Tô Hàn gật đầu.
“Tiểu Lẫm, em nói rất có lý. Chỉ có điều, xem ra mami có vẻ đã đồng ý yêu cầu của ông ta, không định xử lý Tô Noãn kia nữa rồi. Anh cảm thấy mami vẫn rất quan tâm Đại Ma Vương, nếu không thì mẹ cũng sẽ không khó xử như vậy!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm rất nhanh trí.
“Anh à, nếu như Đại Ma Vương ra tay thì mami sẽ bị uy hiếp, vậy thì hai đứa mình ra tay một cách thần không biết quỷ không hay, thì chắc sẽ không ai có thể phát hiện ra nhỉ!” Tô Lẫm tinh ranh nói.
Tô Hàn nhìn cậu bé, nửa hiểu nửa không nói: “Ý của em là...”
Tô Lẫm đắc ý nói: “Chúng ta có thể tìm một vài đạo diễn từng hợp tác với người phụ nữ là Tô Noãn kia, xem xem có thứ gì có giá trị lợi dụng để làm xấu danh tiếng của cô ta, để cô ta đi tới đâu cũng bị người ta mắng!”
Tô Hàn đồng ý với Tô Lẫm ngay lập tức.
“Tiểu Lẫm, em nói đúng lắm, đi bên sông lắm thì làm gì có chuyện không ướt giày! Người phụ nữ này chắc chắn có vấn đề, chúng ta hãy thay mami xử lý cô ta. Em đi điều tra thông tin về những nhà đầu tư, đạo diễn mà cô ta từng hợp tác, còn anh sẽ đi hack máy tính của bọn họ. Tới lúc đó những tin tức này bị truyền ra ngoài, với kĩ năng máy tính của anh, cô ta muốn tìm được địa chỉ IP của anh hoàn toàn là chuyện không thể!” Tô Hàn cảm thấy kế hoạch của mình quá hoàn hảo, vui mừng nói với Tô Lẫm.
Tô Lẫm nhìn Tô Hàn, cười ngốc nghếch.
Tô Lẫm nói: “Chỉ cần mami có thể vui vẻ thì làm gì cũng được! Hơn nữa, em đoán Tô Noãn đó lăn lội trong giới giải trí tới vị trí này, chắc chắn không chỉ ướt giày thôi đâu, sợ là đã bơi đi bơi lại mấy vòng dưới nước rồi ấy chứ!”
Tô Hàn cười đen tối.
“Đúng vậy, chỉ cần hai đứa mình ra tay thì bảo đảm việc đã thành công một nửa rồi. Tới lúc đó, cho dù Tô Noãn kia có khóc gọi cha gọi mẹ thì cũng không tìm được người đã đối phó mình đâu. Chỉ cần cô ta không có chứng cứ thì không thể chứng minh chuyện này do mami làm được. Đến lúc ấy, ông già kia cũng không uy hiếp nổi mami nữa!” Tô Hàn nói.
Tô Lẫm liên tục gật đầu.
“Anh à, anh nói đúng, trưa nay chúng ta lập tức ra tay!” Tô Lẫm có chút háo hức muốn thử ngay.
Tô Bắc ngồi đó nhìn hai bé cưng nhà mình.
Không ngờ sau khi chúng từ thuyền hải tặc đi xuống thì đột nhiên không muốn chơi nữa.
Tô Hàn nói: “Mami, con muốn về nhà ngủ!”
Tô Lẫm nói: “Mami, con muốn về nhà đọc sách!”
Nhìn hai đứa con trai lộ ra vẻ mặt giống hệt nhau, Tô Bắc bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy được, chúng ta về nhà trước nhé!” Tô Bắc nói.
Vừa về tới nhà, Tô Bắc phát hiện ra hai đứa đã chạy ngay vào phòng, không biết là đang bàn bạc chuyện gì.
Tô Bắc có chút đau lòng. Không biết có phải là giữa ba mẹ con cô bây giờ đã có khoảng cách thế hệ không, hai bé cưng của cô vậy mà lại tránh cô.
Tô Bắc đứng trước cửa phòng ngủ của Tô Hàn.
“Các bé cưng đang làm gì vậy? Mami gõ cửa vào nhé!” Giọng nói Tô Bắc có chút trách thầm.
Tô Hàn và Tô Lẫm nhìn nhau.
“Mami vào đi, con và anh trai đang chơi điện tử!” Tô Lẫm nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.
Tô Bắc đi vào, thấy hai đứa nhóc thật sự đang chơi điện tử.
Cô nhíu mày.
Tại sao cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?
Tô Bắc nhìn Tô Hàn và Tô Lẫm bằng ánh mắt dò xét.
“Các bé cưng, trưa nay hai con muốn ăn gì?” Tô Bắc hỏi.
