Tô Bắc quay lại nhìn Cố Niên Thành, nhưng phát hiện ra Cố Niên Thành đang nhìn chằm chằm về hướng của Cố Thiến Doanh.
Cô đưa tay ra khua khua trước mặt anh ấy.
“Này, Cố Niên Thành, nhìn chán chưa?” Tô Bắc cười nói.
Cố Niên Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh ấy lắc đầu.
“Sao có thể chứ!” Anh ấy nói một cách không tự nhiên.
Tô Bắc cũng không để tâm đến phản ứng của anh.
“Cũng may hôm nay cũng nhờ có anh, ban đầu em còn nghĩ mình sẽ phải gặp nhiều rắc rối!” Tô Bắc cười nói.
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà, cũng tiện nên giúp đỡ em thôi!” Cố Niên Thành nhẹ nhàng nói.
Diệp Đình Lạc nhìn giọng điệu và cách Tô Bắc với Cố Niên Thành nói chuyện, ánh mắt lóe lên sự ghen tị.
Tô Bắc nhìn Cố Niên Thành.
“Chúng ta qua chỗ ghế sofa bên kia ngồi một lúc đi!” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành nhìn xuống, thấy Tô Bắc đang đi một đôi giày cao gót màu đen, trông có vẻ khá đau chân.
Anh ấy hiểu ý của cô, liền lập tức gật đầu.
“Được, vậy chúng ta qua đó đi!” Cố Niên Thành nói.
Diệp Đình Lạc dường như cảm nhận được một điều rằng, Cố Niên Thành không muốn mình đi theo bọn họ.
Cô ấy cố gắng che giấu đi sự mất mát thăm thẳm từ tận sâu trong đáy lòng.
“Chị Bắc Bắc, Tổng giám đốc Cố, hai người qua đó trước đi, em đi dạo quanh buổi tiệc một lúc, xem có gặp người quen không!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc gật đầu, cũng không giữ cô ấy lại.
Cố Niên Thành không nói gì.
Diệp Đình Lạc một mình lạc lõng bước đi, cô ấy nhìn Tô Bắc và Cố Niên Thành đang đi tới chỗ ghế sofa đằng kia, trong lòng cảm thấy thật chán nản.
Cố Niên Thành muốn ra đó nói chuyện với Tô Bắc thêm một lúc nữa.
Nhưng ai ngờ, khi anh ấy vừa ngồi xuống thì Lộ Nam và Vân Phàm liền bước tới.
Vân Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, không phải là sắp gây gổ, đánh nhau rồi chứ?
Anh ấy cười một cách giả tạo.
“Tổng giám đốc, tôi vừa nhìn thấy một người bạn, tôi qua đó chào hỏi một tiếng. Anh, Tổng giám đốc Cố và cô Tô, ba người cứ nói chuyện đi!” Dứt lời, Vân Phàm nhanh chân chuồn đi.
Tô Bắc bất lực nhìn theo bóng lưng của Vân Phàm, ai cũng dễ dàng nhận ra rằng anh ấy đang cố ý!
Ba người họ cùng ngồi với nhau, Cố Niên Thành nhất thời không biết phải nói gì.
Mặt Lộ Nam tối sầm lại, cứ nghĩ đến chuyện vừa rồi Cố Niên Thành uống rượu giúp Tô Bắc là mặt anh lại càng tối hơn.
Ba người còn chưa kịp nói gì với nhau.
Đột nhiên, thấy hai người khách không mời mà đến.
Cố Thăng Trạch và Lý Vân Khải vừa cười vừa đi tới.
Bọn họ nhìn ba người đang ngồi trước mặt họ bằng ánh mắt khinh thường.
Mặc dù Lộ Nam quen với họ nhưng không phải là đến mức thân thiết, nên anh cũng không muốn nói chuyện.
Tô Bắc nhìn hai người trước mặt mình, liền cau mày khó chịu.
Tại sao Cố Thăng Trạch và Lý Vân Khải lại đi cùng nhau. Quả nhiên, rùa thì cũng chỉ chơi được với ba ba, xứng đôi vừa lứa.
Đối với hai tên chỉ biết học hỏi tính xấu của nhau này, Tô Bắc cũng không mấy ngạc nhiên.
