Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tình Yêu Và Âm Mưu

“Lộ Nam, anh mau bỏ em ra!” Tô Bắc nhẹ giọng, ngại ngùng nói.

“Nhưng mà, anh ôm em liền không muốn buông ra, làm thế nào bây giờ?” Lộ Nam khẽ thì thầm.

Tô Bắc đỏ mặt, đẩy Lộ Nam ra.

“Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, anh mau đi làm việc một lúc rồi đi ngủ thôi, em buồn ngủ rồi, em ngủ trước đây!” Tô Bắc nói xong, đỏ mặt chạy đi.

Lộ Nam nhìn theo bóng lưng cô, trên khuôn mặt nở một nụ cười có chút ngây ngô.

Có đôi lúc, anh thật sự yêu chết cái dáng vẻ ngượng ngùng này của Tô Bắc.

Lộ Nam đứng đó một lúc rồi tiếp tục làm việc.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Lộ Nam dậy sớm, phát hiện Tô Bắc đã dậy rồi.

Tô Bắc đi xuống dưới tầng mua đồ ăn sáng.

Cô nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của Lộ Nam, cười nói: “Tối qua anh ngủ ngon không?”

Lộ Nam gật gật đầu.

“Cũng không tệ, cảm giác ngủ một giấc tới sáng luôn! Nhưng mà nếu có em, thì có lẽ anh sẽ càng ngủ ngon hơn nữa.” Khóe miệng Lộ Nam mang theo ý cười xấu xa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc đỏ ửng, cô quay đầu đi, không muốn nhìn người đàn ông này nữa.

Dáng vẻ cô có chút xấu hổ, có chút ngốc nghếch.

Sao cô lại cảm thấy Lộ Nam có thể trêu chọc mình mọi lúc mọi nơi vậy!

Cô cúi đầu, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau ăn sáng rồi đi làm đi!” Tô Bắc khẽ nói.

Lộ Nam gật gật đầu, đi về phía bàn ăn.

Ăn sáng xong, Lộ Nam vốn muốn đưa Tô Bắc cùng đi làm.

Kết quả là, Tô Bắc lại nói: “Lộ Nam, hôm nay em có chút không thoải mái, em không đi làm đâu, anh đi trước đi, được không?” Tô Bắc nhìn Lộ Nam rồi hỏi.

Lộ Nam gật gật đầu.

“Đương nhiên là có thể rồi, cảm thấy không thoải mái thì nghỉ ngơi mấy ngày đi, vậy anh đi làm trước nhé!” Lộ Nam nói xong, kéo Tô Bắc lại, hôn nhẹ lên trán cô rồi đi làm.

Lộ Nam đến công ty, anh vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Vân Phàm vội vã chạy tới.

“Tổng giám đốc, Tô Vân Thiên sáng nay có qua tìm anh, bây giờ đã đợi được hơn một tiếng rồi!” Vân Phàm gấp gáp nói.

Lộ Nam nhíu nhíu mày.

“Tìm tôi sao?”

“Đúng vậy tổng giám đốc, ông ta đã đến từ rất sớm!” Vân Phàm nói.

“Bảo ông ta vào thẳng phòng làm việc của tôi!” Lộ Nam suy nghĩ rồi nói.

Lộ Nam bước vào phòng làm việc. Một lúc sau, Vân Phàm liền dẫn Tô Vân Thiên tới.

Khuôn mặt già nua của Tô Vân Thiên đầy mệt mỏi và hốc hác.

Ông ta vừa nhìn thấy Lộ Nam liền nhanh chóng bước tới.

“Tổng giám đốc Lộ, cầu xin anh bỏ qua cho con gái tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được. Anh đừng chèn ép con bé như vậy, con bé không thể sống tiếp được mất!” Tô Vân Thiên thấp giọng nói.

Lộ Nam chau mày.

“Tổng giám đốc Tô, tôi gặp ông cũng là nhìn vào thể diện của Bắc Bắc. Còn về chuyện ông nói, tôi thật sự bất lực!” Lộ Nam nói.

Vẻ mặt Tô Vân Thiên khó xử nhìn Lộ Nam.

Chuyện này rõ ràng là Lộ Nam một tay cũng có thể làm được, nhưng bây giờ cậu ta lại nói bản thân không thể làm gì.

Nhìn dáng vẻ này, xem ra cậu ta thật sự không tình nguyện giúp đỡ mình.

Điều này càng cho thấy, Tô Bắc đã hạ quyết tâm muốn đưa Tiểu Noãn vào chỗ chết.

Tô Vân Thiên trong lòng có chút tức giận, nhưng lại không dám lỗ mãng trước mặt Lộ Nam.

Ông ta suy nghĩ rất lâu.

Đột nhiên.

“Bịch” một tiếng, ông ta quỳ xuống trước mặt Lộ Nam.

