Tô Bắc nhìn hai chiếc bánh bao nhỏ trước mặt, cô tức giận không nói lên lời.
Đây là thái độ nhận lỗi ư?
Nhưng nói thật, cô cũng không thể bắt lỗi hai đứa nhóc này.
“Bỏ đi bỏ đi, mami không muốn nói lại nữa. Mẹ còn phải đi làm, một đống việc chờ mẹ đến xử lý kìa!” Tô Bắc nói xong, bất lực xua tay rồi đi ra bên ngoài.
Tô Hàn và Tô Lẫm nhìn bóng lưng của Tô Bắc, hai đứa nhìn nhau rồi lè lưỡi.
Cuối cùng cũng vượt qua được ải này của mẹ, chúng còn sợ mẹ sẽ đánh mông nhỏ của mình nữa chứ!
Tô Bắc vừa đi, Tô Hàn và Tô Lẫm lập tức chụm đầu vào nhau, bắt đầu bàn bạc.
Tô Hàn: “Tiểu Lẫm, em nói xem, anh có nên đi gặp Vân Phàm không, nếu anh ta nhìn thấy anh vẫn là một đứa nhỏ có khi nào anh ta sẽ lật tung thế giới mà bỏ chạy không nhỉ!”
Tô Lẫm giả vờ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Chuyện này thực ra chẳng phải vẫn còn hai ngày nữa sao? Chúng ta cứ suy nghĩ kỹ đã!” Tô Lẫm nhàn nhã chậm rãi nói.
Tô Hàn khinh bỉ nhìn em một cái.
“Tiểu Lẫm, em giả vờ à? Khi nãy mami ở đây anh không tiện lật tẩy em, lúc em nói dối lương tâm có thấy cắn rứt không hả?” Tô Hàn nói.
Vẻ mặt Tô Lẫm vô cùng nghiêm túc.
“Đâu có đâu, em không nói dối thì sao phải cắn rứt lương tâm chứ!” Tô Lẫm híp mắt nhìn Tô hàn nói.
Tô Hàn cạn lời trợn mắt nhìn cậu em nhà mình.
“Thôi bỏ đi bỏ đi, anh không nói mấy chuyện vớ vẩn với em nữa. Em nói trước đi, anh rốt cuộc có cần đi gặp Vân Phàm không? Chuyện này anh đã nói hai ngày sau sẽ trả lời anh ta rồi!”
Tô Lẫm vuốt chiếc cằm nhỏ.
“Đi gặp hay không đi gặp, thực ra đều do anh quyết định, trong lòng anh đã có đáp án rồi còn hỏi em làm gì nữa!” Vẻ mặt Tô Lẫm sâu sắc thần bí nhìn Tô Hàn đang muốn nhổ nước bọt vào người mình.
“Mẹ cũng không có ở đây, chị Đình Lạc cũng đi quay phim rồi, em còn ở đây giả vờ ra vẻ tinh thông hiểu biết gì chứ, mau nói chuyện hẳn hoi cho anh! Nếu không anh sẽ đem hết sách của em đi bán sắt vụn đó!” Tô Hàn nói.
Gương mặt nhỏ của Tô Lẫm lập tức thay đổi trở lại như bình thường.
Quả nhiên sách chính là tính mạng của nó.
Cậu ngẫm nghĩ.
“Anh trai, thực ra em nghĩ nhân cơ hội này khiến Đại Ma Vương biết đến chúng ta trước cũng tốt. Hơn nữa, mami làm việc ở tập đoàn Thịnh Thế, nếu chúng ta có thể đột nhập vào tòa nhà của bọn họ chưa biết chừng sau này còn giúp được mami nữa!” Tô Lẫm tỉ mỉ phân tích.
Đôi mắt của Tô Hàn đảo qua lại.
“Em nói những chuyện này thật sự không tồi, nhưng mà em có nghĩ đến việc chúng ta chỉ là trẻ con, bọn họ có thể dễ dàng tin chúng ta sao? Hơn nữa, tên Đại Ma Vương đó cáo già như thế, Vân Phàm vẫn dễ đối phó hơn chút!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm vô cùng nghiêm túc lắc đầu.
“Anh trai, anh nhầm rồi, dù Đại Ma Vương có giỏi thì cũng chỉ điều tra chúng ta thôi. Tới lúc đó, dựa vào kĩ thuật máy tính của anh còn sợ chú ta điều tra được sao? Hơn nữa, lúc chú ta điều tra, chúng ta không cho chú ta tra được gì cả, thuận tiện cảnh cáo chú ta một chút. Chú ta nhất định sẽ không dám coi thường chúng ta nữa, anh nói xem!” Tô Lẫm đắc ý nhìn anh trai nhà mình, vẻ mặt như đang nói mau tới khen em đi!
