Nghe Tô Bắc gặng hỏi, Lộ Nam thở dài bất lực.
“Vẫn chưa có manh mối, chỉ có điều anh và Vân Phàm đều cho rằng đối phương sẽ lại ra tay tiếp. Lần này bọn anh đã chuẩn bị tăng cường hệ thống ngăn chặn, hy vọng có thể tìm thấy địa chỉ IP của đối phương.” Lộ Nam nói.
Tô Bắc nghe Lộ Nam nói xong, tim cũng trầm xuống.
Nói như vậy, lần này Lộ Nam rất có khả năng sẽ bắt được Tô Hàn và Tô Lẫm.
Sắc mặt Tô Bắc hơi căng thẳng.
“Lộ Nam, em đột nhiên muốn đi vệ sinh, em không nói chuyện với anh nữa!” Tô Bắc nói xong, không đợi Lộ Nam trả lời, nhanh chóng tắt máy.
Cô lấy điện thoại, nhanh chóng mở danh bạ ra rồi gọi điện cho Tô Hàn.
Cô bắt buộc phải ngăn cản Tô Hàn trước khi cậu bé tiếp tục tấn công máy tính của tập đoàn Thịnh Thế.
Nếu không khi cậu bé thực sự bị Lộ Nam tóm được, cô chắc chắn sẽ phải ra mặt. Và chuyện cô không muốn nói ra sẽ bại lộ trước mặt Lộ Nam theo cách này.
Tô Bắc nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng không có người nghe, khuôn mặt cô lộ rõ sự nôn nóng.
Tô Bắc vội tới nỗi giậm chân tại chỗ nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe.
Tô Hàn đang ngồi trước màn hình máy tính, chuẩn bị phát động đợt tấn công thứ hai dành cho tập đoàn Thịnh Thế.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cậu bé không biết làm sao.
“Tiểu Lẫm nghe điện thoại đi, anh đang bận!” Tô Hàn nhanh miệng nói.
Tô Lẫm đặt cuốn sách đang đọc cầm trên tay xuống, chậm rãi đứng lên đi lấy điện thoại.
Nhìn thấy màn hình hiển thị tên Tô Bắc, cậu bé lập tức nghe máy.
“Alo, mami, mẹ gọi điện thoại có chuyện gì ạ?” Tô Lẫm lễ phép hỏi.
Cả người Tô Bắc sốt ruột tới mức sắp phát điên.
“Tiểu Lẫm, sao anh con không nghe điện thoại hả, mau bảo nó dừng lại, đừng có làm loạn nữa. Lộ Nam chuẩn bị hệ thống ngăn chặn rồi, chú ấy muốn bắt các con, mami không thể ngăn cản chú ấy, nhưng mami tuyệt đối sẽ không nhìn hai đứa xảy ra chuyện gì, mau chóng dừng tay! Chuyện còn lại mami quay về sẽ nói với hai đứa!” Tô Bắc nhanh chóng nói.
Tô Lẫm quay đầu nhìn một dãy máy tính trước mặt Tô Hàn, trên màn hình xuất hiện những con số và ký hiệu chằng chịt. Trước màn hình máy chủ, những ngón tay nhỏ bé của Tô Hàn lướt nhanh trên bàn phím.
Tô Lẫm lắc đầu không biết phải làm sao.
“Mami, đã không kịp nữa rồi, anh con đã bắt đầu hành động rồi! Không dừng lại được nữa!” Tô Lẫm nói một cách bất lực.
Cậu bé sợ Tô Bắc lo lắng nên nói thêm một câu: “Mami, mẹ đừng lo quá, kỹ thuật máy tính của anh con người bình thường không phải là đối thủ, mẹ cứ yên tâm đi!”
Nghe Tô Lẫm nói mà Tô Bắc đột nhiên cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức nữa.
Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện lần này Lộ Nam đừng phát hiện ra Tô Hàn. Nếu không, Lộ Nam mà muốn đối phó với Tô Hàn thì sao cô có thể trở mắt không nhìn không lo chứ.
“Tiểu Lẫm, vậy con nói với anh con cẩn thận một chút, đừng để bị tóm được, mami cúp máy trước đây!” Tô Bắc nói xong liền vứt điện thoại sang một bên, toàn thân vô lực dựa trên ghế làm việc.
Cùng lúc đó.
Tầng cao nhất tập đoàn Thịnh Thế, trong phòng làm việc của Lộ Nam.
