lúc đầu bật máy lọc không khí, cung cấp một chút điện năng!” Tô Lẫm tự hào thuật lại kết quả nghiên cứu của mình.
Tô Bắc kinh ngạc, con trai mình lại có thể biết nhiều thứ như vậy.
Tô Lẫm đưa tay ra đung đưa trước mặt Tô Bắc.
“Mami, mami đang nghĩ gì vậy?” Tô Lẫm hỏi.
Tô Bắc định thần lại.
“Không có gì, mami chỉ cảm thấy con quá lợi hại!” Tô Bắc tự hào nói.
Tỗ Lẫm cười có chút xấu hổ.
“Thực ra, đây chưa là gì cả. Những thứ con nghiên cứu trước đây còn phức tạp hơn thế này. Chỉ là những kết quả nghiên cứu đó không thực tiễn, rất ít người dùng. Lần này, con đã kết hợp với nghiên cứu thực tế, con tin sau khi thứ này được hoàn thành, nghiên cứu này chắc chắn sẽ rất có giá trị!” Tô Lẫm hào hứng nói, đôi mắt tràn ngập sự háo hức.
Tô Bắc mỉm cười véo mũi Tô Lẫm.
“Ôi chao, thần mê tiền của nhà chúng ta!” Tô Bắc mỉm cười.
Tô Lẫm ngượng ngùng lắc đầu.
“Không phải vậy, con muốn kiếm thật nhiều tiền là để sau này mami không phải vất vả nữa!” Tô Lẫm nhìn Tô Bắc và nghiêm túc nói.
Tô Bắc lắc đầu.
“Không, nhìn con và anh trai con vui vẻ hạnh phúc, mami sẽ không cảm thấy mệt mỏi!” Tô Bắc cảm động nhìn Tô Lẫm.
Con trai cô mới lớn như vậy đã nghĩ đến chuyện nuôi cô. Cô thực sự hạnh phúc và cảm động.
Tô Bắc nghĩ một chút.
“Con yêu, nếu nghiên cứu này của con giá trị như vậy, con định bán nó cho ai? Chính phủ sao? Sợ là họ sẽ không trả giá quá cao!” Tô Bắc trầm ngâm nói.
Tô Lẫm nhìn Tô Bắc, khóe miệng nhếch lên.
“Mami, cái này mami không cần phải lo lắng. Nghiên cứu này của con bán cho công ty bất động sản là tốt nhất. Khi bọn họ bán nhà, có thể lắp đặt thứ này vào. Đến lúc đó họ làm một cái quảng cáo tuyên truyền chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến mua nhà của bọn họ.” Tô Lẫm nói.
Tô Bắc ngạc nhiên nhìn Tô Lẫm, không ngờ đến điều này con trai cô cũng nghĩ xong xuôi rồi.
“Vậy con định khi nào bán nghiên cứu này? Có cần mami giúp con tìm người không?” Tô Bắc mỉm cười hỏi.
Tô Lẫm lắc đầu.
“Không cần đâu mami, đợi con hoàn thiện dữ liệu rồi nói sau. Nghiên cứu của con vẫn còn một chút vấn đề. Đến khi hoàn thành xong chắc vẫn cần một chút thời gian! Mami, mami hãy đợi tin tốt của con đi!” Tô Lẫm vui vẻ nói.
Tô Bắc gật đầu.
Tô Bắc nói chuyện với Tô Hàn và Tô Lẫm được một lúc, Lộ Nam gọi điện đến.
“Bắc Bắc, em đang ở đâu?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc giật mình, bây giờ có lẽ anh ấy đã về đến nhà rồi chứ!
Tô Bắc liếc nhìn Tô Hàn.
“Em đang ở nhà Lâm Nhất Hàn! Có chuyện gì vậy? Sáng nay em có chút buồn chán nên qua đây chơi!” Tô Bắc mỉm cười nói.
Lộ Nam nghĩ một chút,
“Bắc Bắc, vậy em đi cùng Lâm Nhất Hàn đi, chúng ta cùng đến Hiên Viên Lầu ăn cơm! Em hỏi nó xem trưa nay có rảnh không?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc nhìn hai đứa con trai, có chút khó xử.
Nếu như cô đưa Tô Hàn đi, Tô Lẫm sẽ ở nhà một mình.
Tô Bắc đưa tay sờ lên tai.
“Vậy được, em hỏi Nhất Hàn đã!” Tô Bắc nói.
Sau đó, Lộ Nam nghe thấy giọng nói của Tô Bắc ở phía đầu dây điện thoại bên kia.
“Nhất Hàn, tổng giám đốc Lộ hỏi trưa nay con có rảnh không? Anh ấy muốn mời con ăn cơm!”
Sau đó, một giọng nói trẻ trung vang lên.
“Được, lát nữa chúng ta cùng đi, con còn bận chút việc!”
Giọng nói của Tô Bắc lại vang lên.
“Lộ Nam, Nhất Hàn nói, lát nữa chúng em sẽ qua đó, anh đợi một lát!” Tô Bắc nói.
“Được, bao giờ nó xong thì em nhắn tin cho anh, anh sẽ đến đón hai người!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!