Tô Bắc nghĩ tới Lộ Nam đang ở bên ngoài, chỉ lo bọn họ sẽ gặp nhau.
Cô vốn muốn mở miệng gọi Tô Lẫm lại.
Nhưng chợt nghĩ rằng, Lộ Nam lại không hề biết mối quan hệ giữa mình và Tô Lẫm, cứ cho là nhìn thấy cũng không sao cả.
Cho nên, cô liền ngừng lại, cúi đầu ăn cơm.
Tô Lẫm bước đôi chân nhỏ của mình, đi đến nhà vệ sinh.
Cậu rửa tay xong, vừa bước ra kết quả gặp Vân Phàm đi đến ngay trước mặt.
Vân Phàm vừa nhìn thấy Tô Lẫm, đôi mắt liền sáng lên.
Anh nhanh chóng bước đến.
“Lão Đại, cháu nói phải đi tham gia một bữa tối quan trọng, hóa ra cũng ở đây à, thật là trùng hợp! Hay là đi đến phòng bao của bọn chú ngồi một lúc!” Vân Phàm nhiệt tình nói.
Tô Lẫm khó xử nhìn Vân Phàm, chú ấy đã tưởng mình là anh trai.
Làm sao bây giờ? Cậu phải tiếp tục giả vờ, hay là nói thẳng với Vân Phàm đây, cậu không phải là Hàn Tinh.
Nếu như nói sự thật, Vân Phàm biết mình là em trai của Lâm Nhất Hàn, anh ấy tra ra thân phận của anh trai, thì hà cớ gì lại không kiểm tra tỉ mỉ hơn, nói không chừng, đến một chút thông tin của bản thân cũng có thể bị đào ra.
Nhưng tiếp tục giả vờ, nếu như lộ tẩy ra thì phải làm sao!
Cậu vốn không quen nói chuyện với Vân Phàm và Lộ Nam.
Cũng chính là Tô Hàn, đưa cho mình xem qua ảnh của bọn họ, giới thiệu ngắn gọn qua một chút, bản thân sao rõ ràng được chứ!
Nếu như mình tùy tiện đi theo, làm hỏng chuyện, xem chừng Tô Hàn sẽ rút gân lột da mình mất.
Tô Lẫm rơi vào thế khó xử.
Cậu suy nghĩ một hồi, đảo mắt, vẫn là tiếp tục giả vờ, chỉ có điều, bản thân bây giờ chỉ cần từ chối thẳng thừng là được.
Nghĩ đến đây, cậu bình tĩnh mở miệng.
“Hay là thôi đi, tôi còn phải quay lại để tiếp tục bữa ăn, ở đây như vậy, lúc về cũng không tiện giải thích, chú nói phải không?” Tô Lẫm nói.
Vân Phàm nhìn Tô Lẫm, lão Đại nói dường như cũng có lý.
Tuy nhiên, anh dường như đã hỏi lão Đại hơi nhiều câu hỏi rồi!
Nhưng trong cuộc sống, gặp được một vị thần vĩ đại có kỹ thuật máy tính cao nhất như vậy, anh như được nhìn thấy vàng vậy, cứ nhìn chằm chằm như sợ cậu ấy sẽ bay mất vậy.
“Được rồi, vậy lão Đại đi trước đi! Khi nào có thời gian, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé!” Vân Phàm nói.
Tô Lẫm gật gật đầu, đang định rời đi.
Kết quả là, một giọng nói điềm tĩnh vang lên.
“Vân Phàm, cậu ở đây làm gì vậy?” Lộ Nam bình tĩnh nói.
Tô Lẫm nhắm nghiền mắt lại.
Đại Ác Ma trong truyền thuyết, sao lại gặp chú ấy ở đây!
Chẳng trách mami lại vừa bất thường như vậy, xem chừng lúc vừa mở cửa phòng bao, mami đã nhìn thấy chú ấy.
Giờ phải làm thế nào đây!
Tô Lẫm nhăn mặt, khó xử.
