Chăn che mất khuôn mặt người đàn ông nên nhất thời Tô Bắc cũng không nhìn rõ là ai.
Tô Bắc cảm thấy nhịp tim mình có phần không bình thường, thậm chí còn hơi đau.
Cô ôm ngực rồi chậm rãi đưa tay kéo một góc chăn ra.
Khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, Tô Bắc lập tức hét lên.
“A!”
Lộ Nam lập tức bị cô làm cho giật mình tỉnh giấc, anh cảm thấy cả tầng như đang rung chuyển.
Lộ Nam đen mặt, ngồi dậy.
“Bắc Bắc, mới sáng sớm mà em làm gì vậy? Kêu loạn gì thế?” Lộ Nam nhíu mày, nhìn Tô Bắc đang mất khống chế.
Tô Bắc hung dữ nhìn Lộ Nam, cô kéo chăn bọc kín người mình thành cái bánh chưng.
Nửa thân trên Lộ Nam để trần, anh ngồi dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc đỏ như quả cà chua.
Cô xấu hổ đến nỗi nói năng lộn xộn.
“Sao em lại ở trên giường anh? Không phải em uống rượu ở ngoài sao? Còn nữa, anh… sao anh lại cởi trần thế kia!” Tô Bắc nói rồi ngượng ngùng quay đầu đi.
Lộ Nam nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, cảm giác bực bội đã vơi đi không ít.
Anh cười một tiếng.
“Em nói sáng sớm anh không cởi trần, lẽ nào còn phải ăn mặc kín đáo à? Còn vì sao em lại ở trên giường anh, điều này anh cũng không biết, có lẽ là nửa đêm em tự bò lên giường anh đấy!” Lộ Nam cười nói.
Tô Bắc vừa xấu hổ vừa nóng nảy.
“Anh nói linh tinh, không thể nào có chuyện nửa đêm em bò lên giường anh được. Hơn nữa tối qua em uống say, làm sao em biết được, nói không chừng là anh có ý đồ bất chính với em thì có!” Tô Bắc chu miệng, thở hổn hển nói.
Lộ Nam cười dịu dàng.
“Bây giờ anh còn có ý đồ bất chính với em không ấy hả? Anh đã dùng hành động để chứng minh, lẽ nào em đã quên trưa hôm qua…cần anh kể lại lần nữa cho em không!” Lộ Nam cười nói.
Lập tức Tô Bắc cảm thấy xấu hổ, cô lấy chăn che mặt mình lại.
“Lộ Nam, anh đang nói linh tinh gì vậy? Anh đừng có mà nói linh tinh, nếu không em sẽ không để ý đến anh nữa!” Tô Bắc vùi trong chăn, buồn bực nói.
Lộ Nam cười rộ lên, cô gái nhỏ này thật dễ xấu hổ.
“Bắc Bắc à, em đừng ngại, lấy chăn ra đi được không? Dù sao nên làm hay không nên làm, chúng ta đều đã làm rồi! Bây giờ cho dù ở cùng nhau thì cũng có gì đâu!” Lộ Nam từ từ dẫn dụ, hy vọng Tô Bắc có thể tự bỏ chăn xuống.
Kết quả, Tô Bắc lấy chăn che kín người mình hơn.
“Lộ Nam, anh muốn chết à, cái gì gọi là nên làm với không nên làm, cho dù xảy ra chuyện gì thì em cũng không ở cùng anh nhanh vậy đâu!” Tô Bắc tức giận nói.
Lộ Nam nghe giọng điệu của cô cũng không giận.
“Nói như vậy là em muốn đợi chúng ta thích nghi một thời gian nữa rồi sẽ ở cùng anh phải không?” Lộ Nam cười xấu xa nói.
Tô Bắc phát điên không còn gì để nói, cô kéo chăn ra rồi trừng mắt nhìn Lộ Nam như một chú báo con.
“Lộ Nam, nếu anh còn nói lung tung nữa thì em sẽ thật sự không để ý tới anh!” Tô Bắc nói xong, lấy chăn bọc kín người rồi nhảy xuống giường.
Lộ Nam nhìn cô bọc chăn kín người như chú gấu bắc cực, tròn vo lăn lông lốc về phía cửa phòng ngủ.
Khoé miệng Lộ Nam cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cô gái nhỏ này bây giờ vẫn rất kiêu ngạo!
