Tô Bắc có lẽ nhận ra Lộ Nam không được vui nên vội vàng nói.
“Không phải như vậy, sao có thể chứ, trong lòng em anh quan trọng nhất. Chỉ có điều anh cũng biết trước giờ em là người rất giữ chữ tín, em không muốn thất hứa với người khác, vốn dĩ chúng ta đã ở bên nhau nên không để tâm mấy giây mấy phút mấy giờ, anh nói đúng không?” Tô Bắc cười mỉa nói.
Lộ Nam hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có chút bất mãn.
“Được thôi, hôm nay anh tha lỗi cho em nhưng mà sau này không được như vậy, còn nữa tối nay nhớ đền bù cho anh! Đến lúc đó không thể nói là không tính!” Lộ Nam hống hách nói bằng giọng có chút trêu trọc.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Bắc ửng hồng.
Dù chỉ nhìn qua điện thoại nhưng cô gần như có thể cảm nhận được nụ cười đen tối của Lộ Nam giống như chú mèo ăn vụng vậy.
Cô gật đầu.
“Được, em biết rồi, bây giờ em phải xuất phát nên không nói chuyện với anh nữa!” Nói xong, Tô Bắc liền nhanh chóng cúp máy.
Lộ Nam nghe thấy tiếng cuộc gọi kết thúc mà khuôn mặt thoáng chút trống rỗng.
Vân Phàm đi tới nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc thế nào, phòng bao tôi đã đặt xong rồi, bây giờ chúng ta có thể qua đó! Sau khi tới đó chúng ta lại đợi cô Tô.” Vân Phàm nói.
Lộ Nam lắc đầu.
“Đi thôi, hai chúng ta đi tới đó ăn, trưa hôm nay Tô Bắc còn có việc, còn là bữa tiệc còn quan trọng hơn tôi nữa. Haiz! Bây giờ tôi cô đơn lẻ loi!” Lộ Nam vừa đi vừa nói.
Vân Phàm đi theo sau anh, khóe miệng giật giật.
“Tổng giám đốc không phải còn có tôi sao?” Vân Phàm cười gượng nói.
Lộ Nam quay người nhìn anh ta một cái.
“Đúng vậy, nếu như không có cậu thì hôm nay đến cơm tôi cũng không muốn ăn nữa!” Lộ Nam nói rồi đi về phía chiếc xe.
Lúc này Tô Bắc vừa ra khỏi công ty thì tin nhắn của đã gửi tới.
Tô Hàn: Mami ơi, con và Tiểu Lẫm đã đặt phòng bao rồi, phòng chữ “thiên” Hiên Viên lầu mẹ tới nhanh đi!
Tô Lẫm: Mami, chúng con đang đợi mẹ đó!
Tô Bắc nhìn hai chú hề nhí này mà không nhịn được cười.
Vẻ mặt áy náy vừa nãy của cô khi nói dối Lộ Nam cũng nhạt đi không ít.
Có lẽ nếu như Lộ Nam biết trong lòng cô nghĩ như vậy chắc chắc nôn ra máu mà chết.
Tô Bắc bắt một chiếc xe.
“Bác tài, tới Hiên Viên lầu!” Cô nhanh miệng nói.
Tô Bắc: Hai bé cưng à, mami đang đi xe tới, hai đứa ngoan ngoãn đợi mami nhé!
Tô Hàn: Mami, con và Tiểu Lẫm hôm nay đều mặc áo bò đen giống nhau, không biết mami mặc chưa?
Tô Lẫm: Ánh mắt chờ đợi của em nhìn thấy mami mặc bộ quần áo bò đen nhất định rất ngầu!
Tô Bắc: Mami tới rồi hai đứa sẽ biết ngay thôi, kiên nhẫn chờ một chút nha bé cưng!
Tô Hàn: Không vui, mami nói cho con biết đi mà! Để ăn bữa trưa hôm nay con và Tiểu Lẫm đã thay quần áo cả sáng!
Tô Lẫm: Đúng vậy mami, xin hãy nhìn ánh mắt oán trách của con.
Tô Bắc: Vậy hai đứa cùng nhìn ánh mắt ngơ ngác của mami xem, không phải chỉ là áo bò đen với mũ bóng chày sao! Có tới mức mặc cả một buổi sáng không? Hay là cỡ quần áo không đúng, mẹ nhớ chiều lúc hôm qua mẹ thấy hai đứa mặc rất vừa mà nhỉ!
Tô Hàn: Mami, mẹ không hiểu sự tình.