Lộ Nam kết thúc cuộc gọi với Tô Bắc xong, sắc mặt liền có chút u buồn.
Đột nhiên Vân Phàm la lên một tiếng đầy kích động.
“Tổng giám đốc, mau qua đây xem, bọn họ lại tới rồi!” Vân Phàm nhanh nhảu nói.
Lộ Nam không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng quay người đi tới trước máy tính.
Những ngón tay của Vân Phàm lách cách đánh bàn phím.
Lộ Nam thấy vậy mà máu nóng sục sôi.
Lần này anh nhất định phải bắt được tên hacker này, anh nhất định khiến đối phương phải trả cái giá thảm khốc nhất.
Vẻ mặt của Vân Phàm càng ngày càng trở nên nghiêm túc, càng ngày càng chăm chú.
Sau cuộc đọ sức chấn động này, khuôn mặt Vân Phàm đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ.
Anh đối diện với màn hình rồi yếu ớt hét lên một tiếng: “Lão đại, em sai rồi!”
Lộ Nam nháy mắt trở nên lo lắng.
Anh ngạc nhiên nhìn Vân Phàm, lời này của Vân Phàm là có ý gì?
Chỉ thấy Vân Phàm nhìn vào màn hình đối diện, trưng ra bộ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
“Lão đại à, sao lại là Lão đại anh chứ, em không biết là anh nên mới định ra tay ngăn chặn. Sao anh lại ghé thăm kho tư liệu của tập đoàn Thịnh Thế chúng em vậy, có phải có thứ gì khiến anh có hứng thú không?” Vân Phàm dỗ ngọt nói.
Lộ Nam nhìn Vân Phàm mà toàn thân cứng đờ. Lẽ nào người xâm nhập vào hệ thống máy tính và kho dữ liệu tập đoàn Thịnh Thế chính là Hàn Tinh, Lão đại trong giới hacker vô cùng mạnh mẽ mà Vân Phàm nói trước đây?
Mấy lần Lộ Nam nghe Vân Phàm một lòng tôn thờ nhắc tới Hàn Tinh đó.
Nghe nói cậu ta là vua trong thế giới mạng.
Tính cách cậu ta bướng bỉnh khó thuần phục, lại không chấp nhận lời mời của bất kỳ tổ chức và tập đoàn nào. Cậu ta chỉ thích thuần phục đối phương trong thế giới mạng, rồi để bản thân sử dụng.
Lộ Nam còn nghe Vân Phàm nói dưới trướng Hàn Tinh này còn có mấy trăm hacker cấp cao, tất cả đều là do cậu ta đánh bại, cam tâm tình nguyện phục tùng cậu ta.
Bọn họ hình thành nên một tổ chức mạng, tên là Đế quốc hacker.
Hàn Tinh là Lão đại của Đế quốc hacker.
Nghe Vân Phàm nói, với địa vị của mình, cậu ta có quyền lợi và năng lực tối cao tới mức không ai dám trêu chọc uy nghiêm của cậu ta trong thế giới mạng.
Mà Vân Phàm lại là một trong những hacker bị Hàn Tinh thu phục.
Vân Phàm chẳng qua cũng chỉ là mới bị Đế quốc hacker này thuần phục vào cuối năm ngoái.
Nghe Vân Phàm nói, trình độ hiện nay của cậu ấy chẳng qua chỉ là trung bình trong tổ chức này mà thôi.
Kỹ thuật máy tính của Lão đại Hàn Tinh thật sự là biến hóa khôn lường, không có nơi nào cậu ta không đi được.
Khuôn mặt Lộ Nam vô cùng chấn động.
Đây là lần đầu tiên người Vân Phàm nhắc tới xuất hiện gần anh.
Quả thực là vô cùng tài giỏi, vừa xuất hiện đã khiến vô số máy tính của công ty anh tê liệt hoàn toàn.
Không có năng lực mạnh thì cậu ta cũng không dám ra vào tập đoàn Thịnh Thế như chốn không người như vậy.
Lộ Nam nghiêm nghị nhìn Vân Phàm và màn hình máy tính.
Đột nhiên một giọng nói như ông cụ non vang lên từ máy tính.
“Haizz! Tập đoàn Thịnh Thế chẳng qua cũng chỉ có vậy. Có thứ gì khiến tôi hứng thú ư, tôi cũng thực sự là đánh giá cao tập đoàn của các anh rồi. Chẳng qua là tôi cảm thấy vui nên đùa giỡn một tí, xem chừng các người thực sự thua rồi, cũng chẳng hứng thú gì với tư liệu của các người!” Giọng nói đó vô cùng cao ngạo và khinh bỉ.
