Tô Bắc nằm trên giường mà trong lòng có chút tủi thân và khó chịu.
Thật ra lúc Lộ Nam đi cô không hề ngủ.
Chỉ là cô không biết đối mặt với anh thế nào, nên mới nhắm mắt giả vờ ngủ mà thôi.
Nghe tiếng chuông tin nhắn điện thoại, Tô Bắc liền đưa tay láy điện thoại mở ra.
Cô trở mình nhìn qua, thấy lời nhắn ngọt ngào tình cảm của Lộ Nam.
Cô hình như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lộ Nam khi gửi tin nhắn.
Khóe miệng Tô Bắc hiện lên một nụ cười nhẹ.
Cô có chút kiêu ngạo vứt điện thoại sang một bên.
Trưa nay anh thô bạo như thế, cô mới không thèm để ý tới anh!
Tô Bắc nghĩ rằng, Lộ Nam không nhận được tin nhắn phản hồi của cô chắc sẽ gọi điện thoại tới, hỏi cô rốt cuộc là ăn cơm chưa, đại loại vậy.
Nhưng tới khi Tô Bắc ăn xong đồ ăn mà Lộ Nam đặt rồi mà vẫn chưa nhận được điện thoại của Lộ Nam.
Trong lòng Tô Bắc chợt trào dâng một nỗi u buồn mơ hồ.
Có phải là có được rồi liền không biết trân trọng.
Cả một buổi chiều tâm trạng Tô Bắc đều rất khó chịu.
Cho đến khi Diệp Đình Lạc gọi điện thoại tới.
“Chị Bắc Bắc, chị có nhà không? Hôm nay em tan ca sớm nên về nhà chuẩn bị cho Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm một bàn thức ăn. Nếu như chị ở nhà một mình thì cũng qua ăn cơm đi, chúng ta náo nhiệt một chút.” Diệp Đình Lạc cười nói.
Tô Bắc gật đầu nói: “Được, lát nữa chị sẽ tới!”
Đột nhiên cô ý thức được rằng, từ bao giờ mà bản thân lại trở nên như vậy, cả một buổi chiều cũng chỉ biết oán trách.
Tô Bắc nhanh chóng lắc đầu, không được, cô tuyệt đối không để mình tiếp tục như thế này nữa.
Cô vội vàng nói với Diệp Đình Lạc: “Đình Lạc à, lát nữa tới chị mang một ít rượu nho, chị em mình uống vài ly nhé.”
“Được ạ, vậy bọn em đợi chị nhé!” Diệp Đình Lạc vui mừng nói.
Tô Bắc ngồi dậy rồi nhanh chóng thu dọn một lát.
Cô mở tủ rượu vang của Lộ Nam, thấy bên trong toàn là rượu nho giá trên 33 triệu, nhiều không đếm xuể.
Tô Bắc không kìm được than thở, nhà tư bản có khác, cất giữ nhiều rượu nho như vậy, đây đều là tiền đó!
Tô Bắc nhanh tay chọn lấy hai chai rượu vang rồi đi về phía chung cư đối diện.
Thực ra, từ tận đáy lòng mà nói, Tô Bắc đã sớm coi Diệp Đình Lạc là em gái ruột của mình rồi.
Dù gì thì Diệp Đình Lạc cũng đã sớm trả hết số tiền cô ấy mượn cô.
Nhưng cô ấy vẫn chăm sóc Tô Hàn và Tô Lẫm tỉ mỉ từng chút, điều này khiến Tô Bắc rất cảm động.
Trên thế giới này, người mà biết "Ăn một quả, trả một cục vàng" thật sự không nhiều.
Khi Tô Bắc tới, Diệp Đình Lạc, Tô Hàn và Tô Lẫm đều đang nôn nóng đợi cô.
Nhìn hai đứa trẻ nước mắt lưng tròng nhìn mình, Tô Bắc đột nhiên cảm thấy sáng nay đều là lỗi của cô.
Hai bé cưng vẫn còn nhỏ, đều là trẻ con.
Mặc dù Tô Bắc an ủi bản thân, không thể làm một người phụ nữ luôn oán trách nhưng tâm trạng cô vẫn có chút không tốt.
Buổi tối cùng uống rượu với Diệp Đình Lạc, Tô Bắc đã uống rất nhiều.
Cô say bí tỉ, miệng lẩm bẩm: “Lộ Nam, anh là người xấu! Đồ xấu xa nhà anh!”
Tô Hàn và Tô Lẫm nghe vậy chỉ ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Đình Lạc đoán chừng Lộ Nam chắc sắp về nhà rồi nên dìu Tô Bắc về chung cư đối diện.
Cô dìu Tô Bắc lên giường rồi vội vàng rời đi.
Gần như chân trước cô vừa đi khỏi thì chân sau Lộ Nam đã về tới nhà.