Tô Lẫm: Mami, thực ra còn có ẩn tình khác.
Tô Bắc: Bé cưng mau nói cho mami, sự tình với ẩn tình rốt cuộc là gì?
Tô Hàn: Con cảm thấy Tiểu Lẫm mặc áo bò đen, đội mũ đen đẹp trai hơn mình!
Tô Lẫm: Con cảm thấy anh khoác trên người áo bò đen, lại đội thêm chiếc bóng chày ngầu hơn con!
Tô Hàn: Con không chịu!
Tô Lẫm: Con không vui!
Tô Hàn: Vì vậy con định tìm quần áo của Tiểu Lẫm để đổi, con thấy cảm giác không đúng này đều là vấn đề của quần áo.
Tô Lẫm: Con hoàn toàn tán thành với suy nghĩ của anh, vì vậy con đồng ý đổi quần áo theo ý của anh!
Tô Hàn: Chỉ có điều, sau khi bọn con đổi quần áo xong vẫn cảm thấy bộ quần áo đó mặc trên người đối phương đẹp hơn, nhưng mà rõ ràng là bọn con không khác nhau là mấy mà!
Tô Lẫm: Ai không khác nhau là mấy với anh, rõ ràng là em đẹp trai hơn anh nhiều, hiểu không! Cách ăn mặc này của em theo lý thì phải đẹp trai hơn anh, ngầu hơn anh!
Tô Hàn: Đồ tự luyến! Anh nhắm mắt nói mò như vậy mà được hả?
Tô Lẫm: Anh mới là đồ tự luyến tới mức không có lẽ trời nữa, còn không phải là anh cứ đổi đi đổi lại với em sao, nếu không thì hai chúng ta cũng không “cao su” tới tận gần 11 giờ mới đi gặp Đại Ma Vương chứ?
Tin nhắn của Tô Lẫm vừa gửi đi thì Tô Bắc thấy vừa tròn 11 giờ, mới đi...
Tô Lẫm lập tức thu hồi lại tin nhắn.
Tô Bắc: Tiểu Lẫm, vừa nãy con thu hồi gì vậy?
Tô Lẫm: Mami, con quên mất, con chỉ là lỡ tay không cẩn thận thu hồi tin nhắn mà thôi!
Tô Hàn: Đúng, đúng, đúng! Mami, Tiểu Lẫm lỡ tay thôi mẹ đừng để ý!
Trong phòng bao Tô Hàn trừng mắt nhìn Tô Lẫm một cái.
“Nhìn mà xem, gửi một tin nhắn mà cũng lỡ miệng, nếu như để mami biết chuyện hôm nay thì em chết chắc rồi, chắc chắn anh sẽ lấy ghi âm đưa cho mami nghe để mami biết chủ mưu chuyện này là em!” Tô Hàn tức giận nói.
Tô Lẫm nhếch miệng.
“Vậy thì chúng ta vẫn đừng để mami biết, nếu không thì mami mà biết sự thật. Một mặt vừa không nỡ trừng phạt chúng mình, một mặt lại tức giận, nếu như tức giận quá thì em sẽ đau lòng. Vậy nên chúng ta phải giữ bí mật cẩn thận nhé!” Tô Lẫm nghiêm túc nói.
Tô Hàn thực sự cạn lời nhìn trời.
Trời ạ! Ai có thể đến kéo tên tự luyến điên cuồng này đi!
Cậu bé có dự cảm, nếu như mami biết sự thật chắc chắn sẽ đánh mông hai đứa tới mức nở hoa luôn!
Khuôn mặt Tô Bắc ngây ngô, vừa nãy không phải là còn cãi nhau không thôi sao mà vừa chớp mắt đã đứng cùng chiến tuyến rồi.
Hai đứa nhóc này thực sự làm cô không hiểu nổi.
Tô Bắc: Được rồi, bây giờ mami cũng xem như biết hai đứa nhóc các con đều tự luyến quá mức rồi, sau này mami mua đồ cho hai đứa đều mua giống nhau hết, những bộ không giống nhau mai mẹ sẽ quyên tặng hết!
Tô Bắc: Không! Mẹ nói sai rồi, hôm nay ăn xong bữa trưa mẹ sẽ quay về quyên tặng hết quần áo, xem sau này hai đứa còn xấu với đẹp không!
Tô Hàn: Mami đừng mà!
Tô Lẫm: Mami, công lý ở đâu, mẹ đừng áp bức bọn con, đừng làm chuyện bọn con không thích được không?
Hai cậu bé gần như có thể nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của Tô Bắc.