Tô Hàn nghĩ, cách mà Tô Lẫm nói thật sự có thể dùng.
Bọn họ bây giờ đã lớn rồi, không thể mãi núp sau lưng mami nữa.
Mặc kệ mami nói gì, bọn họ nhất định phải nghĩ cách để bảo vệ mami.
Nếu mami thật sự lo lắng, cùng lắm thì không cho mami biết là được.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tô Hàn cuối cùng cũng giãn ra.
Có điều, cậu chợt nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Tô Lẫm trước mặt mami, khuôn mặt lập tức cau lại.
“Tiểu Lẫm, kế lần này là do em nghĩ ra em không được chối đâu nhé! Nếu không anh sẽ không làm theo nữa. Nếu mà bị mami phát hiện, lúc đó anh sẽ giận đấy!” Tô Hàn nhìn Tô Lẫm khẽ nói.
Tô Lẫm nhìn ông anh trai nhà mình với ánh mắt ghét bỏ.
“Anh ít đọc sách thì đọc nhiều lên chút, đừng nói là em chối tội. Nếu anh không yên tâm thì để em ghi âm lại, rồi lúc đó anh có chứng cỡ rõ ràng để nói với mami, ý đồ xấu xa này là do Tiểu Lẫm nghĩ ra!” Tô Lẫm nói với vẻ hiên ngang.
Tô Hàn trừng mắt nhìn cậu.
“Em nghĩ anh giống em chắc, vừa ngang ngược lại còn nói dối không chớp mắt. Mặc kệ em có thái độ gì thì anh cũng quyết định sẽ đi gặp Vân Phàm. Nếu không em nghĩ tại sao anh lại hỏi ý kiến của em chứ, anh từ chối luôn là được đúng không?” Tô Hàn không vui nói.
Hai người thì thầm một lúc lâu rồi mới tách nhau ra.
Sau khi Tô Bắc rời khỏi căn hộ, liền đi thẳng đến công ty.
Cô đến công ty nhìn đồng hồ mới biết sắp trưa rồi. Cô nhớ lại chuyện xảy ra hồi sáng, vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Lộ Nam hỏi buổi trưa có muốn lên tầng cùng nhau ăn cơm không.
Kết quả, cô cầm điện thoại trong tay còn chưa kịp ấn số, điện thoại đã kêu lên.
Nhìn thấy tên của Diệp Đình Lạc trên màn hình điện thoại.
Tô Bắc nghĩ một chút rồi bắt máy.
“Đình Lạc, em gọi điện thoại có chuyện gì không?” Tô Bắc hỏi.
“Chị Bắc Bắc, trưa nay em muốn mời chị ăn cơm, chị có thể ghé qua không?” Giọng của Diệp Đình Lạc nghe có vẻ hơi bất thường.
Tô Bắc suy nghĩ.
“Được chứ, ăn cơm đương nhiên là không có vấn đề gì nhưng sao em đột nhiên muốn mời chị đi ăn cơm?” Tô Bắc tò mò hỏi.
“Chị Bắc Bắc, chị đừng hỏi, khi chị đến em sẽ giải thích lại với chị, được chứ?” Giọng điệu của Diệp Đình Lạc có chút khẩn cầu hình như cô có điều gì khó nói.
Tô Bắc nghe giọng nói của cô, suy nghĩ rồi không tiếp tục hỏi nữa.
“Vậy chị sẽ đến, em gửi cho chị địa chỉ đi!” Tô Bắc nói.
“Vâng, chị Bắc Bắc.” Giọng nói của Diệp Đình Lạc vô cùng cảm kích.
Tô Bắc suy nghĩ một lúc rồi cúp điện thoại.
Cô ngồi trên ghế và suy nghĩ một lúc, nhưng cô không thể hiểu tại sao Diệp Đình Lạc đột nhiên bất thường như vậy.
Tuy nhiên, cô vẫn gọi cho Lộ Nam bảo anh trưa nay đừng đợi cô ăn cơm cùng.
Khi điện thoại gọi đến, Lộ Nam và Vân Phàm vừa kiểm tra tất cả các máy tính trong công ty.
