Tô Bắc cảm thấy hơi sững sờ.
“Chẳng lẽ còn có điều gì mà em không biết?” Tô Bắc hỏi Lộ Nam
Lộ Nam nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.
“Đương nhiên là có rồi, vừa rồi anh nghĩ đến hai chuyện, thứ nhất là anh phải tặng hoa hồng cho em như thế nào mới khiến em vui hơn, còn chuyện thứ hai là…là…” Lộ Nam ngập ngừng do dự, lời nói không có sự quyết đoán.
Tô Bắc chợt thấy rất tò mò.
“Còn chuyện thứ hai là gì?” Tô Bắc nhìn Lộ Nam và hỏi.
Lộ Nam có chút bối rối, quay đầu sang nhìn Tô Bắc.
“Chuyện thứ hai là, anh đang nghĩ, tại sao em lại bước xuống từ xe của Lâm Chấn!” Sau khi mang vẻ mặt bực tức nói hết câu, Lộ Nam lại có chút xấu hổ.
Anh vòng tay ôm lấy Tô Bắc, rồi hôn cô một cái, có vẻ như sợ cô nhìn ra sự bối rối của mình.
Tô Bắc bị hôn đến ngạt thở, phải mất đến 10 giây sau cô mới hiểu ra.
Lộ Nam đang ghen, anh ấy đang ghen!
Lúc vừa nhận được hoa, sự ngạc nhiên đã lấn át hết nỗi lo lắng khi bước xuống xe, cô thậm chí còn quên sạch việc mình vừa được Lâm Chấn đưa về nhà.
Không ngờ rằng, người đàn ông lạnh lùng, vô tâm này vẫn luôn để trong lòng, còn làm ra vẻ nguy hiểm bắt cô phải đoán già đoán non.
Tô Bắc vừa buồn cười, lại vừa không biết nói gì.
Cô biết rất rõ, chính cái lúc này đây, Lộ Nam thực sự yêu mình sâu đậm.
Cô lấy một tay cầm bó hoa hồng lên, để cách xa mình và Lộ Nam, sợ rằng hai người sẽ làm nát mất bó hoa xinh đẹp này.
Tay kia đẩy Lộ Nam ra, giọng nói có chút rụt rè.
“Lộ Nam…chú…chú ý chút, mình đang ở trong thang máy!” Tô Bắc thều thào nói.
Lộ Nam mỉm cười, đưa môi rời xa khỏi môi cô.
“Đây là hình phạt dành cho em, sau này không được để cho người đàn ông khác đưa em về nhà. Dù có ở xa đến đâu, chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức bay đến đón em!” Lộ Nam nhìn Tô Bắc, dịu dàng nói.
Tô Bắc ôm bó hoa hồng, nép mình vào trong lòng anh, khẽ gật đầu.
Cửa thang máy mở ra, Lộ Nam khoác tay ra sau người Tô Bắc đi ra khỏi thang máy.
Ngay khi về đến nhà, Tô Bắc muốn đi tìm một chiếc lọ để cắm hoa vào.
Nhưng kết quả, cô vừa bước vào, liền thấy nhà mình có gì đó khác với ngày thường.
Đèn vàng, ánh nến lung linh, ly rượu vang hấp dẫn, tất cả đều lãng mạn đến hoàn hảo.
Nhịp tim Tô Bắc đập loạn.
Cô bước vào phòng khách, đặt đại bó hoa hồng lên bàn uống nước.
Vừa quay người lại, liền bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng đến chết người của Lộ Nam.
Tô Bắc ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lộ Nam bước tới, đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
“Bắc Bắc, chúng ta ăn thôi. Hôm nay anh đặc biệt chuẩn bị những thứ này cho em!” Giọng anh khàn khàn, gợi cảm, trầm bổng như tiếng đàn cello làm lay động lòng người.
Tô Bắc ngẩng lên nhìn anh, bẽn lẽn gật đầu.
Chẳng trách, tối nay anh gọi mình về sớm thế, hóa ra là muốn cùng mình ăn tối.
Lúc đó, cô vẫn còn bướng bỉnh định hơn 9 giờ mới về. Có lẽ khi ấy, chắc chắn là Lộ Nam đã nghĩ rằng mình là cái đồ không hiểu ý chồng!
Tô Bắc lén thè lưỡi, có chút ngượng ngùng.
Sau khi hai người ngồi xuống, quý ông Lộ Nam cắt bít tết, rót rượu cho Tô Bắc, tạo cho cô một cảm giác chuyên nghiệp và hưởng thụ tuyệt vời nhất.
Trong suốt bữa tối, Tô Bắc có cảm giác hơi mơ màng.
Như thể mình là một nàng công chúa, còn Lộ Nam chính là chàng hiệp sĩ luôn trung thành ở bên bảo vệ cô.
Sau khi ăn xong, tiếng nhạc bỗng vang lên.
Lộ Nam đi đến trước mặt Tô Bắc, anh nghiêng người về phía trước, cúi xuống, đưa tay ra mời Tô Bắc nhảy với mình.