Nghe anh trai nói, tên Đại Ác Ma này, không hề dễ dàng đối phó!
Tô Lẫm đang nghĩ cách, Vân Phàm đã quay người lại.
Anh nắm lấy cánh tay nhỏ của Tô Lẫm.
“Tổng giám đốc, anh xem tôi gặp ai này?” Vân Phàm hào hứng nói.
Lộ Nam nhìn thấy Tô Lẫm trong phút chốc, sắc mặt liền thay đổi.
Hàn Tinh!
Cậu ấy cũng ở đây ăn cơm sao?
Sắc mặt Lộ Nam nhanh chóng trở lại bình thường, anh bình tĩnh bước đến trước mặt Tô Lẫm.
“Hàn Tinh, hóa ra cháu nói đi dùng bữa cũng ở đây à, vậy hay là chúng ta ngồi cùng nhau đi!” Lộ Nam vừa bước tới, liền nói thẳng vào vấn đề.
Tô Lẫm nghĩ tới việc mami và anh trai vẫn đang trong phòng bao.
Nếu như cậu đi cùng Lộ Nam và Vân Phàm, vậy thì không chừng tất cả những chuyện này, đều sẽ bị lộ tẩy.
Chỉ có điều, bị bọn họ nhầm thành Tô Hàn, đây cũng là một điều bị dồn ép!
Cậu và Tô Hàn, ngoài việc nhìn giống nhau ra, còn những thứ khác một chút cũng không hề giống!
Tô Lẫm nhăn mặt, nghĩ xem làm thế nào để từ chối Lộ Nam.
Kết quả là, Lộ Nam bước về phía trước, bế cậu lên.
Tô Lẫm suýt chút nữa thì hét lên.
Nhìn vào biểu cảm thất lễ của Tô Lẫm, trong lòng Lộ Nam có chút vui vẻ không thể giải thích.
Hóa ra cậu nhóc này, không phải lúc nào cũng bình tĩnh như vậy!
Anh ôm Tô Lẫm đi về phía phòng bao của anh và Vân Phàm.
“Nếu như cháu đã không muốn chúng ta ăn cơm cùng cháu, vậy cháu đến ngồi vào phòng bao của bọn chú nhé!” Lộ Nam vừa nói, vừa ngang ngược mở cửa phòng bao, bế Tô Lẫm vào trong.
Tô Lẫm nhăn mặt.
Anh trai chỉ nói người đàn ông này rất thông minh và bụng dạ đen tối.
Nhưng anh trai lại không nói, Đại Ác Ma này cũng rất ngang ngược.
Cậu vẫn chưa nói gì mà, sao lại rẽ vào phòng bao của họ chứ!
Tô Lẫm trừng trừng nhìn Lộ Nam với khuôn mặt không tình nguyện.
Lộ Nam nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cậu, mỉm cười.
“Sao nào? Cậu nhóc, dù sao thì chúng ta cũng có mối quan hệ hợp tác, đừng khó xử lườm chú như vậy chứ! Người nào không biết vẫn cho rằng cháu bị chú lừa gạt, nhưng thật ra mười người như cháu chú cũng không lừa nổi! Suy cho cùng, trên thế giới này, thiên tài vẫn chỉ là một bộ phận nhỏ, đặc biệt là thiên tài nhỏ thông minh như cháu!” Lộ Nam cười nói.
Tô Lẫm hừ lạnh lùng một tiếng.
Không nghĩ rằng, tên Đại Ác Ma này lại đánh giá anh trai mình cao đến như vậy.
Tô Lẫm hít một hơi, cậu ngọ nguậy chiếc miệng nhỏ.
“Chú cho rằng tôi muốn lườm chú sao, chú không nói gì mà bế tôi vào đây, bản thân chú lẽ nào không biết chú cư xử như một tên thổ phỉ?” Tô Lẫm tức giận nói.
Ánh mắt của Lộ Nam chợt loé lên.
