Tô Hàn nhíu mày, nhìn Lộ Nam.
“Mời tôi tới tập đoàn Thịnh Thế các chú? Để làm gì?” Trong mắt Tô Hàn lướt qua một tia giảo hoạt.
Ánh mắt Lộ Nam hơi loé, đứa bé này đúng là không dễ đối phó.
Cho dù nói một câu cũng phải tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho mình.
Nghĩ đến đây, Lộ Nam khẽ cười.
Nếu anh đã có thành ý mời thì đương nhiên cũng phải biểu hiện ra thành ý lớn nhất, cậu bé này vừa nhìn đã biết là một đứa bé thông minh lanh lợi.
“Hàn Tinh, kỹ thuật máy tính của cháu khiến chú rất khâm phục, chú muốn mời cháu đến tập đoàn Thịnh Thế chú làm giám đốc thông tin, cháu thấy thế nào?” Lộ Nam hỏi.
Đột nhiên Tô Hàn cười lên.
“Chú chắc chắn không phải đang đùa tôi đấy chứ?” Tô Hàn cười nói, cậu bé giống như nghe được chuyện cười gì rất buồn cười.
Lộ Nam chau mày.
“Thế nào? Cháu đang nghi ngờ lời chú à? Chú là CEO của tập đoàn Thịnh Thế, lẽ nào bổ nhiệm một quản lý cấp cao cũng phải thông qua từng tầng sàng lọc của công ty hay sao?” Lộ Nam nhíu mày nói.
Tô Hàn lắc đầu.
“Không phải vậy, chúng ta nói một vấn đề vô cùng thực tế trước đi. Năm nay tôi mới năm tuổi, nếu tôi nghênh ngang đi vào công ty các chú làm việc, tôi sợ sẽ doạ đến công nhân viên công ty chú. Hơn nữa, chú bổ nhiệm trẻ con đi làm là phạm pháp đấy. Tổng giám đốc Lộ, chú chỉ muốn khai thác một cao thủ máy tính nhưng chú đã từng nghĩ tới những vấn đề hiện thực này chưa?” Tô Hàn bình tĩnh nói.
Lời Tô Hàn đã khiến Lộ Nam sững sờ.
Vân Phàm khó xử nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc… điều này… lão Đại chúng tôi dường như nói cũng không phải không có lý!” Vân Phàm nói.
Lộ Nam gật đầu.
Không biết vì sao, nhìn đứa bé nói gì Vân Phàm nghe thấy khiến anh cảm thấy một cảm giác không hài hoà cực kỳ sâu sắc.
Mặc dù anh biết, bản lĩnh của cậu bé này cũng đáng sợ.
“Đúng thế, điều hai người nói đều rất có lý nhưng khuôn phép là cố định còn con người thì linh hoạt, chúng ta có thể để Hàn Tinh thông qua điều khiển từ xa giúp chúng ta củng cố mạng lưới tài liệu tập đoàn Thịnh Thế!” Lộ Nam ung dung nói.
Mắt Vân Phàm lập tức sáng lên.
“Đúng thế, Tổng giám đốc, sao tôi không nghĩ ra cách này nhỉ, như vậy Hàn Tinh cũng không cần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tổng giám đốc chỉ cần nói, mình đã mời một cao thủ máy tính trợ giúp phía sau, Hàn Tinh cũng có thể làm việc ở nhà, đúng là vẹn cả đôi đường!” Vân Phàm phấn khởi.
Lộ Nam gật đầu.
“Ý tôi đúng là như vậy. Hàn Tinh, ý cháu thế nào?” Lộ Nam hỏi.
Tô Hàn nhìn Lộ Nam một cái rồi lại quay đầu nhìn Vân Phàm đang kích động.
“Vì sao tôi phải giúp tập đoàn Thịnh Thế các chú? Chú phải rõ, dù tôi đến công ty nào thì họ cũng sẽ trả tôi giá trên trời. Tiền, tôi không thiếu!” Tô Hàn nói.
Vẻ mặt Lộ Nam có phần khó coi.
Đối với một người mình không hiểu, nhìn như cũng không có gì để uy hiếp, rốt cuộc anh nên dùng cách gì mới khiến đối phương làm việc cho mình đây?
Anh nghĩ ngợi một lát.