Lộ Nam chau mày, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Tiếng nói trong máy tính rõ ràng là đã sử dụng máy biến âm nên ngay cả đối phương trông như thế nào, là già hay trẻ, họ đều không biết, càng khó để phân biệt được lời cậu ta nói là thật hay giả.
Anh ra hiệu cho Vân Phàm.
Vân Phàm nhanh chóng nói tiếp: “Lão đại à, anh dạo chơi mà sao lại đem những hình ảnh không đẹp của người phụ nữ tên Tô Noãn này gửi lên máy tính của công ty chúng em vậy?”
Thực ra vấn đề này không chỉ mình Lộ Nam hiếu kỳ mà ngay cả Vân Phàm trong lòng cũng vô cùng tò mò.
Giọng nói phát ra từ máy tính đột nhiên trở nên có chút ác liệt.
“Vân Phàm, bên cạnh anh có người phải không?” Giọng điệu của cậu ta vô cùng chắc chắn khiến Vân Phàm sợ tới mức trượt khỏi ghế. Anh vội vàng nhìn khắp bốn phía, rồi còn nhìn xung quanh văn phòng của Lộ Nam một lượt.
Anh thấy trong văn phòng chỉ có hai người là anh và Lộ Nam, đối phương làm sao lại biết được Lộ Nam đang đứng cạnh anh chứ!
Trong lòng anh hơi thấp thỏm, nói dối mà rơm rớm nước mắt.
Anh sớm đã biết Hàn Tinh không phải nhân vật bình thường, mà vô cùng tài giỏi hơn người.
Cứ như thể chuyện trên thế giới này không có chuyện gì cậu ta không biết.
Đặc biệt là khi hai người họ mới quen biết, anh mới chỉ giao đấu với cậu ta một hiệp mà cậu ta đã điều tra ra hết thông tin của anh rồi.
Lúc đó anh đã bái phục đối phương sát đất.
Vân Phàm sợ đối phương tức giận nên cười ngượng một tiếng rồi vội vàng giải thích.
“Lão đại à, không giấu gì anh, người đứng cạnh em chính là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế chúng em, chắc là anh cũng đã nghe qua rồi. Chỉ cần anh không có ý gì với tập đoàn chúng em thì chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không cần vì một chút chuyện nhỏ này mà gây thù với nhau đâu !” Vân Phàm nịnh nọt.
Vẻ mặt của Lộ Nam đen sì tới mức khó coi.
Cao thủ hacker anh tìm về bây giờ lại đang vẫy đuôi nịnh hót người khác như con thú cưng cỡ lớn, thật khiến tim anh ngột ngạt tới tột cùng.
Vân Phàm đoán tâm trạng Lộ Nam không được tốt liền đưa tay lên đầu ra hiệu, mong tổng giám đốc hiểu cho.
Dù gì thì đối phương cũng quá mạnh.
Tốt nhất là đừng làm kẻ địch, vẫn nên làm bạn bè của cậu ta thì hơn.
Một giọng nói từ máy tính phát ra, mang theo chút kiêu kỳ.
“Biết thời thế mới là người tài giỏi, các người biết năng lực của mình là được, đừng có chống đối tôi. Còn về việc làm bạn bè thì phải xem các người có tư cách không đã!” Đối phương nói.
Vân Phàm nghe thấy đối phương vẫn chưa rời khỏi nên hỏi tiếp: “Lão đại à, em vừa tìm ra được một vị trí ở chung cư trung tâm thành phố, đó có phải anh không? Em đoán anh sẽ ra tay đối phó với cái cô Tô Noãn ở thành phố Nam Hy. Chỉ có điều em rất tò mò, rốt cuộc người phụ nữ đó đã đắc tội gì với anh vậy?”
Lần này cậu ta không suy nghĩ gì mà mở miệng, âm thanh vang lên từ máy tính còn mang chút giận dữ.
“Người phụ nữ tên Tô Noãn đó tôi nhìn không thuận mắt, lần này vừa hay, mượn diễn đàn công ty các người khiến cho cô ta hot một tý mà thôi. Sao hả, trong lòng các người không thoải mái sao?”
Giọng nói và giọng điệu của đối phương vô cùng bá đạo.
Vân Phàm quay người ra hiệu với Lộ Nam, tỏ vẻ tổng giám đốc xin bớt giận rồi nhanh chóng quay người.