Tô Bắc: Đừng có oán trách nữa hai bé cưng, mami mua cho ba chúng ta quần áo giống nhau lần này được chưa?
Tô Hàn: Được! Rất tốt! Vô cùng tốt!
Tô Lẫm: Con tán thành hai chân hai tay!
Tô Bắc nhìn màn hình điện thoại đột nhiên hiển thị toàn thịt bò.
Sao cô lại sinh ra hai chú nhóc hài hước như thế này chứ!
Lại nói Lộ Nam và Vân Phàm lái xe thẳng tới Hiên Viên lầu.
Họ dừng xe xong thì đi thẳng vào bên trong, vừa tới sảnh chính họ đã nghe thấy.
Mấy nữ phục vụ bên đó gương mặt đỏ ửng nhìn về phía phòng chữ “thiên” mà chảy nước miếng.
“Hai bé cưng đó thật dễ thương quá đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ai có thể sinh ra bé cưng đáng yêu đến như vậy thực sự là dễ thương quá đi! Làm sao đây, thật muốn hôn một cái!”
“Tôi giống như đang véo khuôn mặt nhỏ xíu của hai đứa bé, làm sao đây? Cảm giác mềm mềm, chắc chắn là cảm giác ở tay rất thích!”
“Hai đứa bé thực sự rất rất đẹp, trước giờ tôi chưa từng thấy cậu bé nào đẹp tinh tế như vậy mà quan trọng là hai cậu nhóc này còn mặc quần áo giống như nhau, đáng yêu tới mức muốn nổ tung rồi!”
...........
Lộ Nam và Vân Phàm nghe được mấy câu mà khóe miệng hơi co rúm lại.
Cảm thấy mấy người phụ nữ này yêu thích hai đứa bé tới mức điên rồi!
Thực sự là đủ rồi!
Vân Phàm đi tới báo số phòng bao cho một nhân viên phục vụ trong đó. Quản lý nhanh chóng dẫn Lộ Nam và Vân Phàm đi tới phòng chữ “địa”.
Thực ra, Vân Phàm vốn muốn đặt phòng chữ “thiên”.
Nhưng khi anh đặt phòng thì phòng chữ “thiên” đã bị người ta đặt trước rồi nên anh chỉ đành đặt phòng chữ “địa”.
Lộ Nam và Vân Phàm đi vào trong phòng bao, ngồi xuống và gọi đại vài món.
Lộ Nam gọi điện cho Tô Bắc.
Nhưng chỉ cần anh nghĩ tới vừa nãy họ vừa nói chuyện với nhau, bây giờ mình lại gọi nữa chắc chắn Tô Bắc sẽ cảm thấy phiền.
Anh lại cất điện thoại đi, nét mặt có chút buồn phiền không gọi tên được.
Nhìn sắc mặt của anh, Vân Phàm đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một hồi sau thức ăn được mang tới.
Lộ Nam và Vân Phàm cùng nhau ăn.
Lúc này Tô Bắc mới tới Hiên Viên lầu.
Cô vừa bước vào, nhìn thấy cô và Tô Hàn và Tô Lẫm ăn mặc giống nhau, mấy nhân viên phục vụ đứng trước sảnh chính liền nhận ngay ra cô.
“Chị là mẹ của hai cậu bé ở phòng chữ “thiên” đúng không?” Một nhân viên phục vụ trong số đó mắt lấp lánh như sao lịch sự nói.
Tô Bắc gật đầu.
“Đúng vậy, phiền em dẫn đường giúp chị một chút, lần đầu tới đây!” Tô Bắc cười nói.
Nhân viên phục vụ nhanh nhảu gật đầu rồi dẫn Tô Bắc tới phòng chữ “thiên”.
Phòng chữ “thiên” ở cuối cầu thang nên phải đi qua phòng chữ “địa”.
Lúc Tô Bắc đi qua nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Giọng nói không rõ ràng nên cô cũng không rõ cụ thể nói cái gì.
Nhưng hình như cô nghe thấy giọng của Lộ Nam.
Đột nhiên Tô Bắc giật mình.
Cô vội lắc đầu.
Chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi, sao lại trùng hợp như thế, thành phố Nam Hy lớn như vậy, cô không dễ dàng gì mới ra ngoài ăn bữa cơm với hai đứa bé lại gặp Lộ Nam, trò đùa gì không biết.
Tô Bắc ổn định lại tinh thần rồi rảo bước đi theo nhân viên phục vụ vào phòng chữ “thiên”.