Tại sao anh lại có một cảm giác, Hàn Tinh trước mặt anh với Hàn Tinh anh gặp lúc sáng, không phải cùng một người!
Nhưng mà nhìn giống nhau như đúc thế này!
Lộ Nam nhíu nhíu mày, chắc là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.
Dù sao thì Hàn Tinh cũng chỉ là một đứa trẻ, tính cách thay đổi nhiều, cũng là điều hợp lý.
Là bản thân đã nghĩ cậu ấy quá trưởng thành.
Lộ Nam chau mày.
“Lúc chú vừa bế cháu vào đây, cũng không thấy cháu vật lộn gì, chú cứ nghĩ là cháu đã ngầm đồng ý, sao nào? Lẽ nào chú nghĩ như vậy là sai à?” Lộ Nam vừa cười vừa nói.
Tô Lẫm bĩu môi, cố gắng nói ít.
Mặc dù cậu đã hết sức để bắt chước Tô Hàn nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân kỳ quặc, hơn nữa cũng không giống lắm.
Cậu chỉ vừa mới nghĩ tới đó, Vân Phàm đã quay trở lại.
Vân Phàm hào hứng ngồi bên cạnh Tô Lẫm.
“Lão Đại, sao cháu cũng đến đây ăn cơm vậy! Nếu sớm biết cháu cũng ở đây, thì chúng ta đã đi cùng nhau rồi!” Vân Phàm cười nói.
Tô Lẫm đã khóc lên trong lòng rồi.
Nếu như cậu biết Lộ Nam và Vân Phàm tới đây, có đánh chết cậu cũng không đến đây cùng Tô Hàn.
Cậu liếc nhìn Vân Phàm, khẽ nói “Ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Vân Phàm nhìn khí phách lạnh lùng của Tô Lẫm, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến cậu ấy lúc buổi sáng, cũng là khí phách của một vị thần vĩ đại, anh ấy ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ tiếc rằng, Vân Phàm không biết rằng, Tô Lẫm muốn nói ít đi, như vậy mới không dễ bị lộ ra.
Nếu như có thể nói nhiều hơn, thì tính ra lúc này, cậu đã phun ra cho Vân Phàm tan tác tơi bời rồi.
Mặc dù cậu ấy cũng thừa nhận rằng, trình độ máy tính của Tô Hàn rất cao nhưng gọi một đứa trẻ là lão Đại, anh ấy không cảm thấy kỳ quặc sao!
Tô Lẫm sao biết được, Vân Phàm đã gọi Tô Hàn là lão Đại gần một năm nay rồi, cũng đã quen rồi.
Vân Phàm nhìn thấy Tô Lẫm cúi đầu không nói năng gì, Lộ Nam thì cứ chằm chằm nhìn Tô Lẫm, không biết đang nghĩ gì, bầu không khí cảm giác rất kỳ lạ.
Anh lên tiếng, làm giảm bớt đi bầu không khí khó xử.
“Lão Đại, việc làm của cháu sáng nay, thật sự khiến chú rất sững sờ, cháu có thể nói cho chú biết, sao có thể hack vào một trang web trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không?” Vân Phàm tò mò hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Lẫm ngắn lại.
Chết tiệt ! Quả nhiên là sợ điều gì đó, có điều gì đó!
Câu hỏi bí hiểm như vậy, sao lại hỏi cậu chứ! Cậu thậm chí còn chẳng chơi máy tính!
Tuy nhiên, để không bị lộ, Tô Lẫm vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh.
“Cái loại này, phải xem xét tài tăng và kỹ năng nhưng cũng phải phụ thuộc vào tốc độ và tâm trí. Đợi khi nào có thời gian, tôi sẽ dạy chú!” Tô Lẫm nói mơ hồ như trên mây, Vân Phàm nghe thấy liền chết lặng.
Lẽ nào lão Đại không dạy anh sâu hơn một chút sao?
Tô Lẫm nhìn sắc mặt của Vân Phàm, có chút ngượng ngùng.
