“Chị họ, chị đừng cố chấp nữa, Cố Thăng Trạch là chỗ dựa của chị sao? Chưa nói tới danh tiếng anh ta thế nào, nhưng mà sau khi chị xảy ra chuyện lần này, chị đã gặp được anh ta chưa? Từ hôm đó tới nay cũng đã mấy ngày rồi, anh ta thậm chí còn không thèm tới thăm chị lấy một lần, vậy mà chị còn dám nói rằng trong tim anh ta chỉ có mình chị sao? Hơn nữa, chị Bắc Bắc cũng không phải là kiểu người vô duyên vô cớ đi đánh người khác. Trước giờ, nếu như không ai động vào chị ấy thì chị ấy cũng tuyệt đối không bao giờ gây sự, chắc chắn là do chị đã chọc tức chị ấy nên mới vậy. Chị à, rốt cuộc em phải làm thế nào thì chị mới thức tỉnh ra đây!” Diệp Đình Lạc cảm thấy tức tối và tuyệt vọng nói.
Diệp Nhiễm cất lời, ngữ khí tràn đầy sự chế giễu.
“Chị Bắc Bắc, Diệp Đình Lạc, em đừng quên rằng chị mới là chị họ có quan hệ huyết thống với em, em cứ mở mồm ra là lại chị Bắc Bắc, nghe còn thân thiết hơn là gọi tên chị nữa đấy, cõng rắn về cắn gà nhà, em làm gì thì cũng nên biết điểm dừng chứ. Đình Lạc, giờ em cũng chỉ là một ngôi sao mới nổi, nếu như sau này có thực sự nổi tiếng thì em cũng không được giẫm lên chân chị!” Câu nói của Diệp Nhiễm có ý nhắc nhở.
Diệp Đình Lạc cáu gắt.
“Chị họ, nếu chị còn như vậy nữa, thì em sẽ mặc kệ chị!” Diệp Đình Lạc nói xong liền tức giận bỏ đi.
Diệp Nhiễm nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, quả đúng như Diệp Đình Lạc nói, Cố Thăng Trạch nói mình chính là người phụ nữ của anh ta.
Thế nhưng, khi mình gặp chuyện, thì anh ta lại lặn mất tăm.
Bất lực, cô ta đành phải gọi điện thoại về nhà, nhờ Diệp Đình Lạc ra mặt giúp đỡ.
Nói thật thì cô ta không ưa Diệp Đình Lạc, nhưng nếu không vì bản thân gặp chuyện phải nhờ vả Diệp Đình Lạc thì còn lâu cô ta mới hạ giọng nhượng bộ với Diệp Đình Lạc như vậy.
Thấy Diệp Đình Lạc đi, Diệp Nhiễm lập tự dịu giọng lại.
“Đình Lạc, xem em kìa, mới đó mà đã tức giận rồi, chị chẳng qua là đùa em một chút thôi mà, sau chuyện lần này vẫn phải phiền em đi gặp Bắc Bắc cầu xin cô ta giúp đỡ. Suy cho cùng, chị đã làm diễn viên nhiều năm vậy rồi, đến giờ chị cũng không biết bản thân mình ngoài đóng phim ra thì còn có thể làm được việc gì khác…” Diệp Nhiễm không hổ danh là diễn viên, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, thậm chí còn làm ra vẻ bất lực và khóc lóc.
Diệp Đình Lạc thấy vậy liền mềm lòng.
Cô dừng lại.
“Được rồi, chị họ, lát nữa em sẽ nói chuyện với chị Bắc Bắc, chị ấy là người tốt, chỉ cần chị thật lòng một chút thì chắc chắn chị ấy sẽ tha thứ cho chị!” Diệp Đình Lạc nói.
Tô Bắc đứng ngoài cửa, lặng lẽ cười lạnh một tiếng.
Diệp Đình Lạc ngây thơ, tốt bụng, mới vậy mà cô ấy đã tin ngay.
Tuy nhiên, Diệp Nhiễm này mưu mô xảo quyệt, e là cô ta sẽ có ý đồ xấu!
Nếu như cô thật sự lương thiện như lời cô ấy nói, thì cô đã không tuyệt tình như vậy!
Bởi dù gì, bọn họ cũng đã từng là bạn thân của nhau!
Nghĩ tới đây, Tô Bắc khẽ cười một tiếng, nụ cười của cô có chút khinh bỉ.
Tô Bắc đẩy cửa đi vào.
Diệp Đình Lạc và Diệp Nhiễm vẫn đang nắm chặt tay nhau.
