“Dừng lại!” Lộ Nam sầm mặt lại nhìn Vân Phàm.
Anh nói: “Cậu chắc chắn, lần này bọn họ không đánh cắp bất kỳ thông tin bí mật nào không? Cậu có thể đảm bảo không? Vân Phàm?”
Vân Phàm bị Lộ Nam nhìn với ánh mắt sắc bén, xem ra trong lòng có chút sợ sệt.
Anh suy nghĩ rất lâu.
“Tổng giám đốc, tôi tin rằng Hàn Tinh sẽ không nói dối, với khả năng của mình không cần phải đánh cắp bí mật công ty để kiếm tiền. Hơn nữa, không phải tôi đã hỏi anh ta có thể gặp nhau hay không sao? Anh ta nói rằng sẽ xem xét, đến lúc đó nếu như anh ta đồng ý, chúng ta có thể cùng nhau đi, anh nói không chắc còn có thể thu hút đối phương, để anh ta trở thành quản lý thông tin của công ty chúng ta, quản lý toàn bộ hệ thống thông tin mạng của công ty, vậy thì thế giới mạng của công ty chúng ta nhất định sẽ bền vững chắc chắn!” Vân Phàm hào hứng nói.
Lộ Nam suy nghĩ những khả năng mà cậu ấy nói, trong lòng cũng bị cám dỗ đôi chút.
Qua chuyện lần này khiến cho anh nghiêm túc nhận ra.
Tập đoàn Thịnh Thế mặc dù là tập đoàn tầm cỡ thế giới, vẫn có thể đối phó với những hacker thông thường, nhưng đối với những hacker có trình độ kinh khủng như vậy, vẫn chưa có cách nào cả.
Nếu như có thể thành công khiến đối phương thay bản thân giải quyết chuyện của mình, vậy thì sẽ vô cùng hoàn hảo.
Lộ Nam suy nghĩ một hồi, gật gật đầu.
“Chuyện lần này, tôi sẽ tạm thời đồng ý với cậu, hai ngày sau chỉ cần anh ta đồng ý gặp mặt, đến lúc đó hai người chúng ta cùng xuất hiện đi gặp anh ta!” Lộ Nam nói.
Vân Phào hào hứng gật đầu lia lịa.
Tổng giám đốc đã đồng ý cách của anh.
Tô Bắc ngồi trên ghế một lúc, cô không dám ở lại lâu, đứng thẳng dậy, cầm lấy túi xách rồi nhanh chóng về nhà.
Tô Bắc đi đến tòa nhà chung cư ở trung tâm thành phố, đi thẳng đến chỗ ở của Tô Hàn và Tô Lẫm.
Khi cô mở cửa bước vào, Tô Hàm đang thu dọn máy tính, Tô Lẫm đang dịch chuyển cuốn sách bảo bối của mình.
Tô Bắc sầm mặt bước vào.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, các con qua đây cho mẹ!” Tô Bắc nghiêm trọng nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm thè thè lưỡi, chúng có thể thấy rằng mami đang tức giận.
Hai cậu bé bước tới một cách đáng thương, đứng trước mặt Tô Bắc.
Không đợi Tô Bắc mở lời.
Tô Hàn: “Mami, con sai rồi, mẹ đánh con đi!”
Tô Lẫm: “Mami, con nên ngăn anh lại nhưng mà con đã không làm, mẹ cũng đánh con đi. Cục cưng không sợ đau, chỉ sợ mami tức giận thôi!”
Tô Bắc lập tức dở khóc dở cười.
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch và lanh lợi của hai đứa trẻ này, cô có nên đánh đòn hay không đây!
Thật là đấu tranh tâm lý, hai cậu bé này không có ai khiến cô bớt lo cả!
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ tới sự nguy hiểm của chuyện ngày hôm nay, Tô Bắc lại không kiềm chế được sự tức giận.
Dẫu sao thì, trong mắt Lộ Nam, đối thủ ngày hôm nay tuyệt đối là một người rất mạnh.
Anh ấy nhất định sẽ không nghĩ tới việc đối thủ chỉ là hai đứa nhóc con mà thôi.
Tô Bắc giận dữ nhìn chằm chằm vào hai cậu bé.
“Nói! Sao hôm nay các con lại làm như vậy? Rốt cuộc các con có biết rằng, làm như thế sẽ nguy hiểm như thế nào không!” Tô Bắc tức giận nói.
Tô Hàn nhẹ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Bắc.
“Mami, bọn họ không thể phát hiện ra bọn con được, bọn con rất cẩn thận…” Tô Hàn nói.
Tô Bắc hung dữ nhìn cậu.