Có điều, tâm trạng cô lại có chút bị ảnh hưởng bởi hai tên mà mình ghét lại đang cùng xuất hiện trước mặt mình.
Cố Thăng Trạch nhìn thấy ba người ngồi trên ghế sofa, anh ta kéo Lý Vân Khải, thản nhiên ngồi xuống.
“Sao vậy? Tổng giám đốc Cố, Tổng giám đốc Lộ, cô Anne đang vui vẻ mà, tiếp tục nói chuyện đi hay là mọi người không biết tôi à?” Cố Thăng Trạch khẽ cười.
Tô Bắc trợn tròn mắt.
Rốt cuộc thì cái tên này có hiểu biết mình biết ta, mấy chữ này viết như thế nào không!
Cố Niên Thành nhìn Lý Vân Khải với sự căm ghét ẩn sâu trong ánh mắt.
“Nhìn thấy đám súc vật, tôi cũng chẳng thiết tha muốn mở miệng nữa!” Cố Niên Thành thẳng thắn nói, không chút nể nang.
Tô Bắc hơi ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy Cố Niên Thành nói những lời thô lỗ như vậy.
Gần như là từ khi biết anh, thật sự chưa từng thấy anh ấy tức giận bao giờ.
Lộ Nam cũng ý thức được mà nhướn mày, hai tên này đã làm gì có lỗi với Cố Niên Thành sao.
Mặc dù biết rằng Cố Niên Thành không ưa gì Cố Thăng Trạch, nhưng xét theo phong thái của Cố Niên Thành, cũng không đáng để anh ấy phải mất tự chủ đến vậy!
Cố Niên Thành dường như cũng nhận thức được rằng mình đã hơi mất kiểm soát.
Anh ấy nhìn Lý Vân Khải bằng ánh mắt thù ghét.
“Lý Vân Khải, chẳng phải lần trước tôi đã nói rồi sao, sau này ở trước mặt tôi, có thể tránh xa được bao nhiêu thì hãy tránh xa bấy nhiêu? Hay là anh vẫn còn chưa no đòn!” Giọng nói của Cố Niên Thành nghe rất nặng nề.
Lý Vân Khải giả vờ làm bộ dạng sợ hãi.
“Tổng giám đốc Cố, tôi đã sợ lắm rồi, nhưng ở đây đông người như vậy, anh muốn làm gì tôi, có còn phép tắc, quy củ gì không vậy!” Anh ta làm ra vẻ mình là côn đồ có tiếng ở vùng này.
Nói xong, anh ta nhìn sang Tô Bắc, cô gái xinh đẹp đến rung động lòng người, mang trong mình tâm hồn duyên dáng và dịu dàng đang ngồi trước mặt mình.
Năm đó, anh ta đã phản bội Tô Bắc, thực sự là vì Tô Bắc quá cứng nhắc, rất nhiều lần anh ta muốn hai người quay lại nhưng Tô Bắc đều từ chối.
Đến cuối cùng, anh ta đã trở thành một ông trùm.
Nhưng cũng chính lúc đó Diệp Nhiễm xuất hiện.
Cô ta đáp ứng cho anh ta được tất cả nhu cầu về thể xác và sinh lý, chính vì vậy, anh ta đã không chút do dự mà bỏ rơi Tô Bắc.
Thế nhưng chính vào ngày sinh nhật, cô bắt quả tang anh ta và Diệp Nhiễm đang làm chuyện trai gái trên giường, bị Diệp Nhiễm đập vỡ cái gạt tàn.
Sau đó, Diệp Nhiễm nói đưa cô về nhà, anh ta cũng không bận tâm.
Không ngờ rằng ngay ngày hôm sau, cô giận dữ bỏ ra nước ngoài.
Hơn nữa, nghe nói năm ấy cô có qua lại với một người đàn ông lạ mặt và phải nhận rất nhiều lời chỉ trích thậm tệ.
Lúc đó, anh ta đã vô cùng tức giận, nhìn ngoài mặt cứ ngỡ còn ngây thơ trong sáng nhưng thực ra sâu bên trong lại hèn mọn, rẻ mạt đến vậy!
Thà qua lại với một người đàn ông lạ mặt chứ nhất quyết không chịu đi tiếp với anh ta.
Lúc đó, anh ta thực sự căm phẫn.