Vừa thấy Tô Bắc bước vào, Diệp Đình Lạc như ý thức được liền buông tay Diệp Nhiễm ra.
Cô ấy vội vàng đi đến trước mặt Tô Bắc, không dám nhìn thẳng Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị đến lúc nào vậy?” Diệp Đình Lạc bối rối hỏi.
Tô Bắc thấy trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ lo lắng nên không làm khó cô.
Dù sao thì Diệp Đình Lạc đối với cô cũng rất tốt, cô ấy còn rất yêu quý Tô Hàn và Tô Lẫm, những điều này cô có thể cảm nhận được.
Đôi mắt Tô Bắc chợt lóe lên.
“Chị vừa mới đến, sao vậy?” Tô Bắc nhẹ nhàng nói, dường như cô không hề ngạc nhiên khi thấy Diệp Nhiễm xuất hiện ở đây.
Diệp Đình Lạc kéo tay Tô Bắc ngồi xuống, từ trong gương cô thấy được Diệp Đình Lạc đang ở sau lưng nhìn mình bằng ánh mắt ngượng ngùng.
“Chị Bắc Bắc, em quên không báo trước với chị, em đưa chị họ em tới cùng ăn cơm, thật ngại quá, chị đừng giận nhé có được không, chị Bắc Bắc!” Diệp Đình Lạc thận trọng nhìn Tô Bắc, sợ rằng cô sẽ tức giận.
Tô Bắc cười nhẹ nhàng.
“Đình Lạc, trong mắt em chị là người dễ tức giận vậy sao?” Tô Bắc vừa cười vừa nói.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
“Em biết chị Bắc Bắc lại là người không dễ nổi cáu nhưng việc em đã làm thật sự đáng quá, nếu chị có tức giận thì cũng đúng!” Diệp Đình Lạc cúi đầu nói.
Tô Bắc cười đùa.
“Oh… Vậy Đình Lạc nói xem, em đã làm chuyện gì quá đáng vậy?” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc quay sang nhìn Diệp Nhiễm, vẻ mặt Diệp Nhiễm vẫn kiêu ngạo, như thể cô ta là một con công lộng lẫy, không coi bất kỳ ai ra gì đang ngồi ở đó.
Diệp Đình Lạc vừa tức giận vừa không biết nói gì.
Cô ấy bất lực thở dài một tiếng.
“Chị Bắc Bắc, từ lâu em đã biết, chị và chị họ của em là bạn thân nhưng mà, em biết quan hệ giữa hai người không được tốt. Thế nên, em mới nhất quyết không nói cho chị biết chuyện này!” Diệp Đình Lạc đáp.
Đôi mắt Tô Bắc chợt lóe lên, nếu như Diệp Đình Lạc và Diệp Nhiễm đã là chị em họ, vậy tại sao Diệp Đình Lạc lại không có tiền để cho mẹ cô ấy đi làm phẫu thuật!
Cô ấy có thể mượn chị họ mình là Diệp Nhiễm mà, chút tiền này chắc chắn Diệp Nhiễm không thiếu!
Trong lòng Tô Bắc đột nhiên thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô vẫn không nghi ngờ Diệp Đình Lạc.
Suy cho cùng thì, làm việc với nhau lâu như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Diệp Đình Lạc là một cô gái tốt bụng, chứ không có tính toán, mưu mô gì.
Nếu như có một ngày mọi chuyện hoàn toàn đi ngược lại so với suy nghĩ của cô, thì chắc chắn cô sẽ không thể chịu đựng được.
Tô Bắc nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay của Diệp Đình Lạc.
“Được rồi, vậy hôm nay em gọi chị tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì?” Tô Bắc nhìn Diệp Đình Lạc, thái độ điềm tĩnh nói.
Diệp Đình Lạc nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, tâm trạng đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt bỗng trở nên lo lắng.
“Chị Bắc Bắc, chị…chị họ em, chị…chị ấy bị…” Diệp Đình Lạc đột nhiên cảm thấy khó nói thành lời.
Cô ấy cảm thấy mình thật đáng khinh, ỷ việc Tô Bắc tin tưởng và đối xử tốt với mình để cầu xin thay cho người mà Tô Bắc căm ghét nhất.
Ánh mắt Tô Bắc sắc lạnh.
“Cái gì, em nói tiếp đi, Đình Lạc!” giọng Tô Bắc pha chút lạnh lùng.
Diệp Đình Lạc cúi đầu xuống, nghiến răng.