“Cậu bé như con, con còn nói nữa à, nhất định đều là ý nghĩ ma quái của con, rốt cuộc con có từng nghĩ rằng, các con có được coi là thông minh thế nào, thì cũng chỉ là những cậu bé mà thôi. Nếu như bị người ta bắt lại, bọn họ nhất định sẽ không mềm lòng nhẹ tay với các con đâu, sức mạnh của các con có thể vượt qua được người khác không?” Tô Bắc tức giận giáo huấn Tô Hàn.
Tô Hàn bực bội liếc nhìn em trai mình, ý nghĩ ma quái này, rõ ràng là Tiểu Lẫm nghĩ ra, sao bây giờ lại biến thành cậu nghĩ ra chứ!
Cậu thật là oan ức quá đi!
Tô Hàn liếc nhìn Tô Lẫm, vẻ mặt của Tô Lẫm hoàn toàn vô tội.
Cậu nhìn Tô Bắc, vẻ mặt như muốn nói rằng, mami à con không biết gì cả.
Tô Hàn tức giận muốn thổ huyết, cậu biết rằng cậu bé này đã không nói nghĩa khí.
Nhưng mami giáo huấn cậu, ý nghĩa của từng câu nói đều giống như đang nói rằng, nếu như bị phát hiện thì sức mạnh của chúng quá thấp.
Hừm! Đã đến lúc đi tìm một giáo viên, để có thể nâng cao sức mạnh rồi.
Nếu không, mami nhất định sẽ luôn lo lắng cho mình.
Tô Hàn thầm nghĩ trong lòng.
“Mami, con biết rồi, sau này trước khi tấn công người khác, nhất định phải mạnh hơn đối phương!” Tô Hàn quả quyết nói.
Khuôn mặt Tô bắc sững sờ.
Lời cô vừa nói, có ý như vậy sao?
Không đợi cô hiểu rõ thêm, Tô Lẫm liền nói.
“Mami, mẹ không việc gì phải tức giận buồn bã, nếu như tổn thương cơ thể thì phải làm sao đây? Con và anh sẽ thành những đứa con bất hiếu!” Tô Lẫm bực bội nói.
Tô Bắc càng không hiểu gì.
Cái gì mà gọi chúng là những đứa con bất hiếu chứ, chúng mới bao nhiêu tuổi chứ!
Nhìn ánh mắt đen của Tô Bắc và đứng đó sững sờ, vẻ mặt bối rối.
Tô Hàn nhanh chóng lên tiếng.
“Mami, mẹ có mệt không, mẹ chắc là vừa từ bên ngoài về, mau ngồi xuống đi, mẹ có nóng không, con đi lấy nước đá cho mẹ nhé!” Tô Hàn nói.
Tô Bắc bị Tô Lẫm kéo lấy tay ngồi xuống sofa.
Tô Hàn bước đôi chân bé nhỏ của mình, đi đến tủ lạnh lấy nước uống.
Nhìn Tô Hàn trèo lên trên chiếc ghế nhỏ, mở cạnh cửa bên trên của tủ lạnh, ôm hai chai nước xuống.
Trong lòng Tô Bắc đột nhiên đau xót, con trai cô đã sớm hiểu chuyện thế này, đều là do cô làm chưa đủ tốt.
Tô Lẫm ngồi bên cạnh Tô Bắc, lanh lợi đấm chân cho cô.
“Mami, mẹ chắc là mệt lắm, để con đấm chân cho mẹ nhé, một lúc là hết mệt thôi!” Tô Lẫm nói.
Tô Bắc có giây phút, bản thân đột nhiên có cảm giác như trở thành Lão Phật Gia vậy.
Cô thậm chí đã quên mất rốt cuộc bản thân quay về để làm gì.
Rõ ràng buổi sáng đã nghĩ tới một hội nghị giáo dục với những lời lẽ nghiêm khắc, đã bị hai chàng trai này làm rối tung lên, đột nhiên thay đổi thành một bức tranh về lòng hiếu thảo và tình mẫu tử.
Tô Bắc muốn chảy nước mắt.
Cô bỗng nhiên phát hiện ra, bản thân không phải đối thủ của hai chàng trai này, trong vòng vài phút, chủ đề của cuộc nói chuyện đã chạy tới Malaysia rồi.
Tô Bắc nhấp một ngụm nước ô mai Bắc Trấn, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Cô xúc động nhìn hai báu vật dễ thương.
“Tiểu Hàn Tiểu Lẫm, các con rốt cuộc có biết lần này mẹ về đây để làm gì không?” Tô Bắc nghiêm túc nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm, ngay lập tức từ trên ghế sofa nhảy xuống, lanh lợi đứng trước mặt Tô Bắc, giống như những đứa học sinh tiểu học làm sai điều gì đó.
“Mami, bọn con thật sự thật sự sai rồi, xin mẹ tha thứ cho bọn con, sau này bọn con sẽ không dám nữa!” Hai cậu bé đồng thanh nói như đã được diễn tập trước vậy.
