Tô Bắc vừa cúi đầu vừa mỉm cười, đỏ mặt.
Lộ Nam đưa tay ra nghịch cái mũi nhỏ của cô.
“Chúng ta đã thân thuộc như thế rồi mà vẫn còn ngại ư? Tương lai thì phải làm sao đây!” Lộ Nam cố tình làm bộ than thở.
Tô Bắc vừa ngại vừa có chút tức giận.
“Ai ngại cơ chứ!” Tô Bắc cong cái miệng nhỏ nói.
Lộ Nam thơm trộm cô một cái.
“Đương nhiên là em rồi, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, lẽ nào còn có thêm người khác sao?” Lộ Nam vừa nói vừa cười.
Tô Bắc đưa tay đẩy anh ra.
“Anh chú ý chút đi, đây là phòng làm việc, dù sao cũng là chủ tịch, đừng để nhân viên nhìn thấy bộ dạng không tốt này!” Tô Bắc vừa bĩu môi vừa nói.
Lộ Nam vẫn cứ dày mặt.
“Dù sao thì anh cũng không sợ!” Anh nhướn mày nói.
Tô Bắc đưa tay đẩy anh ra.
“Được rồi, được rồi, sợ anh rồi. Em sợ, được chưa!” Tô Bắc vừa nói vừa đứng dậy.
Đột nhiên, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Vân Phàm vừa định bước vào.
Anh ấy đột nhiên nhìn thấy một cảnh trong văn phòng.
Tô Bắc đang ngồi trong lòng Lộ Nam. Hai người họ không biết đang làm gì, hành động vô cùng mờ ám.
Vân Phàm nhanh chóng rút lui.
Anh liên tục lắc đầu.
“Tổng giám đốc, anh cứ tiếp tục, tôi không thấy gì cả, thật đấy!” Vân Phàm lùi lại, quay người đi, nói chắc nịch.
Tô Bắc lườm Lộ Nam, nhanh chóng từ trong lòng anh đứng dậy.
Mặt cô đỏ lên.
Lộ Nam liếc nhìn Vân Phàm ở cửa, thấy anh ấy hai đang đều đang xách đồ, mở lời từ bi.
“Được rồi, vào đi Vân Phàm!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc cúi đầu, đứng sang một bên, không nói lời nào.
Vân Phàm nhanh chóng bước vào, mắt anh không dám liếc nhìn.
Anh ấy đặt đồ ăn vừa mua đặt lên trước ghế sofa.
“Tổng giám đốc, vừa nãy tôi đã gặp cậu em thường giao đồ ăn ở tầng dưới, nên tôi mới tiện đường mang đồ ăn tới cho anh. Anh ăn trước đi, tôi ra ngoài đây!” Vân Phàm nói xong liền rời khỏi văn phòng của Lộ Nam.
Anh cảm thấy lưng mình như bị một mũi tên xuyên qua đầy lạnh lẽo
Anh đoán rằng nếu mình còn ở lại lâu hơn, nếu không bị ánh mắt của Lộ Nam giết chết thì anh cũng sẽ bị đôi mắt ấy làm cho đóng băng.
Vân Phàm vừa rời đi, Tô Bắc liền thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô “hừ” một tiếng, ngồi xuống sofa bên cạnh Lộ Nam.
“Em đã sớm nói với anh, đừng làm loạn, đây là công ty. Anh nhìn xem, không chịu nghe lời em, cuối cùng nhận cái kết đắng lòng!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam nhìn bộ dạng làm nũng của Tô Bắc, bất lực ngồi lại gần, đưa tay vuốt tóc cô.
“Em nói đúng, anh cũng đã nhận cái kết đắng rồi. Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu ăn cơm chưa?” Lộ Nam nhướn mày nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc bĩu môi.
“Ăn đi, em không cản anh!” Lộ Nam lắc đầu đầy bất lực, đưa tay ra mở túi đồ ăn.
Tô Bắc ăn xong liền xuống lầu. Một lúc sau, Vân Phàm gõ cửa văn phòng của Lộ Nam.
Anh nghĩ sau này trong văn phòng của Lộ Nam, dù anh có hai tay mang đồ, trên cổ có treo đồ gì thì đầu tiên cũng phải gõ cửa rồi mới vào.
Nghe Lộ Nam nói: "Vào đi!"
Vân Phàm mới dám đẩy cửa vào.
Anh nhìn Lộ Nam nở một nụ cười.
“Tổng giám đốc, tôi nói với Hàn Tinh, tôi sẽ đi công tác vào ngày kia. Vì vậy chúng tôi đã đẩy cuộc họp lên trước, chúng tôi đã thảo luận một chút rồi, cũng đã sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt. Sáng mai tại tiệm cà phê ở tòa nhà có tầng cao nhất của trung tâm thành phố.” Vân Phàm vừa nói vừa cười.