Tô Bắc đứng dậy, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong lòng bàn tay anh.
Cô dường như cảm nhận được bàn tay của anh đang bốc cháy, như thể muốn thiêu đốt cô.
Lộ Nam đưa Tô Bắc ra phòng khách, hai người cùng nhau nhảy điệu Van.
Những bước nhảy nhịp nhàng, đi kèm với giai điệu của trái tim.
Tô Bắc không uống quá nhiều rượu, nhưng lại có cảm giác say đến chóng mặt.
Bàn tay to lớn của Lộ Nam vòng qua sau ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cô thấy toàn thân mình như thể đang nóng lên.
Điệu nhạc kết thúc, Lộ Nam đột nhiên bế Tô Bắc lên.
Tô Bắc khẽ kêu lên một tiếng, toàn thân mình đã nằm gọn trong vòng tay anh.
Hơi thở của Lộ Nam có chút không ổn định, anh bế Tô Bắc đi thẳng vào phòng ngủ.
Tô Bắc nghe thấy tiếng cánh cửa bị anh dùng chân đá ra.
Cô đỏ hết mặt, dúi đầu vào lòng anh.
Những điều xảy ra sau đó, sẽ khiến mọi người phải đỏ mặt và trái tim loạn nhịp, ánh trăng cũng xấu hổ mà tự bịt mắt mình lại, chỉ có ly rượu vang vẫn lặng lẽ đứng trên bàn…
Sáng sớm hôm sau, Tô Bắc thức dậy trong vòng tay của Lộ Nam.
Cô vừa tỉnh dậy liền nhìn đồng hồ, đột nhiên lo lắng.
Trời ơi! Lại muộn rồi!
Tô Bắc nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo, mặc dù eo còn đang đau nhức, nhưng Tô Bắc vẫn cố gắng để không nghĩ đến cái cảm giác.
Động tác của cô hơi nhanh mạnh, Lộ Nam đang say giấc nồng đã vô tình bị cô đánh thức.
Lộ Nam cau mày khó chịu.
Anh mở to đôi mắt còn đang mơ hồ của mình.
“Bắc Bắc, em làm gì vậy?” Lộ Nam vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên giọng nói vẫn hơi khàn khàn.
Tô Bắc vừa thay quần áo, vừa trả lời anh.
Cô thậm chí còn không quay đầu lại.
“Em phải đi làm, sắp muộn rồi! Anh nhìn xem, mấy giờ rồi!” Tô Bắc nói, cô đang định xuống giường.
Đột nhiên, có một lực rất mạnh.
Tô Bắc bị Lộ Nam kéo trở lại giường.
Tô Bắc nhìn Lộ Nam với khuôn mặt sững sờ.
“Lộ Nam, anh làm gì vậy?” Tô Bắc lo lắng tức giận nói.
Lộ Nam kéo cô nằm xuống, ôm cô ghì thật chặt vào lồng ngực mình.
“Ngoan nào! Đừng vùng vẫy nữa, nếu không thì anh không ngại vận động xương cốt một chút vào buổi sáng sớm đâu!” Giọng nói của Lộ Nam ẩn chứa chút dịu dàng và trêu ghẹo
Đột nhiên Tô Bắc đỏ bừng mặt.
“Lộ Nam, anh đừng đùa nữa, đã mấy giờ rồi, anh là Tổng giám đốc, em chỉ là một nhân viên quèn, không thể nghỉ mà không có lý do được!” Tô Bắc vội vàng nói.
Lộ Nam thấp giọng cười.
“Xem ra, cô gái ngốc nhà mình thực sự đã bị công việc làm cho choáng váng đầu óc rồi. Hôm nay là thứ bảy, em có chắc rằng mình muốn đi làm không?” Lộ Nam bất lực, xoa đầu Tô Bắc, thì thầm nói.
Tô Bắc chợt sững người, lúc này cô mới chợt nhận ra.
Cô nhanh chóng đưa tay ra xem điện thoại.
Nhìn thấy ngày tháng ghi trên điện thoại, cô đột nhiên nhớ ra.
Đúng rồi! Hôm nay là thứ bảy mà.
Tô Bắc nhất thời không nói nên lời, Lộ Nam ôm cô vào lòng khiến cô thấy hơi khó thở.
Tô Bắc vươn đầu ra ngoài, cô thở dài một hơi.
“Hôm nay là thứ bảy!” Vẻ mặt Tô Bắc vô cùng dễ thương, giống như một con mèo con mới chào đời, còn chưa hiểu gì về thế giới bên ngoài, thật đáng yêu.
Lộ Nam ôm chặt lấy Tô Bắc.
“Cục cưng, đừng làm loạn nữa, mình nằm thêm chút nữa đi!” Giọng của Lộ Nam có chút nồng nhiệt.
Tô Bắc mím môi.