Thấy Tô Bắc sắp đi tới cửa phòng ngủ, Lộ Nam liền nhanh chóng xuống giường, hai ba bước đã tới chỗ cô, bế cô lên rồi đặt cô nằm ngang trên giường.
Tô Bắc mờ mịt nhìn Lộ Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.
Sao lại trở về giường rồi!
Quả nhiên người đàn ông này là một tên xấu xa!
Tô Bắc cuộn tròn trong chăn rồi khóc nức nở.
Lộ Nam lập tức luống cuống, anh chỉ đùa với cô một chút mà thôi, cô gái nhỏ này sao nói khóc là khóc vậy!
Lộ Nam mau chóng ôm cả cô và chăn vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Sao thế? Anh chỉ đùa thôi mà, cũng không phải thật sự bắt nạt em, sao bỗng nhiên lại khóc thảm thiết như vậy!” Lộ Nam đau lòng nói.
Cả người Tô Bắc vùi trong chăn, lộ ra một đôi mắt ướt đẫm.
“Vì sao hôm qua anh không gọi cho em? Lộ Nam, có phải anh có được rồi là không biết quý trọng không?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam vội vàng lắc đầu.
“Bắc Bắc, sao em lại nghĩ như vậy, sao anh có thể có được rồi không quý trọng chứ? Có được em, anh sẽ chỉ càng thêm quý trọng em, vì trong mắt anh, em là người tốt nhất!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc hít hít mũi.
“Vậy được, nếu không phải thì anh nói xem, hôm qua sau khi rời đi, vì sao anh không để ý tới em?” Tô Bắc thút thít hỏi.
Lộ Nam khó xử nhìn Tô Bắc, anh đương nhiên biết mình không thể nói rằng, vì đó không phải lần đầu của Tô Bắc nên trong lòng anh có chút khó chịu.
Nhưng đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của Tô Bắc, anh lại không thể nói qua loa lấy lệ cho xong chuyện.
Lộ Nam suy nghĩ một lát.
“Bắc Bắc, anh chỉ đang nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, dù sao bây giờ chúng ta đã có tiến triển không giống trước kia nữa, phải không? Có một vài thứ nên thay đổi, cho nên anh chỉ muốn cho cả hai một cơ hội để bình tĩnh mà thôi, em đừng suy nghĩ nhiều được không?” Lộ Nam nhẹ giọng đáp.
Tô Bắc lắc đầu.
“Không! Lộ Nam, đây không phải lời nói trong lòng anh, em biết trong lòng anh không nghĩ như vậy. Anh đang trách em, anh để ý em không phải lần đầu…” Tô Bắc nói xong bỗng khóc oà lên.
Lộ Nam chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô.
Cuối cùng anh cũng sâu sắc ý thức được, hành động hôm qua của mình đã làm tổn thương tới Tô Bắc.
“Bắc Bắc, xin lỗi em, anh không nên nghĩ nhiều, em đừng khóc nữa. Anh thề, cho dù sự thật là như vậy thì sau này anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt, tuyệt đối không hai lòng. Em đừng khóc nữa được không, em khóc là trái tim anh lại tan nát!” Giọng Lộ Nam vừa sốt ruột lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tô Bắc nghiêm túc nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh biết vì sao em lại để anh đối phó Tô Noãn không?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam lắc đầu.
“Anh không biết. Vì sao vậy?” Anh nói.
Vẻ mặt Tô Bắc trở nên có chút âm trầm.
“Vì em mất lần đầu là do bị Tô Noãn và Diệp Nhiễm tính kế, thậm chí đến đối phương là ai, em cũng không biết…” Giọng Tô Bắc vừa tủi thân vừa tức giận.
Chỉ vẻn vẹn một câu đến đối phương là ai cô cũng không biết, đã đủ khiến Lộ Nam lửa giận ngút trời.
Chẳng trách, chẳng trách Tô Bắc lại căm ghét Tô Noãn và Diệp Nhiễm đến vậy, nhất định phải đẩy hai người bọn họ vào chỗ chết.
Bọn họ đúng là rất đáng chết!
Lộ Nam nắm chặt nắm đấm, toàn thân anh tản ra sát khí.
“Bắc Bắc, anh muốn giết bọn họ!” Lộ Nam âm trầm khát máu nói.
Tô Bắc nhìn liền biết không ổn!
Cô vội vàng đưa tay ôm lấy Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh đừng như vậy! Chuyện này đã qua rất lâu rồi, khi đó là em quá ngốc, không biết bảo vệ bản thân. Bây giờ em đã định bỏ qua cho bọn họ, chúng ta có thể không nhắc đến chuyện này nữa được không?” Tô Bắc vừa khóc vừa nói.