Lộ Nam nhướn mày liếc nhìn anh.
“Vậy mọi người không nói làm cách nào để lúc gặp có thể nhận ra nhau?” Lộ Nam nói.
Vân Phàm suy nghĩ rồi nhíu mày đầy bối rối.
“Cậu ấy nói rằng ngày mai cậu ấy sẽ mặc toàn màu đen và đội mũ bóng chày màu đen. Với lại cậu ấy cũng có thể nhận ra tôi, cậu ấy đã điều tra nguồn gốc của tôi rồi!” Lộ Nam xấu hổ nói.
“Vậy là không có ám hiệu nào đặc biệt ư?” Lộ Nam vừa cười vừa nhìn Vân Phàm.
Vân Phàm đưa tay xoa đầu xấu hổ.
“Vậy tôi sẽ làm một ám hiệu phòng khi không tìm được. Hàn Tinh nói, nếu tôi nhận ra cậu ấy rồi nhưng không chắc chắn thì có thể tiến lên trước nói với cậu ấy một câu, Hàn Tinh, Hàn Tinh, tôi là Vân Phàm đây!” Vân Phàm xấu hổ nói.
Anh cảm thấy câu này quá ngớ ngẩn.
Nhưng đây là những gì Hàn Tinh nói, anh cũng không tiện bắt bẻ, chỉ có thể đáp ứng.
Khóe miệng Lộ Nam hơi giật giật.
Ám hiệu này quả thực rất mới mẻ, có chút khác lạ.
“Vậy tại sao cậu ấy không thẳng thắn liên lạc với cậu, đầu đội trời chân đạp đất mà cũng biết sợ à?” Lộ Nam nói nửa đùa nửa thật.
Vân Phàm nuốt nước miếng.
“Tôi thấy rằng chuyện này có chút hoang đường, cảm giác như đang diễn trò!” Vân Phàm nói.
Lộ Nam không tiếp tục đùa giỡn với anh ta nữa.
“Được rồi, tôi biết rồi. Đến lúc đó, cậu tới trước một lúc, tôi sẽ ở dưới lầu chờ cơ hội, đợi Hàn Tinh xuất hiện. Theo kế hoạch ban đầu, cậu gửi cho tôi một tin nhắn. Tôi lập tức lên giả vờ vô tình gặp cậu! Hiểu chưa?” Lộ Nam nói.
Vân Phàm gật đầu.
“Vâng, được thôi Tổng giám đốc”. Vân Phàm nói xong liền xoay người rời đi.
Buổi chiều Tô Bắc xem xong kịch bản, đi đến phim trường liền thấy Cố Thiến Doanh đang quay khá thuận lợi, cô cũng không nán lại lâu.
Cô gọi điện cho Lộ Nam nói một tiếng rồi về nhà trước.
Mặc dù chuyện sáng hôm nay, Tô Bắc đã dạy dỗ hai cậu bé đó rồi.
Nhưng trong lòng cô không hiểu sao vẫn có chút lo lắng.
Sau khi Tô Bắc về, nhìn thấy không còn sớm nữa nên trực tiếp lên phòng của Tô Hàn và Tô Lẫm.
Sau khi lên lầu, cô nhìn thấy hai cậu bé không chơi máy tính, đọc sách.
Chúng đang thay quần áo.
Tô Bắc bỗng cảm thấy ngạc nhiên.
Giống như cô đang nuôi hai đứa con gái vậy, lại còn hào hứng thay quần áo.
Còn nữa, cô bị lẫn lộn giới tính hai đứa trẻ này rồi, dẫn đến hiện tại chúng lại thích style của con gái.
Khóe miệng Tô Bắc co lại.
Cô đi qua đó, nhìn thấy Tô Hàn đang soi gương.
Tô Bắc ho nhẹ một tiếng.
“Tiểu Hàn, con định ra ngoài à? Sao đột nhiên lại muốn thay quần áo vậy?”- Tô Bắc nói.
Tô Hàn nhanh chóng xoay người lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Mami, sao hôm nay mẹ tan làm sớm vậy…con thay quần áo…thay quần áo đi chơi với tiểu Lẫm!” Đầu Tô Hàn bỗng nghĩ ra cách.
Tô Lẫm liên tục gật đầu, hùa theo Tô Hàn.
“Đúng vậy, mami, con và anh định ra ngoài chơi. Cả ngày ở trong phòng, bọn con buồn muốn chết rồi!” Tô Lẫm vừa nói vừa mân mê áo khoác bò của mình.
Tô Bắc nhìn hai đứa trẻ, áo khoác bò màu đen y hệt nhau, lại còn đội thêm mũ bóng chày.
Cô ngày càng cảm thấy kì lạ.