“Hàn Tinh, ban đầu là cháu hack trang web của công ty chú, hơn nữa còn đường hoàng tới lui dường như không hề sợ các chú phát hiện. Bây giờ cháu lại có thể quang minh chính đại ra đây gặp các chú, với trí thông minh của cháu, không thể không nghĩ tới các chú sẽ mời cháu tới tập đoàn Thịnh Thế các chú. Việc này chỉ có thể nói lên một vấn đề, điều các chú nói không phải thứ cháu muốn nhưng tập đoàn Thịnh Thế hoặc là trên người chú có thứ mà cháu muốn. Bây giờ cháu có thể nói thẳng ra, nếu có thể, chú sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của cháu, cháu cũng không cần phải vòng vo với chú, cháu thấy có được không?” Lộ Nam thẳng thắn nói.
Tô Hàn khẽ cười một tiếng.
“Tổng giám đốc Lộ quả nhiên là người thẳng thắn, thứ tôi muốn chính là … tập đoàn Thịnh Thế.” Tô Hàn nhìn Lộ Nam, trên mặt đầy ý cười cao thâm.
Vân Phàm hơi không kiềm chế được.
“Sao cơ? Lão Đại!” Anh ấy sốt ruột hỏi.
Tô Hàn nhìn Vân Phàm một cái.
“Chú đừng sốt ruột mà, chú xem Tổng giám đốc Lộ kìa, chú ấy bây giờ bình tĩnh biết bao, dường như chú ấy rất chắc chắn, thứ mà tôi muốn chú ấy chắc chắn có thể cho tôi được!” Tô Hàn cười nói.
“Vậy cháu muốn gì thì mau nói đi!” Mặt Vân Phàm đầy vẻ sốt ruột và khó hiểu.
Tô Hàn cong môi cười.
“Tôi nghĩ, trong lòng Tổng giám đốc Lộ có lẽ đã có chút manh mối, tôi cũng không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với các chú nữa, lát nữa tôi còn có việc. Tôi muốn vị trí Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, đương nhiên thứ tôi muốn là thực quyền của Phó Tổng chứ không phải trên danh nghĩa!” Tô Hàn nói.
Vân Phàm ngạc nhiên há hốc miệng.
Rất hiển nhiên anh ấy không ngờ, Hàn Tinh lại làm như vậy, há miệng lớn đến mức có thể nhét vừa một quả hồng.
Anh ấy xoay người nhìn sắc mặt Lộ Nam.
Phát hiện vẻ mặt Lộ Nam vẫn như bình thường thì anh ấy mới vỗ ngực.
Vẫn còn may là Tổng giám đốc chưa tức giận.
Lộ Nam bình tĩnh nhìn Tô Hàn.
“Cậu bé, cháu biết không, người muốn có thực quyền vô cùng nhiều nhưng người có thể làm chuyện chính sự lại chỉ có một. Chú muốn hỏi cháu trước, cháu có năng lực này không, cháu chỉ cần nói cho chú, Phó tổng cần phải quản lý những gì là được!” Lộ Nam hỏi trực tiếp.
Tô Hàn ngây người.
Rốt cuộc Phó tổng giám đốc phải làm gì, điều này cậu bé thật sự không rõ, nếu hỏi thứ liên quan đến mạng lưới thì cậu bé có thể không kiêng dè gì mà nói liên tục.
Nhưng chuyện Phó tổng giám đốc, cậu bé thật sự mờ tịt.
Bé muốn vị trí Phó tổng giám đốc, chủ yếu là vì thực quyền, sau này dễ bảo vệ mami.
Nhưng bị Lộ Nam nói như vậy, dường như bé cũng phát hiện, điều này không phải chuyện có thể lấy ra đùa giỡn.
Dường như nhìn ra vẻ mặt mờ mịt của cậu bé.
Lộ Nam tiếp tục nói.
“Cậu bé, cái gọi là có trước có sau, cháu là thiên tài máy tính, chú không thể không nể phục nhưng liên quan đến quản lý cấp cao, chú đoán chừng cháu mù tịt không biết gì. Cho nên, vị trí Phó tổng mà cháu muốn, không phải chú không cho cháu mà là cháu không thể đảm nhiệm được, cháu hiểu không? Ngay cả kỹ năng quản lý bây giờ của chú cũng phải là từng bước từng bước đi theo ban giám đốc học tập mới có được bản lĩnh như ngày hôm nay!” Lộ Nam nói rồi nhìn Tô Hàn.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không thể nóng lòng mong muốn thành công, năng lực của cháu trên phương diện mạng lưới, chú hoàn toàn tin phục. Cho nên chú mời cháu làm giám đốc thông tin tập đoàn Thịnh Thế các chú, bây giờ giám đốc thông tin bên ngoài đều phải nghe lệnh của cháu, cháu thấy thế nào? Nếu cháu vẫn muốn quyền lợi lớn hơn thì chú có thể cho cháu một lời hứa, trong thời gian cháu đảm nhiện chức vụ giám đốc thông tin phía sau của tập đoàn Thịnh Thế, chú có thể đáp ứng cháu vô điều kiện ba việc. Đương nhiên, ba việc này không được tổn hại tới lợi ích của công ty hay vi phạm đạo đức và pháp luật cơ bản, cháu thấy sao?”