“Được rồi, nhưng mình phải dậy nhanh thôi, em còn phải đến nhà Cố Thiến Doanh, đưa cô ấy đi thu dọn một chút. Buổi tối đi tham dự bữa tiệc rượu thương mại lớn nhất năm nay ở thành phố Nam Hy, nghe nói có rất nhiều người đến, có phải tối nay anh cũng đến đúng không?” Tô Bắc tò mò nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam vốn dĩ không muốn tham dự nhưng nghe Tô Bắc nói rằng cô sẽ đi, thêm nữa nhìn vào đôi mắt đang nôn nóng của cô, Lộ Nam không thể nói không, anh khẽ gật đầu.
“Ừm, tối nay anh cũng đến tham dự!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc vui mừng, tinh thần tràn đầy sức sống.
Hai người nằm trên giường nói chuyện một lúc, rồi dậy.
Ăn trưa xong, Tô Bắc liền đi tìm Cố Thiến Doanh.
Lộ Nam suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Vân Phàm.
“Vân Phàm, tối nay cậu đến tham dự tiệc rượu thương mại cùng với tôi, chính là thiếp mời được gửi hai ngày trước, còn nhớ không?” Lộ Nam nói.
Vân Phàm gật đầu.
“Tổng giám đốc, tôi nhớ rồi, nhưng mà chẳng phải hôm đó anh nói những tiệc rượu thương mại kiểu như vậy rất nhạt nhẽo và vô vị, nên anh định không đi sao?” Vân Phàm tò mò hỏi.
Lộ Nam bất lực, đi ra ban công.
“Tối nay Tô Bắc cũng đi, tôi không yên tâm để cô ấy đến những bữa tiệc như vậy, dù sao tối nay tôi cũng không có việc gì, nên cứ đi đi!” Lộ Nam thản nhiên nói.
Vân Phàm từ đáy lòng cảm động, mặc dù tưởng chừng bình thường nhưng nếu nghe kỹ thì có thể thấy rõ được anh đang rất lo lắng và bận tâm.
Vân Phàm thở dài, nếu như trước đây nói Lộ Nam không hề có điểm yếu, là một tướng quân luôn can đảm tiến về phía trước.
Thì giờ đây, anh đã có điểm yếu rồi, một vị đế vương đa tình.
Anh muốn làm mọi chuyện một cách cẩn trọng, còn muốn bảo vệ người anh yêu.
Vân Phàm gật đầu.
“Tổng giám đốc, vậy tối nay sáu giờ hơn, tôi mang theo thiếp mời tới đón anh ở dưới chung cư!” Vân Phàm nói.
Lộ Nam “Ừm” một tiếng, rồi cúp máy.
Buổi chiều, khi Tô Bắc tới tìm Cố Thiến Doanh, cô ấy vẫn còn đang ngủ.
Tô Bắc biết, tối hôm qua cô ấy quay phim đến tận khuya.
Nhưng nghĩ tới những người mà tối nay họ phải gặp, Cố Thiến Doanh vẫn nên tìm hiểu rõ về bọn họ.
Tô Bắc không chút thương tiếc, gọi Cố Thiến Doanh dậy.
Cố Thiến Doanh nhìn cô bằng vẻ mặt ẩn giấu nỗi cay đắng
“Chị Bắc Bắc, chị tàn nhẫn quá, em thật sự rất buồn ngủ!” Cố Thiến Doanh uất ức nói.
Tô Bắc lạnh lùng.
“Chị không tàn nhẫn thì tối nay coi như xong rồi! Em mà cứ thế này đến đó, chẳng khác nào một con Baymax, chắc chắn sẽ bị người ta ăn thịt, đến chút cặn cũng không chừa lại!” Tô Bắc tức giận nói.
Cố Thiến Doanh nghĩ tới trận chiến cam go tối nay, thì tự nhiên thấy đau đầu.
Cô ấy bị Tô Bắc kéo dậy rồi, nhưng lại nằm xuống.
Tô Bắc quay người lại, thấy cô nhóc này vẫn không chịu dậy mà lại ngủ tiếp.
Tô Bắc đến cạn lời.
Cô nhanh chóng bước tới, kéo Cố Thiến Doanh dậy một lần nữa.
“Được rồi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi! Nếu không thì tối nay chị cho em mặc đồ ngủ đi dự tiệc đấy!” Tô Bắc tức giận nói.
Cố Thiến Doanh đưa tay lên dụi mắt, nhìn Tô Bắc đang đứng trước mặt mình.
Cô ấy không nhịn được, ngáp một cái.
“Bắc Bắc, cuối tuần mà, sao chị…” Cô ấy định nói là, sao chị không ở nhà mà nghỉ ngơi đi.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tô Bắc, đột nhiên ngưng giọng lại.
Trong ấn tượng của cô ấy, Tô Bắc luôn giữ một khoảng cách nhất định với đàn ông, không bao giờ gần gũi quá mức.
Hơn nữa, cô ấy và Tô Bắc là chị em thân thiết nhưng cũng chưa từng nghe ai nói cô có người yêu!