Tô Hàn cười híp mắt nói: “Mami, ăn gì cũng được. Thật ra sáng nay chị Đình Lạc đã chuẩn bị bữa trưa cho bọn con trước khi đi rồi, hâm nóng lại một chút hương vị cũng không tệ đâu!”
Trong lòng Tô Bắc hơi buồn bã, bây giờ ngay cả Đình Lạc cũng ở bên hai đứa nhỏ nhiều hơn cô rồi, cô thật đau lòng quá!
Mặc dù cô rất hài lòng vì Đình Lạc đã chăm sóc hai đứa trẻ nhưng cô vẫn cảm thấy hai đứa đã thay đổi rồi.
Có phải hai đứa nhỏ đã không còn yêu mami của chúng nữa không?
Nhìn vẻ mặt u oán của Tô Bắc, Tô Lẫm bèn mở miệng nói: “Mẹ không sao chứ? Mami.”
Tô Bắc lắc đầu.
Cô nói: “Mami không sao, hai đứa chơi tiếp đi, mami về trước đây!”
“Vâng, mami về trước đi, con với Tô Lẫm chơi trò chơi một lát!” Tô Hàn nói mà không chớp mắt.
Tô Bắc đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bé cưng, các con không giữ mẹ lại sao?
Bi thương trong lòng cô đã ngược thành sông rồi mà hai đứa trẻ vẫn không nhìn ra sao?
Tô Bắc tủi thân bĩu bĩu môi, quay người rời đi.
“Vậy hai đứa tiếp tục chơi đi, mẹ đi đây!” Tô Bắc nói rồi liền đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Tô Lẫm chớp chớp mắt.
“Anh ơi, sao vừa nãy em cảm thấy mami có chút trách thầm và đau thương nhỉ!” Tô Lẫm nói.
Tô Hàn lắc đầu tỏ vẻ không thể nào như vậy.
Tô Hàn nói: “Tiểu Lẫm em nghĩ nhiều rồi, mami là người lạc quan tích cực như vậy, sao có thể có tư tưởng không tích cực được chứ. Nào, chúng ta tiếp tục điều tra, nhanh chóng tìm kiếm một số tư liệu, rồi hạ gục người phụ nữ đó trong nháy mắt, khiến cô ta không thể trở mình!”
Tô Lẫm gật đầu, hai đứa bé lại bắt đầu bận bịu.
Lúc này, người mẹ luôn suy nghĩ tích cực trong suy nghĩ của Tô Hàn, đang đi với tốc độ ốc sên về phía chung cư đối diện.
Cô thật sự rất rất đau lòng nhưng không thể nói gì trước mặt bọn trẻ.
Có lẽ hai đứa thực sự đã trưởng thành rồi!
Tô Bắc bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô vừa mở cửa đi vào nhà thì đã bị vòng tay cứng như sắt ôm chặt lấy.
Tô Bắc sững sờ, nhưng cô chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc nên cũn không vùng vẫy.
Khuôn mặt Lộ Nam hiện rõ một sự hài lòng.
“Bắc Bắc, không phải đã nói là em ở nhà chờ anh sao? Sao lại chạy ra ngoài rồi, bên ngoài nóng như vậy!” Lộ Nam thì thầm bên tai Tô Bắc khẽ hỏi.
Tô Bắc bĩu môi.
“Tâm trạng em không tốt, muốn đi dạo một mình!” Tô Bắc nói một cách lạnh nhạt.
Lộ Nam bất đắc dĩ thở dài, áp sát Tô Bắc vào tường rồi chăm chú nhìn cô.
Anh nghiêm túc hỏi: “Bắc Bắc, tại sao em không vui, có thể nói cho anh biết không?”
Bây giờ Tô Bắc không muốn thảo luận về vấn đề này, cô lắc đầu muốn đẩy Lộ Nam ra.
“Không có gì Lộ Nam, anh đừng hỏi nữa, em muốn đi ngủ!” Tô Bắc ủ rũ nói.
Lộ Nam cứ như một đứa bé không hiểu đạo lý, xấu xa nói: “Không được, em không nói cho anh biết nguyên nhân thì anh sẽ không cho em ngủ hoặc là hai chúng ta cùng ngủ!”
Vốn dĩ tâm trạng Tô Bắc có hơi buồn rầu nhưng bị Lộ Nam trêu chọc, nỗi phiền muộn đó trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tô Bắc không còn gi để nói: “Được rồi, anh đang nói lung tung gì vậy! Anh không để em ngủ thì chúng ta đi ăn cơm!”
Lộ Nam giữ chặt cô ở giữa vòng tay anh và bức tường.
Anh cố chấp như một đứa trẻ: “Không được, em không nói cho anh biết tại sao em không vui thì chúng ta không đi đâu cả!”