Tô Hàn lắc đầu thật mạnh.
Trên khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của cậu bé mang theo chút tức giận.
“Thứ nhất, Tổng giám đốc Lộ, mong chú chú ý cách dùng từ của mình. Tôi không phải trẻ con, mặc dù tuổi tôi rất nhỏ nhưng tâm trí và năng lực của tôi hoàn toàn có thể khiến chú coi là người trưởng thành! Thứ hai, những điều chú nói dường như rất có đạo lý cũng rất mê hoặc người nhưng vì sao tôi phải đồng ý điều kiện của chú?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hàn đầy sự tức giận và không phục.
Cậu bé ghét nhất người khác gọi mình là trẻ con, ông chú này lại dám gọi bé như thế.
Quả nhiên là Đại Ác Ma, người xấu!
Mami nói không sai chút nào!
Thấy khuôn mặt tức giận của Tô Hàn, bỗng Lộ Nam nở nụ cười.
Thì ra, cao thâm bí hiểm mãi nhưng vẫn chỉ là một đứa bé!
Người khác nói cậu hai câu “cậu bé” là đã không chịu nổi rồi.
Anh cong môi cười, cảm thấy Hàn Tinh trước mặt dường như lập tức trở nên đáng yêu.
Trẻ con mà, sẽ tức giận, sẽ hờn dỗi, nhìn có vẻ hơi bất chấp đạo lý nhưng đây mới là bình thường!
“Được rồi, nếu cháu đã không phải trẻ con thì chú sẽ gọi cháu là Hàn Tinh nhé. Nếu cháu không muốn đồng ý với điều kiện của chú, không muốn có bất kỳ liên quan gì đến chú thì chú nghĩ, cháu cũng sẽ không ở lại đây nói nhảm với chú, cho nên chú vẫn có lòng tin. Bây giờ cháu nói xem, yêu cầu chú đưa ra có gì khiến cháu không hài lòng?” Lộ Nam nói.
Tô Hàn chu miệng, vì sao Đại Ác Ma nói rất bình thường mà trong lòng mình lại nghẹn một ngọn lửa giận chứ?!
Cậu bé nghĩ ngợi, cái đầu nhỏ bé lắc lư vài cái.
“Điều kiện chú nói có thể chỉ là ba điều kiện phải đổi thành năm, nếu trong thời gian tôi làm giám đốc thông tin công ty chú, chỉ có mấy điều kiện này sao đủ để tôi nhét kẽ răng?!” Tô Hàn nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Được! Cháu nói năm thì năm!” Anh nói xong liền xoay người nhìn Vân Phàm, tiếp tục nói: “Mau cho người chuẩn bị hợp đồng, làm xong thì đưa Hàn Tinh xem!”
Lộ Nam nói xong thì nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ hơi tức giận của Tô Hàn, nhìn thấy vậy thì anh bỗng nói.
“Hàn Tinh, tên thật của cháu là gì, nếu chúng ta viết trên hợp đồng cũng không thể viết là Hàn Tinh được phải không!” Lộ Nam hỏi.
Tô Hàn nghĩ một lát.
“Không cần viết Hàn Tinh đâu, chú cứ viết là Lâm Nhất Hàn đi!” Tô Hàn nói thẳng.
Trước khi đến đây, cậu bé đã lấy tên cho mình, tạo ra một thân phận giả.
Lâm Nhất Hàn, ba mẹ đi làm thường xuyên ở bên ngoài, trong nhà còn có một em trai song sinh tên là Lâm Nhất Phàm, thường ngày đều là bảo mẫu chăm sóc hai bé.
Như vậy dù Lộ Nam có điều tra, cũng không tra ra được gì.
Cậu bé hoàn toàn tin tưởng bản thân, thân phận giả tự tạo này không chê vào đâu được.
Nghe thấy lời Tô Hàn, mắt Lộ Nam loé lên.
“Nói vậy thì tên thật của cháu là Lâm Nhất Hàn sao?” Lộ Nam hỏi.
Tô Hàn nhìn anh.
“Nói nhảm, còn phải nói sao?” Tô Hàn tức giận nói.
Lộ Nam cười khẽ một tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!