Muốn tìm Tô Bắc để tính sổ nhưng cô đã bỏ đi.
Thật ra, việc Tô Bắc rời đi, cũng không có ảnh hưởng to lớn gì đến anh ta.
Chỉ có điều, bây giờ thấy Tô Bắc đã thay đổi rất nhiều so với trước như vậy, trong lòng anh ta cảm thấy nôn nóng, khó chịu.
“Bắc Bắc à, bọn họ không nể mặt anh, không nói chuyện với anh nhưng dù sao thì em cũng nên nói vài lời chứ, suy cho cùng, quan hệ của chúng ta trước đây cũng đã từng rất thân thiết! Có thể em không biết một điều rằng, trong trái tim anh vẫn luôn in sâu hình bóng của em!” Lý Vân Khải nói với Tô Bắc.
Tô Bắc cảm thấy ghê tởm, trừng mắt nhìn anh ta.
Còn chưa đợi cho Tô Bắc kịp nói gì, Lộ Nam ngồi bên cạnh đã như muốn nổi cơn thịnh nộ.
“Quan hệ trước đây của hai người rất thân thiết? Trước đây hai người đã có quan hệ gì?” Lộ Nam nhìn Lý Vân Khải bằng ánh mắt nặng nề như thể muốn giết chết anh ta ngay lập tức.
Lý Vân Khải thấy Lộ Nam có phản ứng như vậy, cũng thấy hơi sợ hãi.
Anh ta cười một cách giả tạo và thô bỉ.
“Tổng giám đốc Lộ, anh đừng căng thẳng như vậy, Bắc Bắc là người yêu cũ của tôi, tôi chỉ là có sao nói vậy, mong anh đừng tức giận!” Lý Vân Khải nói.
Kết quả, anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Lộ Nam trông càng khó coi hơn.
Cái gì? Người yêu cũ!
Bắc Bắc là người yêu cũ của Lý Vân Khải!
Lộ Nam khó mà chấp nhận được cái sự thật này! Không ai biết được, bây giờ anh đang căm phẫn tới mức có thể giết người bất cứ lúc nào.
Lần đầu của Tô Bắc không phải là với anh, nếu như Lý Vân Khải là người yêu cũ của Tô Bắc.
Vậy thì, cái lần đầu ấy của cô chắc chắn đã trao cho cái tên đàn ông đê tiện này rồi!
Hai tay của Lộ Nam xiết chặt, tên Lý Vân Khải này, anh ta là cái thá gì mà dám động vào Tô Bắc của anh.
Lộ Nam nhớ lại lần anh cùng Tô Bắc đi xem phim. Lúc ấy, Tô Bắc nhìn thấy Lý Vân Khải từ xa nên hành xử có chút bối rối.
Hóa ra, trước đây bọn họ thực sự đã là người yêu của nhau.
Mặc dù người ta nói rằng, đời người con gái, ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải vài tên đểu giả.
Nhưng chuyện này xảy ra với Tô Bắc, Lộ Nam thật sự không thể chịu đựng được.
Chính vào cái lúc Lộ Nam không nhịn được, muốn xông lên đánh cho Lý Vân Khải một trận.
Thì đột nhiên, Tô Bắc nói.
“Lý Vân Khải, chuyện giữa tôi và anh đã là chuyện của quá khứ rồi, vả lại đám người yêu cũ của anh, ước chừng là nắm tay nhau cũng xếp được một vòng trái đất. Anh còn không biết ngại mà nói ra mấy lời này sao, tôi thật sự thấy vô cùng xấu hổ vì đã yêu một người như anh!” Tô Bắc nhìn Lý Vân Khải bằng con mắt mỉa mai, nói một cách chế giễu.
Sắc mặt Lý Vân Khải chợt thay đổi.
“Tô Bắc… Cô!” Anh ta thấy xấu hổ.
Dù sao anh ta cũng là đàn ông, sao mà có thể bỏ qua cho Tô Bắc khi cô làm anh ta phải mất mặt trước bao nhiêu người.
Cố Niên Thành nghe Lý Vân Khải nói Tô Bắc là người yêu cũ của anh ta, thì cục tức trong lòng lại càng dâng trào lên.
Cái tên súc sinh này, rốt cuộc đã lừa bao nhiêu cô gái!