Tô Bắc đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bế tắc.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được là Lộ Nam đang quan tâm cô.
Nhưng những lời này cô không thể nói với anh được.
Tâm trạng của Tô Bắc đột nhiên trở nên có chút hỗn loạn.
Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt của Lộ Nam. Trên gương mặt tuấn tú của anh mang theo sự ấm áp và tình cảm nồng nàn, cứ như thể giờ này phút này trong mắt anh chỉ có một mình cô vậy.
Tô Bắc nhìn môi anh, đột nhiên không quan tâm gì cả cứ thế hôn lên.
Bầu không khí dường như tràn ngập một loại tình cảm chân thành mà xa lạ.
Cùng với độ nóng càng ngày càng tăng cao, hai người đều biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì cả hai cũng đều là người trưởng thành.
Tô Bắc nằm trên sofa, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng bất thường.
Hơi thở của Lộ Nam cũng trở nên gấp gáp.
Giây phút ấy, ánh mắt của Tô Bắc và Lộ Nam đều trở nên cứng đờ.
Tô Bắc là cứng đờ vì đau đớn.
Dù sao thì ngoài cái lần 5 năm về trước, thì trước giờ cô cũng chưa từng nảy sinh quan hệ với bất kỳ ai.
Còn Lộ Nam cứng đờ là vì, Tô Bắc không phải là lần đầu tiên.
Mặc dù anh không theo chủ nghĩa đàn ông, đòi hỏi phụ nữ phải là lần đầu mới được.
Nhưng trong lòng Lộ Nam, Tô Bắc không giống loại người quan hệ bậy bạ.
Điều này chứng minh, trước anh, Tô Bắc từng yêu sâu đậm một người khác và đã đem bản thân mình giao cho anh ta.
Giây phút ấy, Lộ Nam vô cùng muốn biết người đàn ông Tô Bắc từng yêu rốt cuộc là ai!
(Mẹ Mạc: Anh trai à, người đàn ông đó chính là anh! Anh mà còn dây dưa như thế thì thực sự sẽ tự tìm đường chết đó!)
Tô Bắc không chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của Lộ Nam, rất lâu sau cô mới không cảm thấy đau như vậy nữa.
Lộ Nam ngược lại rất thô bạo, cứ như thể anh đang giải tỏa sự bất mãn với cái gì.
Tô Bắc đau tới mức muốn khóc.
Nhưng cô đã kìm lại được.
Cô không ngờ rằng Lộ Nam lại mất kiểm soát như vậy.
Hai người lăn lộn cả một buổi trưa.
Trong lòng Lộ Nam có chút khó chịu nhưng anh không nói ra, chỉ biết lặng lẽ giải tỏa.
Trước khi đi làm, anh mới nhìn vào Tô Bắc đang nằm trên giường, toàn thân đầy những vết thâm tím.
Giây phút ấy, trái tim Lộ Nam đột nhiên đau đớn tột cùng.
Mình quả thật không bằng cầm thú!
Bản thân không thoải mái trong lòng, lại đi trút giận lên người Tô Bắc.
Cô vô tội mà!
Xã hội hiện nay, bạn trai bạn gái bên nhau là hoàn toàn bình thường, chẳng lẽ bắt Tô Bắc không thể có bạn trai trước khi quen mình sao?
Lộ Nam nắm chặt tay, thầm coi thường chính bản thân mình, tới khi bình tĩnh lại anh mới nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Tô Bắc.
Khi anh đóng cửa, vẫn lưu luyến nhìn Tô Bắc đang ngủ say.
Giây phút anh đóng cửa lại rồi xoay người đi, trong lòng đã thầm thề.
Sau này, anh nhất định sẽ đối tốt với Tô Bắc.
Mặc dù không thể trở thành người đàn ông đầu tiên của cô nhưng anh phải làm người đàn ông cuối cùng của cô.
Từ nay về sau, trở thành cảng tránh gió đáng tin nhất của cô.
Trên đường đi, Lộ Nam gửi tin nhắn cho Tô Bắc.
Anh nói với Tô Bắc rằng anh đã đặt đồ ăn cho cô, lát nữa sẽ tới, nói cô tới lúc đó thì lấy đồ ăn, dậy ăn một chút rồi hãy nghỉ ngơi tiếp.
Thực ra lúc Lộ Nam đóng cửa thì Tô Bắc đã tỉnh rồi.
Khóe mắt cô trào ra một giọt nước mắt.
Đột nhiên cô cảm nhận được trái tim như bị ai đó bóp chặt, một cảm giác chưa từng có trước đây.
Lúc trước cô bị Tô Noãn gài bẫy đánh mất đi lần đầu tiên quý giá.