“Chị Bắc Bắc, chuyện chị họ em bị chèn ép, em có thể xin chị giúp chị ấy không, chị hãy nể mặt em mà mở lòng từ bi, tha thứ cho chị ấy lần này, em chắc chắn lần sau chị ấy tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!” Diệp Đình Lạc vừa dứt lời, mặt liền tái mét đi như người sắp chết.
Lần này cô ấy thật sự đã khiến cho Tô Bắc không vui.
Một vẻ chế nhạo chợt lóe lên trên khuôn mặt của Tô Bắc.
Cô cảm thấy thật nực cười.
Tô Noãn và Diệp Nhiễm trước đây cấu kết với nhau hãm hại cô, chôn vùi danh tiếng của cô.
Bây giờ, cô chỉ mới trừng phạt nhẹ nhàng.
Kết quả, Tô Vân Thiên đã vội cầu xin cho Tô Noãn, Diệp Đình Lạc cầu xin cho Diệp Nhiễm.
Hơn nữa, quan hệ giữa Diệp Đình Lạc và Diệp Nhiễm thật khiến cô không khỏi bất ngờ.
Trong lòng Tô Bắc cảm thấy vừa tức giận vừa bấn loạn.
Cô nhìn Diệp Đình Lạc.
“Đình Lạc, chị họ của em đối xử với em có tốt hay không? Sao em phải cầu xin giúp cô ta, em nói rằng em chắc chắn cô ta sẽ không dám tại phạm, nhưng mà chị thấy cô ấy có vẻ rất khinh người, em chắc là em đang cầu xin cho cô ta chứ không phải cho em chứ?” Tô Bắc nói bằng giọng mỉa mai.
Diệp Đình Lạc nhất thời hoang mang, quay sang nhìn Diệp Nhiễm.
Thái độ Diệp Nhiễm vừa không phục lại vừa coi thường.
Diệp Đình Lạc lo lắng.
Cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Nhiễm.
“Chị, chị mà cứ thế này thì em sẽ mặc kệ chị thật đấy!” Diệp Đình Lạc tức giận nói.
Lúc này, sắc mặt Diệp Nhiễm mới thay đổi.
Cô ta nhìn Tô Bắc, trong mắt lóe lên một nỗi oán hận khó phát hiện, nhưng lại bị Tô Bắc dễ dàng nhìn ra.
“Bắc Bắc, chuyện trước đây đều là lỗi của tôi, tôi biết trong mắt cô tôi chẳng đáng mấy đồng bạc lẻ nhưng xin cô hãy nể mặt Đình Lạc tha thứ cho tôi lần này!” Diệp Nhiễm nhẹ nhàng nói.
Tô Noãn nhìn cô ta bằng ánh mắt ghê tởm, rồi cúi đầu xuống nhìn Diệp Đình Lạc.
“Chuyện lần này, tôi có thể tha thứ cho cô, dù sao thì điều nhỏ nhặt này cũng không thể tạo nên được một cơn sóng dữ!” Tô Bắc nói.
Tô Bắc biết rõ, nếu không có Tô Noãn, một mình Diệp Nhiễm cũng chẳng làm được gì.
Nếu như qua chuyện này có thể cho Diệp Đình Lạc thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Nhiễm, thì cũng tốt.
Nói xong, Tô Bắc nhìn Diệp Đình Lạc.
Cô đổi chủ đề, nói tiếp: “Có điều, bữa trưa ngày hôm nay, tôi e rằng không có cơ hội rồi! Đình Lạc, em đi theo chị, chị có việc muốn hỏi em!” Tô Bắc vừa dứt lời liền đứng dậy đi.
Diệp Đình Lạc quay sang nhìn Diệp Nhiễm rồi đi theo Tô Bắc ra ngoài.
Ra bên ngoài, Tô Bắc đi dọc theo con đường lớn.
Diệp Đình Lạc đi đằng sau cô, không nói một lời.
Cô ấy thật sự không muốn làm cho Tô Bắc tức giận, nhưng lại lỡ khiến Tô Bắc không vui.
Tâm trạng cô ấy lúc này đang rối bời, tự hận bản thân mình đến chết mất.
Tô Bắc đi bộ rất lâu mới dừng lại.
Cô chầm chậm quay lại, nhìn Diệp Đình Lạc một cách nghiêm túc.
“Đình Lạc, chị hỏi em, từ lúc nào em biết được thân phận và lai lịch của chị, cũng như từ lúc nào mà em biết mối quan hệ giữa chị và chị họ em?” Tô Bắc hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!