Tô Bắc đọc xong tin nhắn của Tô Hàn, tức đến hộc máu.
Nếu như để Lộ Nam đọc được tin nhắn này, anh ấy không sụp đổ mới lạ!
Con làm toàn bộ máy tính của công ty người ta bị tê liệt, lại còn xem hết tài liệu của họ, con lại còn nói nhẹ nhàng, con có từng nghĩ qua vấn đề bảo mật tin tức của một tập đoàn lớn không?
Đương nhiên, công ty không phải của họ nhưng thằng nhóc này, thế mà nói còn hay hơn hát.
Tô Bắc: Đương nhiên rồi, con lướt qua một vòng, hôm qua mẹ không dạy con à?
Tô Hàn: Mami, dĩ nhiên lời mẹ dặn con và tiểu Lẫm vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là sợ mẹ làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế, con và tiểu Lẫm nghĩ tới nghĩ lui cũng không yên tâm. Cho nên bọn con định lén vào nội bộ tập đoàn Thịnh Thế, về sau mẹ sẽ trở thành người có chỗ dựa rồi!
Tô Bắc chợt hiểu ra.
Cô giả vờ cười nhìn điện thoại.
Tô Bắc: Nói như vậy, chiều nay con đi gặp Lộ Nam à?
Tô Hàn: Mami, con biết mẹ thông minh nhất mà!
Tô Bắc: Trong chuyện này tiểu Lẫm diễn vai gì thế?
Tô Hàn: Quân sư quạt mo ạ! Mami, mẹ không biết đâu, tất cả chủ định trong chuyện này đều do tiểu Lẫm nghĩ ra đó.
Tô Lẫm: Mami, con sai rồi, không nên đề ra chuyện này, mẹ đánh con đi! Nhưng mà mẹ đừng tức giận, tức giận làm hại sức khỏe đấy!
Tô Bắc: Sao lần này không cãi nhau nữa?
Tô Lẫm: Anh có ghi âm, lúc con đưa ra ý kiến, anh đã ghi âm hết vào rồi.
Tô Bắc không còn gì để nói, hóa ra không có chứng cớ, thằng bé này thật là liều mình mà.
Tô Bắc bỗng có cảm giác mình có thể viết một cuốn sách, tên là “Quân sư quạt mo và cấp dưới xảo quyệt của anh ấy”.
Kể về một quân sư quạt mo bị cấp dưới gài bẫy thảm thế nào.
Tô Bắc: Vậy trưa nay Lộ Nam đón Tô Lẫm đi à?
Tô Hàn: Mami, chú ấy chắc là nhầm Tiểu Lẫm là con.
Tô Lẫm: Mami, nhìn khuôn mặt uất ức của con đi.
Tô Bắc: Con uất ức gì, mami còn đang nơm nớp lo sợ đây.
Tô Hàn: Mami, hay là con và tiểu Lẫm ra nước ngoài, sống cùng bà cô.
Tô Bắc bỗng ngớ ra.
Trong lời nói của Tô Hàn bỗng nghe ra ý ngoan ngoãn ngược lại có chút uất ức trong lòng.
Nói tóm lại, cô cũng không nên trách chúng, nếu đã gây ra tội phải chịu tội.
Tô Bắc bỗng cảm thấy khó chịu.
Tô Bắc: Được rồi, từ lần sau trước khi làm việc gì hãy bàn bạc với mẹ, chuyện lần này lần sau không được tiếp diễn nữa! Được không?
Tô Hàn: Mami, tuân lệnh!
Tô Lẫm: Mami, con không dám làm thế nữa.
Nhìn thấy tin nhắn của hai đứa con trai gửi, Tô Bắc bỗng trở nên mềm lòng.
Cho dù thế nào cô vẫn còn hai đứa nhỏ, con đường về sau dù đi như thế nào cũng phải kiên định, bản thân mới có thể bước tiếp.
Buổi chiều Tô Hàn nhận lời giúp tập đoàn Thịnh Thế củng cố lại bức tường lửa.
Vân Phàm vui vẻ nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc, sau này nếu có người muốn hack máy tính trong công ty chúng ta có lẽ sẽ không hề dễ dàng!” Vân Phàm kích động nói, khuôn mặt hiện rõ sự vui vẻ.
Có thể thấy anh rất hâm mộ Tô Hàn.
Lộ Nam liếc anh một cái.
“Đúng vậy, người khác muốn hack cũng rất khó, tuy nhiên đối với Hàn Tinh mà nói, đây không phải là chuyện dễ.” Lộ Nam nói
Vân Phàm nhíu mày.
