Lộ Nam nhìn cô không có vẻ đang tính toán gì nên gật đầu đồng ý.
Lộ Nam nói: “Đúng vậy, thời tiết hôm nay, mặc bộ quần áo này là vừa hợp. Đi thôi, chúng ta đi làm!”
Anh ép mình không thể nghĩ lung tung nữa.
Nếu không làm Tô Bắc phát hiện ra điểm đáng nghi, có lẽ sẽ cảm thấy anh đang nghi ngờ cô.
Suốt đường đi hai người im lặng không nói.
Đến công ty, Tô Bắc liền tới ngay Giải trí Trời Sao.
Lộ Nam vừa lên lầu thì đã thấy Vân Phàm sớm đã ngồi đó đợi mình rồi.
Nhìn thấy Lộ Nam tới Vân Phàm nhanh chóng ra đón anh.
Vân Phàm nói: “Tổng giám đốc, chúng ta đi thôi!”
Lộ Nam nhíu mày.
Anh hỏi: “Sớm vậy?”
Vân Phàm ngại ngùng gãi tai.
“Tổng giám đốc, không phải là lần đầu tôi đi gặp Hàn Tinh sao, nghĩ tới dáng vẻ tài giỏi hàng ngày của cậu ấy trên mạng, trong lòng liền không tránh khỏi có chút hồi hộp! Tôi muốn tới sớm một chút, ngồi ở đó đợi một lát, dù sao cũng là tôi đề nghị gặp người ta.” Vân Phàm cười nói.
Lộ Nam nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được thôi, cậu đợi một lát, tôi vào lấy mấy văn kiện, lát nữa xem!”
Vân Phàm gật đầu đợi Lộ Nam cùng đi.
Lúc hai người lên tầng cao nhất tòa Ma Thiên thời gian vẫn còn sớm nên ở đó vẫn chẳng có mấy người.
Lộ Nam nhìn xung quanh một lượt.
“Vân Phàm, cậu ngồi đây đợi. Một khi Hàn Tinh tới, cậu nhắn tin cho tôi, tôi sẽ lên ngay, rõ chưa?” Lộ Nam nói với Vân Phàm.
Vân Phàm gật đầu.
“Được, Tổng giám đốc, chỉ cần cậu ấy vừa tới tôi liền gọi điện thoại cho anh.” Vân Phàm vừa nói vừa nhìn xung quanh, trong mắt anh có rất nhiều sự mong chờ.
Sau khi Lộ Nam rời đi, Vân Phàm gọi một cốc Latte, mở máy tính ra và ngồi đó xử lý một vài công chuyện.
Từ lúc Lộ Nam xuống lầu vẫn luôn xem tài liệu.
Họ đợi từ 9 giờ sáng tới 10 rưỡi cũng không thấy bóng dáng Hàn Tinh.
Vân Phàm hơi không giữ được bình tĩnh.
Anh gửi tin nhắn cho Lộ Nam.
Vân Phàm: Tổng giám đốc à, anh nói xem có phải Hàn Tinh không tới không? Đã 10 rưỡi rồi, sao cậu ấy vẫn chưa tới chứ, tôi đang nghi ngờ có phải cậu ấy đang chơi tôi không?
Lộ Nam: Bình tĩnh một chút, bây giờ mới 10 rưỡi, cậu đợi thêm một chút đi. Còn nữa, nhìn thấy người mặc áo khoác bò đen, đầu đội mũ bóng chày, cậu nên tới hỏi xem, không thể nhìn vẻ người qua vẻ bề ngoài, chưa biết chừng đối phương chính là Hàn Tinh!
Vân Phàm: Được, Tổng giám đốc. Vậy tôi tiếp tục chờ, nếu như cậu ấy tới, tôi nhắn cho anh.
Lộ Nam: Ừm.
Vân Phàm cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lộ Nam đang ngồi ở một góc trong đại sảnh ở tầng dưới xem tài liệu.
Đột nhiên anh nhìn thấy một cậu bé.
Cậu bé khoác trên người chiếc áo khoác đen, đầu đội mũ bóng chày đi lên tầng.
Con ngươi Lộ Nam lóe lên, sao hình bóng này lại có chút quen thuộc nhỉ!
Bởi vì cậu bé vẫn luôn quay lưng về phía Lộ Nam nên anh không nhìn rõ mặt của cậu.
Nếu như nhìn rõ rồi, sợ rằng anh sẽ ngạc nhiên. Đây không phải là cậu bé ở đối diện nhà anh, anh đã gặp mấy lần sao?
Cậu còn tới nhà anh tìm Tô Bắc một lần nữa!
Lộ Nam nhìn thân hình nhỏ xíu của cậu bé mà có chút nghĩ ngợi.
Từ tối qua tới hôm nay, từ khi Hàn Tinh đó nói áo khoác bò đen và mũ bóng chày, anh phát hiện ra người ăn mặc như vậy xung quanh hình như dính dáng với nhau một chút và nhiều lên nhiều.