Cố Niên Thành tức giận, trừng mắt nhìn Lý Vân Khải.
“Lý Vân Khải, nếu anh còn dám nói nữa thì tôi sẽ ném anh ra khỏi đây! Mau cút đi cho khuất mắt tôi!” Cố Niên Thành giận dữ nói.
Lý Vân Khải cũng tức đến tột độ, bị Tô Bắc làm cho mất mặt, anh ta nào có nói được gì nữa. Hơn nữa, anh ta nhận thấy rằng mình vẫn còn có Cố Thăng Trạch chống lưng.
Anh ta nhìn Cố Niên Thành, cười lạnh một tiếng nói: “Cố Niên Thành, còn anh thì sao! Chẳng phải lần trước tôi cũng chỉ làm Cố Niên Từ sẩy thai thôi sao! Tôi nói cho anh biết, dù có là như vậy, thì đó cũng là cô ấy tự chuốc lấy, anh tự đi hỏi xem có phải do tôi ép buộc cô ấy không?” Lý Vân Khải làm ra vẻ mình không sợ trời, cũng chẳng sợ đất.
Lộ Nam cũng nhìn anh ta bằng bộ mặt ghê tởm.
Cái tên Lý Vân Khải này, quả đúng là đang tự tìm đến cái chết.
Đã khiến cho em gái của Cố Niên Thành bị sẩy thai rồi, mà anh ta còn dám vác mặt đến đây nói những lời vô nghĩa này.
Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời, một người vốn điềm đạm như Cố Niên Thành cũng phải tức giận.
Anh đứng dậy, đá Lý Vân Khải ngã xuống đất.
“Lý Vân Khải, mày là cái thằng súc sinh, mày còn có chút tình người nào không, con bé mang trong bụng đứa con của mày, ấy vậy mà mày hành xử không bằng một loài cầm thú!” Cố Niên Thành tức giận nói.
Anh ấy không thèm để ý đến hình tượng nữa, đánh cho Lý Vân Khải một trận.
Lộ Nam thấy hình như anh ấy trút giận hơi quá rồi!
Lý Vân Khải, tên khốn này lại dám nói như vậy trước mặt Cố Niên Thành.
Anh ta nghĩ rằng, ở một nơi như thế này, Cố Niên Thành sẽ không thể làm gì anh ta sao?
Bây giờ Cố Niên Thành đánh cho anh ta một trận, để xem bảo vệ sẽ làm gì!
Cố Niên Thành hoàn toàn mất kiểm soát, anh ấy đánh Lý Vân Khải, cũng không một ai dám chạy ra ngăn lại.
Lý Vân Khải bị đánh đến hộc máu, đến khi anh ta không làm gì được nữa, nằm đó thở hổn hển thì bảo vệ mới chạy vào.
Họ không nói lời nào, kéo Lý Vân Khải ra ngoài.
Lộ Nam có vẻ như muốn đập tay ăn mừng với Cố Niên Thành.
Với cái loại cầm thú này thì phải đánh!
Đôi mắt của Cố Niên Thành đỏ long sòng sọc, tay anh ấy vẫn còn đang run rẩy.
Tô Bắc nhìn anh ấy trong lo lắng.
“Cố Niên Thành, anh không sao chứ?” Tô Bắc nói.
Cố Niên Thành cúi xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh không sao!” Giọng nói nặng trĩu, không giống với anh ấy mọi khi.
Lộ Nam thấy Tô Bắc quan tâm tới Cố Niên Thành, trong lòng anh có chút ghen tuông.
Thấy mọi người xung quanh đang xì xào, bàn tán.
Anh ngẩng lên, đưa đôi mắt lạnh tanh quét nhìn một lượt.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều nhanh chóng cụp mắt xuống.
Có vẻ như ánh mắt của Lộ Nam có thể giết chết người khác.
Cố Niên Thành không muốn nói gì thêm nữa, những gì Tô Bắc nhận ra chủ yếu là chuyện hôm nay sẽ bị mọi người ở đây đồn thổi ra ngoài.
Cô nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh sang bên kia đợi em, em nói với Cố Niên Thành mấy câu rồi mình đi!” Tô Bắc nhìn Lộ Nam bằng ánh mắt khẩn cầu, tha thiết.