“Tổng giám đốc, cậu ấy hiện vẫn là giám đốc thông tin của tập đoàn Thịnh Thế chúng ta, có cậu ấy, anh cứ yên tâm đi!” Vân Phàm cười nói
Lộ Nam đành lắc đầu.
“Vẫn cần cẩn thận!” Anh nói
Làm việc cả buổi chiều, nên sẩm tối Lộ Nam đã tan làm rồi.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh cảm thấy không có thời gian ở bên cạnh Tô Bắc.
Vì buổi chiều Tô Bắc đến phim trường, cho nên khi tan làm Lộ Nam đã sớm về nhà.
Anh về đến nhà vẫn chưa thấy Tô Bắc về, anh bỗng muốn làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Anh gọi điện cho Tô Bắc.
Kết quả Tô Bắc vẫn ở phim trường, cô nói Cố Thiến Doanh làm ca đêm đến hai giờ sáng nên muốn ở với cô ấy một chút.
Lộ Nam không nỡ để cô mệt như vậy, hai người đành tranh chấp qua điện thoại nửa ngày.
Cuối cùng mới chọn được thời gian, Tô Bắc tám giờ tối về nhà.
Lộ Nam cúp điện thoại, anh vừa bận việc vừa chú ý thời gian.
Lúc 7:50 Lộ Nam đã chuẩn bị xong bữa tối.
Anh thắp nến, bày rượu vang, rồi đem những bông hoa hồng đặt từ trước ra và đi xuống lầu để đón Tô Bắc.
Anh dự định sẽ cho Tô Bắc một bất ngờ bất ngờ.
Sau khi Lộ Nam cầm hoa xuống lầu, anh vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Tô Bắc bước xuống từ ô tô.
Lộ Nam từ xa đã nhìn thấy người trong xe, thì ra là Lâm Chấn.
Lộ Nam cầm hoa trên tay, siết chặt.
Anh nhớ rằng trong bộ phim này Cố Thiến Doanh không phải Lâm Chấn dẫn dắt. Vậy tại sao Lâm Chấn lại đưa Tô Bắc về chứ!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lộ Nam càng thêm u ám.
Nhưng nghĩ tới chuyện anh và Tô Bắc hai ngày nay nói chuyện không được vui vẻ cho lắm, Lộ Nam thu lại vẻ mặt ấy cảm thấy có chút ủ rũ.
Anh đem bó hoa giấu ở phía sau, bước chậm về phía Tô Bắc.
Tô Bắc tạm biệt Lâm Chấn xong, vừa xuống xe bước đi được vài bước.
Cô ngẩng đầu lên đột nhiên thấy Lộ Nam đang đứng đối diện.
Tô Bắc sững người.
Anh ấy sao lại xuống đây rồi.
Nghĩ tới việc cô vừa từ xe Lâm Chấn bước xuống, mặc dù giữa họ không có chuyện gì.
Nhưng nghĩ đến sự độc chiếm của Lộ Nam đối với cô thì Tô Bắc vẫn có chút đau đầu.
Cô bước về phía Lộ Nam nở một nụ cười.
Cô vừa đi đến trước mặt Lộ Nam, định giải thích với Lộ Nam rằng Lâm Chấn chỉ thuận đường nên đưa cô về thôi.
Ai ngờ được, không đợi cô nói, Lộ Nam đã đưa tay từ phía sau ra trước.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa hồng rất đẹp.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc đầy tình tứ.
“Bắc Bắc, tặng em này!” Lộ Nam nói một cách trìu mến.
Tâm trạng của Tô Bắc liền trở nên tốt hơn, bất kể hôm nay mệt mỏi thế nào hay tâm trạng của cô tệ đến mức nào.
Nhưng nhìn thấy bó hoa đẹp như vậy, lại còn là do Lộ Nam tặng cho cô.
Tâm trạng cô tự nhiên cũng tốt lên.
Tô Bắc đưa tay ra nhân lấy bó hoa, vui tới mức ôm chầm lấy Lộ Nam.
“Lộ Nam, em rất vui, vừa trở về nhà mà đã nhận được sự bất ngờ này! Yêu anh!” Tô Bắc vừa đỏ mặt vừa ngại ngùng nói.
Lộ Nam thì thầm vào tai cô.
“Bắc Bắc, anh cũng yêu em, anh yêu em rất nhiều, anh muốn đem cả thế giới tặng cho em!” Lộ Nam dịu dàng nói.