“Tổng giám đốc Lộ, tôi quỳ xuống cầu xin anh, anh có thể nói với Bắc Bắc một tiếng, bảo con bé hãy tha thứ cho Tiểu Noãn đi. Tiểu Noãn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hy vọng con bé sẽ không tính toán với Tiểu Noãn!” Tô Vân Thiên vì Tô Noãn, trực tiếp vứt bỏ sĩ diện của mình.

Lộ Nam đột nhiên đứng dậy, anh quay người, đi về phía sau Tô Vân Thiên.

“Tổng giám đốc Tô, ông quỳ dưới chân tôi, đây không phải là cầu xin tôi, rõ ràng là đang uy hiếp tôi. Bắc Bắc là vợ của tôi, ông cũng là bậc trên của tôi, ông không cảm thấy làm như vậy sẽ khiến người khác rất chán ghét sao? Hơn nữa, tôi ghét nhất chính là người khác uy hiếp mình. Tổng giác đốc Tô, nếu như ông vẫn không đứng dậy, nói không chừng tôi sẽ ra tay với cả Tô thị. Đến lúc đó, ông không những không giữ được con gái, mà đến cả công ty của mình ông cũng không giữ được đâu!” Lộ Nam lạnh lùng nói.

Tô Vân Thiên vừa nghe lập tức bị dọa cho sợ hãi.

Ông ta gần như vô thức đứng dậy. Dù ông ta rất thương Tô Noãn nhưng mà công ty dường như mới là mạng sống của ông ta.

Nếu không thì, năm đó sau khi Tô Bắc sinh ra, làm sao ông ta lại có thể dễ dàng tin những gì tên đạo sĩ đó nói cơ chứ.

Những chuyện gây bất lợi với công ty, ông ta kiên quyết sẽ không làm.

Nhìn thấy Tô Vân Thiên đứng dậy, Lộ Nam nhếch miệng cười châm chọc.

Hóa ra, ông ta chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy, cuối cùng thì công ty vẫn là điểm yếu của ông ta.

“Tổng giám đốc Tô, ông có thể đi được rồi, chuyện của Tô Noãn, tôi không giúp gì được!” Lộ Nam nói xong, bước về phía cửa sổ sát đất, dáng vẻ như muốn tiễn khách.

Tô Vân Thiên dù vẫn muốn cầu cứu Lộ Nam một lần nữa.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, ông ta cũng không dám hành động một cách thô lỗ.

“Vậy tổng giám đốc Lộ bận rồi thì…tôi đi trước đây!” Tô Vân Thiên nói xong, thở dài một cách nặng nề, quay người bước ra ngoài.

Đôi mắt Lộ Nam khẽ lóe lên.

Chỉ cần Tô Bắc không đồng ý, lần này chèn ép Tô Noãn, anh nhất định phải thực hiện.

Tô Vân Thiên sau khi rời khỏi công ty, thực sự là không cam tâm.

Ông ta vừa nghĩ đến tình trạng và hoàn cảnh bây giờ của Tô Noãn, trong lòng lập tức đau đớn.

Ông ta lại quay lại lần nữa, đi đến Giải trí Trời Sao tìm Tô Bắc.

Kết quả là ông ta được thông báo, Tô Bắc vốn đã không đi làm hai hôm nay.

Lúc này, Tô Vân Thiên bỗng nhiên vô cùng hối hận.

Ông ta không nên để Tô Bắc đi lấy chồng thay Tô Noãn, như vậy thì Tô Bắc sẽ không có bối cảnh vững chắc như vậy, con bé sẽ không dám đối xử với Tô Noãn không kiêng nể gì như thế.

Tô Vân Thiên nghĩ đi nghĩ lại.

Ông ta lái xe đi thẳng đến căn hộ trung tâm thành phố nơi Tô Bắc và Lộ Nam ở.

Nếu như Tô Bắc đã không đi làm, vậy thì con bé chắc chắn ở nhà.

Tô Vân Thiên dự định sẽ tìm Tô Bắc một lần nữa.

Ông ta nghĩ, nếu bản thân khổ sở van xin đủ cách, sẽ đổi lấy được sự mềm lòng của Tô Bắc.

Dẫu sao thì trước nay Tô Bắc cũng rất tốt bụng.

Nếu như để Tô Bắc biết, Tô Vân Thiên lại nói rằng cô rất tốt bụng, e là cô sẽ cười rụng răng mất.

Chính vì sự tốt bụng thiếu hiểu biết của cô, mới khiến cho người nhà họ Tô có thể trắng trợn hại cô như vậy.

Sau khi Lộ Nam đi làm, Tô Bắc ăn sáng xong liền dọn dẹp rồi nhắn tin cho Tô Hàn và Tô Lẫm.

Tô Bắc: Chào buổi sáng! Các bé cưng của mẹ đã dậy chưa? Mami đã thu dọn xong rồi, đang đợi để đưa hai đứa đi chơi đây.

Tô Hàn: Mami, con có thể nói là con vừa mới mở mắt không?