Lộ Nam vừa về nhà mở cửa ra đã ngửi thấy khắp phòng toàn mùi rượu.
Lộ Nam vô thức chau mày.
Buổi chiều anh không gọi điện cho Tô Bắc chỉ là bởi vì anh cảm thấy, mặc dù đã thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật Tô Bắc có bạn trai cũ.
Nhưng để thực sự chấp nhận thì vẫn cần một dũng khí nhất định.
Trong lòng anh, từ đầu tới cuối vẫn có một cái gai.
Vì vậy anh muốn hai người đều yên tĩnh một lát.
Nhưng anh không thể nào ngờ rằng Tô Bắc lại uống rượu, lại còn say tới mức bất tỉnh nhân sự.
Lộ Nam nhanh chóng mở cửa phòng Tô Bắc, thấy cô nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vẫn còn vương nước mắt.
Lộ Nam lắc đầu không biết làm sao.
Anh đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn nóng rồi lấy ra định lau mặt cho Tô Bắc.
Không ngờ anh vừa lại gần liền nghe tiếng Tô Bắc khẽ nỉ non: “Lộ Nam, anh là người xấu!”
Trong phút chốc trái tim Lộ Nam đau đớn vô cùng.
Chắc chắn là hành động hôm nay của anh đã làm tổn thương cô.
Mặc dù bề ngoài cô rất kiên cường, nhưng nội tâm cô vẫn chỉ là một cô gái yếu mềm nhạy cảm.
Cái này gọi là rượu vào nói lời thật, những điều cô nói bây giờ mới thực sự là lời trong lòng cô!
Lộ Nam đau lòng nhìn Tô Bắc, nhẹ nhàng lau trán giúp cô.
Khuôn mặt Tô Bắc bất chợt hiện lên nét đau khổ.
Đột nhiên Lộ Nam cảm thấy không ổn nhưng tới khi anh phản ứng lại thì đã không kịp rồi.
Cơ thể Tô Bắc chợt co lên hai cái, đột nhiên bật dậy nôn lên người Lộ Nam.
Mùi rượu khắp phòng càng trở nên nồng nặc.
Gương mặt tuấn tú của Lộ Nam đen như đáy nồi.
Tô Bắc nôn xong, vô lực nằm xuống giường.
Khi say rượu, cô không hề ý thức được rằng mình vừa nôn, lại còn thấm lên cả giường, bẩn không tả nổi.
Lộ Nam vốn mắc bệnh sạch sẽ nhìn thấy cảnh này liền bị kích động tới mức muốn ngất đi.
Nhưng anh không thể bỏ mặc Tô Bắc cứ nằm như vậy mà không lo.
Lộ Nam nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu con đường dọn dẹp dài muôn thuở.
Anh dám nói rằng, anh lớn như vậy rồi cũng chưa từng chăm sóc ai như vậy.
Anh lau miệng cho Tô Bắc rồi ôm cô đặt lên chiếc sofa bên ngoài, đắp cho cô một chiếc chăn mỏng.
Anh quay về phòng, lấy ga trải giường và chăn của Tô Bắc vứt hết vào trong máy giặt, rồi dùng chổi lau nhà lau qua hai lần.
Bây giờ anh mới ôm con ma men nào đó đi vào nhà tắm.
Lúc Lộ Nam tắm cho Tô Bắc, chỉ sợ rằng bản thân nhịn không nổi mà ăn thịt cô.
Vậy nên anh hoàn toàn là nhắm mắt tắm cho cô.
Kết quả, ai biết được con ma men này vốn dĩ không hiểu cho nỗi khổ tâm của anh, ra sức đưa tay đánh Lộ Nam, khiến cho xà bông bắn tung tóe lên người anh.
Lộ Nam dường như có chút nghi ngờ con ma men này có say thật hay không?
Hay là cô đang giả say!
Lộ Nam không dễ dàng gì mới tắm xong cho Tô Bắc, anh ôm cô đặt lên trên giường phòng ngủ chính rồi mới tự mình tắm rửa.
Lúc Lộ Nam tắm cho Tô Bắc, trong phòng Tô Hàn.
Tô Hàn ghé sát vào Tô Lẫm.
“Tiểu Lẫm, em thấy thế nào, lời mami nói khi say đó?” Tô Hàn nhìn Tô Lẫm nói một cách nghiêm túc.
“Em thấy là rượu vào nói lời thật lòng, chắc chắn là Đại Ma Vương bắt nạt mami rồi, vậy nên mami uống say cũng không quên sự xấu xa của chú ta!” Tô Lẫm nói như thật.
Tô Hàn gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ đồng tình.