Tô Bắc giương mắt đờ đẫn nhìn chúng, đây có phải là muốn tạo phản không?
Sao cô lại có một cảm giác bất lực sâu sắc như thế này!
Tô Bắc xoa xoa trán, bất lực nói.
“Thôi bỏ qua đi, mẹ biết hai đứa tiểu quỷ các con suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có điều, chuyện lần này nhất định phải cảnh cáo, biết chưa?” Tô Bắc nói.
“Biết rồi ạ!” Tô Hàn và Tô Lẫm lại đồng thanh nói.
Tô Bắc bỗng nhiên híp híp mắt cười, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
“Vậy các con nói cho mẹ biết, hai các con, ai là kẻ chủ mưu?” Tô Bắc hỏi với vẻ mặt xảo quyệt.
“Tiểu Lẫm!”
“Anh trai!”
Tô Hàn và Tô Lẫm nói cùng lúc nhưng lại đổ tội lẫn nhau.
Tô Bắc càng cười hơn.
“A nói là B, B nói là A, các con nói xem, mẹ rốt cuộc nên tin ai đây?” Tô Bắc nở một nụ cười tươi.
Tô Hàn và Tô Lẫm liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng nhẹ cúi đầu xuống.
Quả nhiên, chúng vẫn còn quá non nớt, không phải là đối thủ của mami.
Tô Hàn giơ đôi tay mũm mĩm lên.
“Mami, con nhận tội! Ý tưởng tồi là do Tiểu Lẫm nghĩ ra, còn con là người chịu trách nhiệm thực hiện!” Khuôn mặt Tô Hàn nghiêm chỉnh nói.
Tô Lẫm ngẩng đầu vô tội nhìn lên.
“Cái gì, ý tưởng tồi, cái gì mà ý tưởng tồi, sao em lại không biết chứ, em đều xem trong sách hết mà!”
Tô Hàn không nói lên lời nhìn Tô Lẫm, giả vờ rất giống thật, bụng dạ cậu ta đen tối như vậy, lần này đột nhiên lại trong sáng vậy.
Tô Hàn đột nhiên muốn bóp chết cậu em ruột của mình, làm thế nào?
Tô Bắc nhìn ý nghĩ ngầm của hai cậu con trai, cô lên tiếng để dừng lại.
“Được rồi, không nói nữa, mẹ cũng không muốn nghe nữa, các con rốt cuộc ai là chủ mưu, ai là đồng phạm, dù sao thì trong lòng mẹ cũng đều như nhau cả!” Tô Bắc nói với khuôn mặt vị tha.
Đột nhiên, hình tượng của cô trong lòng Tô Hàn và Tô Lẫm cao lên rất nhiều.
Chúng dường như nhìn thấy, trên trán của mami của nhà mình xuất hiện một mảnh trăng lưỡi liềm.
Tô Bắc nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của hai cậu con trai, nhìn chằm chằm vào trán mình.
Cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Cô khẽ ho lên hai tiếng.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, nhìn cái gì vậy, tiếp theo nghe mami nói hai câu!” Tô Bắc nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm, hai cậu bé lập tức đứng thẳng người lên, bộ dạng và vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Tô Bắc nghĩ tới lời nói của Tô Vân Thiên, trên khuôn mặt cô lóe lên một tia sáng.
“Tiểu Hàn, Tiểu Lẫm, nếu toàn bộ máy tính của tập đoàn Thịnh Thế đều đã là các con xâm nhập vào. Vậy thì, những bức ảnh và video của Tô Noãn, xem ra cũng là các con đưa ra!” Tô Bắc nghiêm nghị nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm có chút ủ rũ, chúng cúi đầu xuống không dám nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tô Bắc.
Tô Bắc bất lực nhìn chúng.
“Video của Tô Noãn, các con không được tiếp tục đăng lên nữa, chuyện này các con hoàn toàn không hiểu được, dẫu sao thì cô ấy cũng là em gái của mami. Đương nhiên, đây cũng là một cơ hội cuối cùng mà mami cho cô ấy, các con biết chưa? Nếu như không nghe lời, không dừng tay lại, mami sẽ không vui đâu!” Tô Bắc nói.
Tô Hàn và Tô Lẫm, mặc dù chúng tức giận vì Tô Vân Thiên đã đe dọa Tô Bắc.
Đáng ghét hơn nữa, rõ ràng là mami và Tô Noãn đều là con gái nhà họ Tô, mà lại phân biệt đối xử như vậy.
Trước đây khi chúng nghe bà cô Tô Vân Thiến nói, đã vô cùng tức giận, rất muốn dạy dỗ cho người nhà họ Tô một bài học.
Tuy nhiên, trước mắt mami không cho chúng làm vậy.
Chúng cũng chỉ có thể nghe lời của mami.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!