Tô Lẫm: Mami, mặc dù con đã mở mắt rồi, nhưng lúc này con vẫn đang làm bạn cùng với chiếc giường.

Tô Bắc nhìn tin nhắn mà hai con trai cưng gửi cho, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Tô Bắc: Vậy thì các bé cưng của mẹ, các con định lúc nào mới thức dậy đây, cho mami một cơ hội đưa các con ra ngoài đi chơi được không?

Tô Hàn: Mami đợi một lát, con sẽ đi rửa mặt ngay.

Tô Lẫm: Sớm hôm nay không cần lên triều, ái khanh hãy lui xuống đi!

Tô Bắc bật cười nhìn điện thoại.

Đây có phải hai cậu nhóc được ông trời phái xuống không? Sao lại có thể đáng yêu như vậy.

Tô Bắc: Vậy Hoàng Thượng khi nào mới có thể triệu kiến thần đây?

Tô Hàn: Để trẫm suy nghĩ 0,5 giây.

Tô Lẫm: Trẫm đã thay xong thường phục rồi, chỉ đợi ái khanh đến yết kiến thôi.

Tô Bắc: Thần xin tuân chỉ, nhưng mà hai vị có thể nói cho thần biết, rốt cuộc hai vị ai mới là Hoàng Thượng chính thức vậy?

Tô Hàn làm ra vẻ kiêu ngạo.

Tô Hàn: Vậy còn phải nói sao? Trẫm đương nhiên là Hoàng Thượng rồi!

Tô Lẫm: Em xem thường anh, anh trai à, giải thích chính là ngụy biện, câu trả lời đã rõ như vậy rồi, mami, mau đến hộ giá đi!

Tô Bắc che miệng, cười đau bụng.

Tô Bắc: Hai bé cưng của mẹ, mami sẽ lập tức đến ngay, mau thức dậy đi, nếu không mami đến đánh vào mông các con đó.

Tô Hàn ngay lập tức cứng đờ, nằm bất động trên giường.

Tô Hàn: Mami, con đã lớn rồi, có thể đừng động chút là lại đánh mông không, xấu hổ lắm!

Tô Lẫm vô thức xoa xoa cái mông nhỏ của mình.

Tô Lẫm: Mami, con đã thức dậy rồi, đang đợi đi chơi cùng mẹ.

Tô Bắc: Được rồi, mami không nói nữa, mami qua đón các con đây.

Tô Lẫm: Tuân lệnh!

Tô Hàn không lên tiếng.

Cậu vừa nhìn thấy Tô Bắc tới, liền nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đi rửa mặt đánh răng.

Mami sẽ không thích cậu và Tiểu Lẫm nằm ỳ trên giường, đến lúc đó, nếu như mami thật sự đánh vào mông mình, vậy thì sẽ xấu hổ lắm!

Tô Bắc đến khu nhà Tô Hàn và Tô Lẫm ở, đã thấy hai cậu bé đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách đợi mình.

Tô Bắc ngạc nhiên nhìn chúng, không phải đang ngủ sao?

Khá đó, đã chuẩn bị xong hết rồi.

“Các con đã ăn sáng chưa?” Tô Bắc hỏi.

“Ăn rồi ạ!” Tô Hàn và Tô Lẫm đồng thanh trả lời.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Bắc gật gù, đúng là anh em ruột.

“Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Bắc nói.

Tô Hàn và Tô Lẫm cùng gật đầu.

Sau khi ba người họ xuống dưới tầng, Tô Bắc cùng hai cậu bé đi ra ngoài xe.

Đột nhiên, một chiếc xe BMW màu đen dừng lại trước mặt họ.

Tô Bắc có chút ngạc nhiên, là ai vậy?

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt già nua của Tô Vân Thiên đầy u ám hiện ra.

“Hai đứa bé này là ai, Tô Bắc?” Tô Vân Thiên nhìn Tô Bắc, trầm mặc hỏi.

Tô Bắc sững sờ, trong lòng cô có chút bối rối, Tô Vân Thiên sao lại đến đây!

Thật ra, Tô Vân Thiên sau khi rời khỏi công ty của Lộ Nam liền đến thẳng đây.

Chỉ có điều, xe của ông vừa đến đây đã nhìn thấy Tô Bắc vội vã xuống cầu thang.

Ông ta đang định xuống xe thì thấy Tô Bắc đi vào trong tòa chung cư đối diện.

Tô Vân Thiên suy nghĩ một lúc, lặng yên xem mọi chuyện diễn ra thế nào.

Nhưng mà ông ta không ngờ rằng, Tô Bắc lại có thể đem theo hai đứa nhỏ.

Hơn nữa, hai đứa nhỏ này trông giống hệt nhau, điều này khiến trong lòng Tô Vân Thiên đột nhiên có vô vàn những dự đoán.

Gen của nhà họ Tô, từ trước đến nay đều là mang thai sinh đôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!