“Tiểu Lẫm, không phải con từ trước đến giờ đều không mặc giống anh sao? Sao hôm nay lần đầu tiên không gạt bỏ vậy?” Tô Bắc hiếu kì hỏi.
Tô Lẫm cúi đầu, nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người.
“Thật sao? Mami con trước giờ rất ghét bỏ sao? Con quên rồi, mẹ xem con trí nhớ của con kìa, nhưng con thấy bộ quần áo này rất đẹp, anh cũng cảm thấy rất đẹp, cho nên bọn con đều mặc nó. Mami, mẹ đừng kinh ngạc như thế! Mẹ cũng mặc áo bò đen, rồi đội mũ bóng chày đen, chúng ta một nhà ba người mặc đồ giống nhau, đi trên đường nhất định ai cũng nhìn!” Tô Lẫm vui vẻ nói.
Tô Bắc ngay lập tức bị lời nói của con trai mê hoặc.
Đúng vậy, nếu như cô cũng mặc y hệt như vậy, chẳng phải là quần áo gia đình sao.
Mỗi lần đưa hai đứa ra ngoài, vì hai đứa đều không muốn mặc quần áo giống nhau, dẫn đến trước giờ cô chưa mặc quần áo gia đình với hai đứa.
Hai đứa nếu đã thích bộ quần áo này như vậy, nên cô cũng theo chúng mà mua cho mình một bộ.
Lần sau khi đi chơi cô cũng sẽ mặc nó.
Nghĩ đến đây trong lòng Tô Bắc hiện ra bức tranh ba người mặc quần áo gia đình.
“Vậy bây giờ mẹ sẽ mua!” Tô Bắc phấn khích nói.
Nhìn thấy mẹ mình vui như vậy, Tô Lẫm cũng không nhẫn tâm mà đánh vào sự tích cực ấy.
“Được rồi, mami, bây giờ mẹ mua rồi vậy trưa mai chúng ta mặc bộ này đi ăn, được không ạ?” Tô Lẫm nói.
Tô Bắc liên tục gật đầu.
“Được thôi! Hứa rồi nhé. Mami vui quá, cuối cùng có thể mặc quần áo giống với hai cục cưng rồi!” Tô Bắc cười nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm nhìn nhau, dáng vẻ như đứa trẻ, đành chịu than thở.
Nếu như mami biết chúng mặc bộ quần áo này là để đàm phán xem rốt cuộc mai ai sẽ đi gặp Vân Phàm, chắc chắn chúng sẽ không xong đâu.
Xem ra việc giữ bí mật chuyện này, bây giờ có thể làm tốt rồi.
“Mami, mẹ về sớm như vậy không sợ chút nữa Đại Ma Vương cũng về sao? Nếu như chú ấy không thấy mẹ ở đó chắc chắn sẽ hoài nghi mẹ, mẹ quên lần trước chú ấy đến nhà chúng ta tìm mẹ sao?”- Tô Lẫm có lòng nhắc nhở Tô Bắc.
Sắc mặt Tô Bắc quả nhiên chuyển màu.
Lộ Nam là Tổng giám đốc, nếu như anh ấy thực sự muốn đi, đoán chừng lập tức sẽ tan làm.
Vả lại bản thân còn gọi điện nói hành tung của mình cho anh ấy.
Ngộ nhỡ anh ấy về nhà nhìn thấy mình không ở đây.
Theo tính cách của Lộ Nam, chắc chắn anh ấy sẽ hỏi bản thân.
Tô Bắc vẫy tay, xoa đầu hai đứa nhóc.
“Tiểu Hàn, tiểu Lẫm, vậy bọn con đợi chị Đình Lạc về nhà cùng ăn cơm nhé. Mami phải đi trước đây, chút nữa mẹ sẽ lên Kinh Đông* mua quần áo giống bọn con, trưa mai ba chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm nhé!” Tô Bắc vừa cười vừa nói.
*Kinh Đông là một app mua đồ của Trung Quốc.
Tô Hàn và Tô Lẫm liên tục gật đầu.
Chúng đợi sau khi Tô Bắc rời đi còn tiếp tục thảo luận chuyện đi gặp Vân Phàm vào ngày mai.
Tô Bắc về đến nhà, Lộ Nam vẫn chưa về.
Cô nhìn đồng hồ, khi đó chỉ cách thời gian tan làm một lúc nữa.
Cô liền nằm lên sofa, thoải mái lướt Kinh Đông.
Không ngờ, cô phát hiện một tiệm quần áo có áo bò đen, một bộ, xem ra rất đẹp.
Đặc biệt còn là người mẫu mặc lên, thật tuyệt.
Tô Bắc chẳng nghĩ nhiều, cô mua luôn một bộ theo số đo của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!