Tô Hàn nhìn Tô Lẫm rồi nêu ra ý kiến: “Tiểu Lẫm, em nói đúng, anh cũng thấy như vậy. Em thấy đó, bây giờ Tô Noãn đó bắt nạt mami, Đại Ma Vương cũng bắt nạt mami, chúng ta có cần dạy dỗ họ một thể không!”
Tô Lẫm nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu.
Cậu nghiêm chỉnh nói: “Em thấy có thể Đại Ma Vương này quá kiêu căng, nhất định là đối xử không tốt với mami, hoặc là bắt mami làm điều mami không muốn, mami mới tức giận như vậy, mắng chú ta là kẻ xấu. Xem ra hiện giờ dạy dỗ chú ta cũng là tình thế bắt buộc!”
Tô Hàn nhíu mày.
Cậu bé nói: “Suy nghĩ của anh giống em, bất cứ người nào bắt nạt mami đều là kẻ địch của chúng ta, vấn đề chính bây giờ là làm sao đối phó với Đại Ma Vương này, chú ta không giống với Tô Noãn đó, không dễ đối phó như vậy đâu!”
Mắt Tô Lẫm xoay tròn.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu bé.
Tô Lẫm nói: “Có rồi, em phụ trách nghĩ cách, anh phụ trách thực hiện, chúng ta nhất định để Đại Ma Vương thấy sự giỏi giang của chúng ta!”
“Em nghĩ ra cách rồi sao?” Tô Hàn hỏi.
“Ừm, ừm!” Tô Lẫm gật đầu lia lịa.
Cậu bé ghé sát vào tai Tô Hàn.
“Như thế này, công ty của Đại Ma Vương không phải rất giỏi sao? Chúng ta công kích trang web công ty chú ta, khiến nhân viên phòng công nghệ thông tin sửa một ngày một đêm. Bọn mình chỉnh chết chú ta, xem chú ta còn dám bắt nạt mami hay không?” Tô Lẫm chính trực nêu ra một ý kiến hại người.
Khuôn mặt Tô Hàn hiện rõ nụ cười đen tối.
“Chuyện này giao cho anh, anh bảo đảm sẽ hack cho bọn họ phải khóc mà vẫn không thể tìm ra anh!” Tô Hàn còn chưa thực hiện đã cười trên nỗi đau của người khác, như thể cậu bé đã nhìn thấy người ở công ty Lộ Nam bận tối mắt tối mũi rồi.
Tô Hàn đưa tay vỗ lên vai Tô Lẫm, dáng vẻ cứ như ông tướng.
Tô Hàn cười nói: “Tiểu Lẫm, em được đấy, lại có thể nghĩ ra cách cay độc như vậy!”
Gương mặt tinh tế của Tô Lẫm đột nhiên tối sầm lại.
“Cái gì gọi là cách cay độc chứ!” Cậu bé trừng mắt nhìn anh trai nói.
Tô Hàn nhanh chóng chữa lời: “Không đúng, không đúng, là cách tốt như vậy, tốt chưa từng có. Nào, nào, nào, bây giờ chúng ta bắt đầu làm!”
Tô Lẫm nhìn Tô Hàn một cách khinh thường.
“Anh trai à, IQ của anh chắc là ngủ quên rồi nhỉ. Bây giờ là buổi tối, cho dù anh có công kích trang mạng của họ thì xem chừng sáng ngày mai mới phát hiện ra. Hơn nữa, buổi tối hack website cũng không ảnh hưởng gì tới họ, chúng ta vẫn nên ra tay vào giờ hành chính của họ, khiến cho máy tính công ty họ đều tê liệt hết. Nghĩ tới là thấy kích thích rồi, anh nói đúng không!” Hai mắt Tô Lẫm hiện rõ ánh sáng lấp lánh, chờ đợi Tô Hàn khen ngợi.
Hai mắt Tô Hàn xoay tròn.
Cậu bé nói một cách kiên quyết: “Em nói đúng, hôm nay anh nghĩ có chút chưa chu toàn, có điều những người làm hại mami, chúng ta sẽ làm cho họ phải trả giá đắt!”
Tô Lẫm gật đầu liên tục.
“Đúng, nhất định phải bắt bọn họ trả giá, biết được sự lợi hại của chúng ta!” Tô Lẫm tán thành nói.
Lúc này Lộ Nam vừa tắm xong, đang nhìn người uống say ngủ ngon trên giường.
Anh hoàn toàn không ngờ tới có hai đứa nhóc đang bàn bạc làm sao để hack toàn bộ máy tính công ty anh, định khiến anh tổn thất lớn.
Lộ Nam thu dọn tất cả, đã sớm mệt mỏi rã rời.
Anh đi tới, vén chăn lên nằm ngủ bên cạnh Tô Bắc.
Mặc dù cơ thể rất mệt nhưng anh lại cảm nhận được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Vừa tỉnh lại thì Tô Bắc đã cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!