Anh ray trán, có lẽ anh hơi nhạy cảm rồi.
Nếu không thì Tô Bắc và cậu bé đó sao có thể có liên quan gì với loại người thần bí như Hàn Tinh chứ.
Nghĩ tới đây Lộ Nam cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Kết quả, anh chưa xem được mấy giây thì điện thoại đã reo rồi.
Anh mở ra xem, lại là tin nhắn của Vân Phàm.
Vân Phàm: Tổng giám đốc, Tổng giám đốc, tôi nhìn thấy một cậu bé mặc áo khoác bò đen, đội mũ bóng chày, vẻ ngoài rất tinh tế, anh nói xem, có phải cậu bé đó là Hàn Tinh không?
Lộ Nam: Cậu nói xem?
Vân Phàm nhìn ba chữ Lộ Nam trả lời mà cơ mặt giật giật.
Gần như anh có thể cảm nhận được ánh mặt khinh miệt và biểu cảm lạnh nhạt của Lộ Nam.
Vân Phàm: Được, Tổng giám đốc, đã 11 giờ rồi, tôi có chút không đợi nổi nữa, hay là anh lên lầu đi. Tôi cảm thấy bản thân thực sự bị lờ đi rồi, tính cách của Hàn Tinh này cực kỳ khó nắm bắt, anh lên tầng trên đi, hai chúng ta bàn bạc đối sách cũng tốt hơn là một mình tôi ở đây lo lắng lung tung được không?
Lộ Nam nghĩ ngợi.
Lộ Nam: Được, cậu đợi đó lát tôi lên. Chỉ có điều, cậu bé mà cậu nói vừa nãy dưới tầng tôi cũng nhìn thấy rồi, cậu bé lớn chút xíu, có lẽ là đang học mẫu giáo. Dùng bộ não tinh anh của cậu mà nghĩ xem, rốt cuộc có khả năng hay không, cậu đừng có mà không còn kiên nhẫn để đợi nữa lại bắt đầu suy nghĩ tới khả năng hoang đường như vậy!
Vân Phàm: Tổng giám đốc à, tôi sai rồi, vậy thì anh lên tầng đi. Tôi ở đây đợi anh, tôi cảm thấy hôm nay Hàn Tinh sẽ không tới rồi!
Lộ Nam: Ừm, đợi đó.
Một lát sau, Lộ Nam đã lên lầu rồi.
Anh ngồi đối diện Vân Phàm.
“Ngày thường cậu không có vẻ bộp chộp như thế, hôm nay làm sao vậy? Một chút kiên nhẫn cũng không có!” Lộ Nam không biết nói gì hơn.
Vân Phàm chau mày lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, có lẽ là hy vọng quá nhiều rồi nên bây giờ có chút thất vọng thôi, tôi luôn cảm thấy Hàn Tinh không phải người lừa người khác nhưng mà cậu ấy vẫn chưa xuất hiện!” Vân Phàm bất lực nói.
Vân Phàm đang nói thì phát hiện cậu bé vừa nãy nhìn mình một cái.
Hơn nữa, cậu bé đó còn hướng về phía mình rồi nhếch môi cười kỳ lạ, như thể quen biết mình vậy.
Đột nhiên Vân Phàm nổi hết da gà.
Anh nhìn Lộ Nam ở phía đối diện.
“Tổng giám đốc, tôi phát hiện ra bản thân mình bị thần kinh rồi!” Trán Vân Phàm có một chút mồ hôi lạnh.
Lộ Nam cau mày.
“Hàn Tinh không tới thì không tới, có đến mức cậu thất thường như thế không?”
Vân Phàm lắc đầu.
“Không phải đâu Tổng giám đốc, anh xem cậu bé mặc áo bò đen kia đang nhìn tôi!” Vân Phàm nói mà tinh thần rất căng thẳng.
Lộ Nam quay đầu nhìn một cái.
Quả nhiên, cậu bé đó đang nhìn Vân Phàm, hơn nữa còn cười một cách vô cùng kỳ lạ.
Chỉ có điều, nhìn kỹ diện mạo của cậu bé đó, Lộ Nam đột nhiên không bình tĩnh nữa.
Đó không phải là cậu bé ở cùng khu mình sao? Sống ngay trên tầng đối diện chung cư nhà mình.
Anh cũng đã gặp mấy lần.
Lộ Nam nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Vân Phàm.
Anh nói: “Đừng có nghĩ nhiều, cậu bé đó tôi quen, sống ở khu nhà tôi, không thể giống như cậu nghĩ!”
Vân Phàm như một kẻ ngốc nhìn Tô Hàn.
“Không phải, Tổng giám đốc....anh...anh lại quen cậu ấy!” Vân Phàm kinh ngạc nói.
Anh chợt kích động đứng dậy kéo áo Lộ Nam một lát.