Lộ Nam đau lòng vuốt ve tóc cô.
Cục cưng của anh lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
Anh thật sự rất hối hận vì đã không biết cô sớm hơn.
Nếu mình biết cô sớm hơn, chắc chắn sẽ không để cô phải chịu nhiều đau khổ đến thế.
Lộ Nam bất đắc dĩ nhìn cô gái trong lòng rồi chậm rãi gật đầu.
“Bắc Bắc, em đừng khóc, em nói gì thì là cái đó. Lần này chúng ta tha cho Tô Noãn một lần, nếu có lần sau, chắc chắn anh sẽ không tha cho cô ta!” Lộ Nam âm trầm nói.
Tô Bắc lau nước mắt rồi gật đầu.
“Vậy anh cũng không được suy nghĩ lung tung nữa, nếu không em cũng sẽ khó chịu theo!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam từ từ thu lại sát khí trên người, ôm Tô Bắc thật chặt vào lòng.
“Bắc Bắc, sau này anh sẽ không để em phải chịu khổ như vậy nữa!” Lộ Nam nghiêm túc nói, giống như đang lập lời thề.
Tô Bắc hít hít mũi, sà vào lòng Lộ Nam.
Trong lòng cô âm thầm xin lỗi: Lộ Nam, xin lỗi anh, em mới chỉ nói một nửa sự thật, sẽ có một ngày em nói tất cả mọi chuyện cho anh.
Tô Bắc và Lộ Nam dính lấy nhau trên giường thêm một lúc rồi hai người mới dậy đi làm.
Sau khi Tô Bắc xuất viện đã nghỉ ngơi liên tiếp hai ngày, hôm nay cô cũng phải đi làm.
Tuy nhiên, Tô Bắc sợ mọi người hiểu lầm nên không muốn đi chung với Lộ Nam.
Nhưng cô không ngăn lại được sự kiên trì của Lộ Nam, đành phải ngồi lên xe anh.
Sau khi tới công ty.
Tô Bắc vừa vào phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Lộ Nam.
Cô không nhịn được liếc mắt khinh thường.
Quả nhiên khi mình trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, vẫn là không chịu được ai đó quá dính người.
Cô không vui lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lộ, không phải vừa mới rời xa thôi sao? Lại làm sao nữa?”
“Thế nào? Bắc Bắc, sáng nay vừa mới thân thiết xong, trở mặt liền không thừa nhận rồi, sao em lại như vậy? Anh sẽ đau lòng đó!” Giọng Lộ Nam mang theo ý cười.
Tô Bắc tuỳ ý ngồi trên ghế làm việc.
“Được rồi, anh cứ việc đau lòng đi, tiện thể cho các nhân viên của anh nhìn thấy cách anh đau lòng!” Tô Bắc trêu ghẹo.
“Bắc Bắc, anh đột nhiên phát hiện em trở nên xấu xa rồi, làm sao đây? Nhưng mà anh lại rất thích em như vậy!” Giọng Lộ Nam khàn khàn, mang theo sự thâm tình khác thường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc đỏ lên.
“Anh đang nói gì vậy, mau làm việc đi, thời gian làm việc không được nói chuyện yêu đương!” Tô Bắc cười nói.
“Em cũng biết anh đang nói chuyện yêu đương à, hơn nữa còn là tình yêu công sở nữa, em nói xem nếu để các nhân viên khác biết, liệu họ có sụp đổ không?” Lộ Nam cười hỏi Tô Bắc.
Tô Bắc không hiểu.
“Vì sao họ lại sụp đổ?” Tô Bắc tò mò hỏi.
“Vì tổng giám đốc đẹp trai anh tuấn vô song của họ đã có chủ, em nói xem sẽ có bao nhiêu người phải đau lòng đây, nhất là các nhân viên nữ!” Lộ Nam cười nói.
Tô Bắc bỗng không biết phải nói gì.
“Lộ Nam, cái kẻ cuồng tự luyến này, không có việc gì thì cúp máy đi, mau làm việc nếu không tối nay anh lại phải tăng ca!” Tô Bắc nói.
“Có phải thấy anh tăng ca quá vất vả nên em không nỡ, đau lòng rồi phải không?” Lộ Nam có chút vô lại hỏi, không muốn cúp máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!