“Chú đừng nhìn tôi như vậy chứ, tôi thì khá quen với việc biểu diễn cho người khác xem, còn về giải thích vấn đề thì tôi không giỏi lắm!” Tô Lẫm nói xong, Vân Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là như vậy, anh vừa mới bị vẫn đả kích, cho rằng lão Đại coi thường anh!
Lộ Nam nhìn Tô Lẫm, đột nhiên mở miệng.
“Hàn Tinh, hôm nay cháu đi ăn cùng ai vậy? Có tiện nói ra không?” Lộ Nam dường như tình cờ hỏi.
Sắc mặt Tô Lẫm cứng đờ lại.
Đây không phải là làm khó cậu rồi sao!
Nói sự thật, nhất định không được!
Không nói sự thật, cậu mà bịa ra một người, chắc chắn Lộ Nam sẽ tra ra ngay, lập tức sẽ bị lộ.
Tô Lẫm nhìn Lộ Nam một hồi lâu, nói ra bốn chữ.
“Không tiện tiết lộ!” Tô Lẫm nói xong, cảm thấy trán mình đang đổ mồ hôi.
Cái tên Đại Ác Ma này, sao lại nghĩ ra cái gì là nói cái đó, hoàn toàn không dựa theo tâm lý chung nào cả!
Cậu rất muốn ra khỏi đây, phải làm gì đây?
Vân Phàm nghe thấy lời của Tô Lẫm, lại nhìn cậu với gương mặt ngưỡng mộ.
Lão Đại chính là lão Đại, đến cả trả lời câu hỏi cũng lôi cuốn như vậy!
Tô Lẫm áng chừng nếu như biết tất cả những suy nghĩ trong lòng chú ấy, xem ra sẽ lập tức thổ huyết mất.
Cậu khó chịu chết mất, trong mắt người khác, cậu vẫn trở thành một cao nhân bí hiểm, quả nhiên là bực mình!
Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, Tô Lẫm thật sự không chịu đựng được.
“Tổng giác đốc Lộ, chú rốt cuộc giữ tôi ở lại đây là muốn làm gì?” Tô Lẫm bất lực nói.
Cứ tiếp tục như thế này, cậu ấy sẽ phát điên mất.
Lộ Nam nhìn Tô Lẫm.
“Không làm gì cả, chỉ muốn thảo luận về vấn đề bảo mật thông tin của công ty với giám đốc thông tin của công ty chúng tôi thôi, sao vậy? Cháu có vấn đề gì sao? Hàn Tinh?” Lộ Nam nói với giọng điệu bình tĩnh, đôi mắt sắc bén nhìn Tô Lẫm trong tiềm thức có chút hoảng loạn.
Tô Lẫm cười một tiếng.
“Không sao! Hoàn toàn không có vấn đề gì cả!” Miệng cậu nói vậy nhưng trong lòng như muốn khóc lên rồi.
Nếu như cậu biết cái gì mà bảo mật thông tin mạng và làm thế nào để duy trì nó, thì cậu có cần phải sợ hãi như vậy không? Cậu đã sớm đĩnh đạc mà nói rồi.
Tô Lẫm ngồi trong đó không nói câu nào, chỉ khi Lộ Nam hỏi, còn đâu cậu khăng khăng không mở miệng.
Dưới gầm bàn, cậu đã cầu cứu tới Tô Hàn.
Tô Lẫm: Anh trai, em gặp Đại Ác Ma rồi, chú ấy đang ở trong phòng chữ “địa”, chú ấy tưởng em là anh. Bây giờ đang ở cùng Vân Phàm, hai người họ vây quanh em hỏi về việc duy trì bảo mật thông tin mạng, em không biết phải làm gì cả, cái gì cũng không biết, anh mau nghĩ cách cứu em đi!
Tô Hàn nhìn thấy tin nhắn ở điện thoại, lập tức sững sờ.
Đại Ác Ma cũng đang ăn cơm ở đây!