Sau khi xác nhận rằng thông tin trong máy tính còn nguyên vẹn, Lộ Nam cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh nhấc điện thoại lên rồi đi về phía cửa sổ.
“Alo, Bắc Bắc, có chuyện gì sao?” Lộ Nam nhẹ giọng.
Những gì xảy ra hôm nay thực sự quá bất ngờ, mặc dù bây giờ đã ổn rồi nhưng trong lòng anh vẫn còn một chút rối loạn.
Tô Bắc suy nghĩ.
“Lộ Nam, trưa nay, có một người bạn mời em ăn cơm, em sẽ không thể ăn cơm cùng anh rồi!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam sững người. Bạn? Bạn nào?
Anh có chút tò mò muốn hỏi, nhưng sau đó anh nghĩ lại, anh làm như vậy liệu có truy hỏi kỹ càng sự việc quá khiến Tô Bắc chán ghét không?
Lộ Nam suy nghĩ một lúc, rồi sững người vì suy nghĩ của chính mình.
“Vậy được, em lại không cùng anh ăn cơm, anh cảm thấy mình thật không quan trọng bằng bạn em!” Giọng nói của Lộ Nam có chút bất bình.
Tô Bắc không nhịn được cười.
“Lộ Nam, anh đã là người đàn ông trưởng thành rồi, anh đang nghĩ gì vậy! Là người khác mời em ăn cơm, em không tiện từ chối, anh đang nghĩ đi đâu vậy chứ!” Tô Bắc tức giận nói.
Lộ Nam cũng không biết anh đang nghĩ gì, trong mắt anh có ý muốn xác định.
“Bắc Bắc, không phải Cố Niên Thành muốn mời em ăn cơm chứ?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc sững người một lúc.
“Sao có thể chứ! Em đã không liên lạc với Cố Niên Thành trong một thời gian dài rồi!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam “hừ” lên một tiếng, có chút giống một đứa trẻ.
“Nghe giọng của em, em vẫn còn muốn anh ta liên lạc với em!” Lộ Nam nói một cách ấu trĩ.
Tô Bắc dở khóc dở cười.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung. Hôm nay công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, anh là tổng giám đốc còn không mau kiểm điểm lại mình. Em đi đây, cúp máy trước nhé!” Tô Bắc nói.
Sau đó, trong lúc Lộ Nam vẫn vô cùng tức giận thì Tô Bắc đã cúp điện thoại rồi.
Nghe giọng có chút bận rộn qua điện thoại, Lộ Nam rất buồn.
Vân Phàm quay lại phấn khởi nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc, Hàn Tinh đồng ý gặp tôi rồi! Chúng tôi …” Vân Phàm kích động tới mức khoa chân múa tay.
Tuy nhiên, khoảnh khắc anh nhìn thấy Lộ Nam, giọng anh bỗng im bặt, cứ như bị Lộ Nam làm cho dừng lại.
Vân Phàm ngừng phấn khích, anh cười nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì với anh vậy?” Vân Phàm cười không tự nhiên.
Lộ Nam hừ nhẹ rồi quay đi khiến Vân Phàm bối rối.
Anh đã làm gì sai sao?
Lạ thật!
Tô Bắc rời công ty trong vòng chưa đầy mười phút đã đến địa chỉ mà Diệp Đình Lạc gửi.
Đây là một nơi trông rất thanh nhã. Nhìn trông giống như đình đài lầu các, mang đậm mùi vị cổ xưa.
Tô Bắc nói với người phục vụ số phòng, sau đó đi theo một đường vòng dẫn đến một gian phòng lớn gọi là Phỉ Thuý Các.
Tô Bắc ra hiệu cho người phục vụ để cô ấy có thể rời đi.
Cô tự mình bước đến cánh cửa phòng, cô vừa định đẩy cánh cửa vào thì nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói.
Tay của Tô Bắc đột nhiên khựng lại.
Giọng của Diệp Đình Lạc bất lực, xen lẫn một chút tức giận.
“Chị họ, chị đừng làm tổn thương chị Bắc Bắc nữa. Nếu chị không khiêu khích chị ấy, chị ấy căn bản sẽ không đối phó với chị. Chị hà tất cứ tự làm tự chịu như vậy! Nếu lần này không phải nể tình cùng là người trong nhà, em sẽ không giúp chị cầu xin đâu!” Diệp Đình Lạc càng nói càng tức giận.
Tô Bắc sững sờ, chị họ, làm hại, cầu xin?
Diệp Đình Lạc đang nói chuyện với ai?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!