“Tổng giám đốc, cậu ấy lấy ra máy tính, còn là Macbook Pro nữa, người bình thường sẽ không dùng loại máy tính cao cấp như vậy, trừ khi là người trong nghề!” Vân Phàm kích động nói.
Lộ Nam quay người nhìn qua đó, đúng là Tô Hàn đang lấy ra một chiếc máy tính nhỏ một cách không nhanh cũng không chậm, đặt trên bàn rồi mở ra.
Nhân viên phục vụ đem cho cậu bé một cốc đồ uống, cậu cũng lịch sự nói cảm ơn, xem ra là được dạy dỗ rất rốt.
Lộ Nam vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được suy đoán của Vân Phàm.
Lộ Nam từ từ phân tích cho Vân Phàm: “Vân Phàm, tôi cảm thấy vẫn là cậu nghĩ nhiều rồi, chưa biết chừng chỉ là nhà đối phương có tiền, không dùng máy tính đời quá thấp. Nhìn cách ăn mặc và cách ứng xử của cậu bé, cậu có thể nhìn ra điều kiện gia đình của cậu ấy rất tốt, gia đình bình thường không thể dạy dỗ ra một đứa bé như vậy!”
Vân Phàm vẫn lắc đầu hỏi:
“Tổng giám đốc à, không thể nào có sự trùng hợp như vậy được, cho dù những điều anh nói đều đúng nhưng địa chỉ IP hôm qua tôi đuổi theo được chính là gần nhà anh, anh có thể giải thích đó là chuyện gì không?”
Lộ Nam nhau mày nói: “Nhưng mà không phải cậu tra ra mấy nghìn địa chỉ ở thành phố Nam Hy sao?”
Cả khuôn mặt Vân Phàm đều co lại rồi.
“Tổng giám đốc, không phải đâu, làm gì có nhiều sự trùng hợp như thế. Một hai người thì tôi còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân đó chỉ là trùng hợp, nhưng mà nhiều sự trùng hợp đặt cạnh nhau như vậy tôi không thể không tin. Anh nói xem, tại sao cậu ấy lại phải đem theo máy tính, ăn mặc như Hàn Tinh nói với chúng ta khi tới gặp mặt, tới tầng cao nhất tòa Ma Thiên. Anh nói xem đây là vì sao? Tổng giám đốc à, nếu như anh có thể cho tôi một sự giải thích hợp lý hôm nay tôi sẽ tin, cậu bé này và Hàn Tinh không có bất cứ quan hệ gì!” Vân Phàm nói.
Lộ Nam nghĩ rất nhiều, anh quay người nhìn Tô Hàn.
Sau đó lại nghi hoặc nhìn Vân Phàm mấy giây.
“Đi đi, đi hỏi cậu ấy có phải là Hàn Tinh không?” Lộ Nam nói.
“Hỏi thế nào, hỏi thẳng cậu là Hàn Tinh sao?” Vân Phàm nhìn Lộ Nam bằng gương mặt ngây ngô.
Lộ Nam nhìn anh mà cạn lời.
“Vân Phàm à, tôi phát hiện ra hôm nay IQ của cậu giảm sút nhanh chóng rồi, không phải các cậu có ám hiệu với nhau sao? Nếu như cậu nói rồi mà cậu bé không phản ứng, vậy chắc chắn cho rằng cậu bị thần kinh, lẽ nào lý lẽ đơn giản dễ hiểu như vậy còn cần tôi dạy cậu sao?” Lộ Nam nói.
Vân Phàm gật đầu.
“Được rồi Tổng giám đốc, giờ tôi sẽ qua đó, tôi có một dự cảm rằng cho dù cậu bé này không phải là Hàn Tinh thì chắc chắn cũng có quan hệ gì đó không thể nói ra với Hàn Tinh. Nếu không thì tôi thực sự không tin trên thế giới này lại có sự trùng hợp như vậy.” Vân Phàm nói rồi thẳng người lên rồi đi về phía Tô Hàn.
Nhìn bóng hình của Vân Phàm mà trong đầu Lộ Nam đột nhiên lặp lại lời anh ấy vừa nói khi nãy.
Trên thế giới này không có sự trùng hợp tuyệt đối, cho dù có trùng hợp thì nó chắc chắn cũng có mối quan hệ nào đó, chỉ là anh không biết mà thôi.
Vậy thì quần áo Tô Bắc mặc tối qua cũng là trùng hợp sao?
Cùng là áo bò đen, mũ bóng chày đen.
Nếu như Tô Bắc chỉ mua một chiếc áo bò đen thì còn có thể nói được.
Nhưng quan trọng là cô ấy còn mua một chiếc mũ bóng chày đen, không lẽ hành động của cô ấy và cậu bé này đều giống nhau.
Còn nữa, đột nhiên Lộ Nam nghĩ tới trước đây lúc anh cùng Tô Bắc đi bộ ở khu chung cư có gặp cậu bé này một lần.
Lúc đó, Tô Bắc và cậu bé này vô cùng thân thiết.
Lẽ nào đây cũng là trùng hợp?