Tô Bắc đột nhiên phì cười.
“Lộ Nam, anh biết không? Nghe tới cả thế giới của anh, em chợt nhớ ra một câu chuyện nhỏ mà hôm nay em đã nghe được!” Tô Bắc mặt đầy ý cười nói.
“Câu chuyện nhỏ?” Lộ Nam nhướn mày: "Là câu chuyện nhỏ gì?"
Tô Bắc mỉm cười nhìn anh.
“Là thế này. Hôm nay lúc ở trường quay, nghe mọi người nói chuyện về hai người đàn ông, họ cùng lúc theo đuổi một người phụ nữ. Người phụ nữ này đã đưa ra một yêu cầu, cô ấy nói, nếu trong hai người, ai có thể đi được một vòng thế giới thì cô ấy sẽ đồng ý với người đó và tin rằng nghị lực và sự kiên trì của người đó sẽ chứng minh được người đó yêu cô ấy, vì cô ấy mà làm bất cứ việc gì. Anh biết cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra không?” Tô Bắt mỉm cười nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam nhìn nụ cười của cô, giống như một vật gì đó sáng lấp lánh, thật đẹp.
Anh khẽ lắc đầu.
“Anh không biết! Sau đó thế nào? Họ đã đi vòng quanh thế giới à? Hay họ đã bỏ cuộc? Dù sao đi vòng quanh khắp thế giới ước tính sẽ mất vài năm đó!” Lộ Nam phân tích.
Tô Bắc vui tới mức không khép được miệng.
“Lộ Nam, anh thực sự là một boy ngay thẳng! Có phải lúc anh bày tỏ với người ta, người ta bảo anh làm gì, anh liền làm thế à?” Tô Bắc mỉm cười.
Lộ Nam nhìn cô đầy bất lực.
“Người khác bảo anh làm gì, anh không thèm chú ý tới nhưng nếu em muốn anh làm gì, dù chuyện khó tới đâu, anh đều dốc hết sức làm, anh làm tốt nhất có thể để khiến em hài lòng!” Lộ Nam nói một cách đầy chân thành và kiên định.
Tô Bắc mở nụ cười đầy hạnh phúc.
“Em vẫn muốn kể tiếp câu chuyện cho anh nghe. Người đàn ông đầu tiên thực sự có ý định đi một vòng quanh thế giới. Tất nhiên, sau khi anh ta rời đi, người đàn ông thứ hai nhìn người phụ nữ và nhanh chóng đi một vòng quanh cô. Anh ta nói với cô gái đó, em chính là cả thế giới của anh. Bây giờ, anh vừa đi quanh thế giới của anh rồi. Em có thể đồng ý với anh không? Người phụ nữ vô cùng hạnh phúc đồng ý với anh ta. Anh có biết em đang muốn nói gì không?” Giọng của Tô Bắc mang theo ý cười nhìn Lộ Nam trìu mến.
Lộ Nam suy nghĩ.
“Đó là thuyết tương đối. So với người đàn ông thứ nhất, thế giới của anh ta là thế giới ngoài kia nhưng so với người đàn ông thứ hai, thế giới của anh ta là người phụ nữ đó! Nhưng anh nghi ngờ người đàn ông thứ hai đã ăn gian!” Lộ Nam nghiêm túc phân tích với Tô Bắc
Tô Bắc không nhịn được cười.
“Lộ Nam, anh thật thú vị, chuyện này mà anh cũng có thể phân tích. Em thật sự không phục trời, không phục đất, chỉ phục anh!” Tô Bắc nín cười, nhìn Lộ Nam.
Hai người bước vào thang máy.
Lộ Nam vươn tay ra ôm lấy vai Tô Bắc.
“Sao nào? Bắc Bắc, anh nói sai à?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc lắc đầu.
“Anh nói không sai, chỉ là có chút ngớ ngẩn thôi! Có chút thẳng thắn quá. Thực tế, nó cũng cho thấy một sự thật rất đơn giản. Phụ nữ thích những lời nói ngọt ngào, không thật và đôi khi trong tình yêu, không cần nói, anh có thực sự kiên trì và bền bỉ không. Để có được tình yêu, anh nhất định phải dùng tim mình để lắng nghe tiếng lòng của đối phương…” Tô Bắc nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt của Lộ Nam đột nhiên có chút làm nũng.
Anh quay đầu về phía thang máy.
“Vậy Bắc Bắc, em có nghe thấy tiếng lòng của anh không?” Lộ Nam hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!