Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tình Yêu Và Âm Mưu

Lộ Nam nhìn Tô Bắc bằng ánh mắt nặng nề.

“Em là phụ nữ, anh là đàn ông, đương nhiên là em không thể nhận ra rồi. Ánh mắt Cố Niên Thành nhìn em hoàn toàn không giống ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ bình thường. Bắc Bắc, em nghe lời anh đi được không?” Lộ Nam vừa tức giận vừa lo lắng nói.

Anh thật sự không có cách nào để hiểu được Tô Bắc.

Tô Bắc bất lực nhìn anh.

“Vậy anh nói xem em phải làm thế nào? Em phải chèn ép Tô Noãn và Diệp Nhiễm bằng mọi cách!” Tô Bắc nói thẳng.

Đôi mắt Lộ Nam chợt lóe lên một tia sáng.

“Tại sao phải diệt trừ, có lý do gì không thể không chèn ép bọn họ ư?” Lộ Nam hỏi.

Tô Bắc nhìn anh, khóe miệng khẽ căng.

“Lộ Nam, tình cảm giữa chúng ta như vậy mà anh vẫn nhất quyết muốn biết lý do sao. Em đã nói rồi, anh chỉ cần giúp em chứ đừng hỏi lý do, nếu không thì ngay bây giờ em sẽ đi tìm Cố Niên Thành. Dù cho Cố Niên Thành không giúp em, em cũng có thể tìm được người khác giúp đỡ!” Thái độ của Tô Noãn quả thật là không đạt được mục đích thì nhất định không từ bỏ.

Lộ Nam bất lực kéo tay cô.

“Rồi rồi rồi! Anh không hỏi lý do nữa, em đừng đi tìm Cố Niên Thành, cũng đừng có nghĩ đến chuyện đi tìm người khác giúp đỡ. Việc này cứ giao cho anh, em chỉ cần ngồi yên chờ tin thôi!” Lộ Nam ôm chặt Tô Bắc vào lòng, có cảm giác như tìm lại được thứ đã mất.

Tô Bắc cúi đầu, trong mắt lướt qua một tia ranh mãnh.

Cô biết Lộ Nam chắc chắn sẽ đồng ý giúp cô.

Mặc dù trong lòng cô có chút áy náy, nhưng cô sẽ bù đắp cho Lộ Nam sau.

Tô Noãn, Diệp Nhiễm, hai người cứ chờ đó!

Tô Noãn vòng tay ôm lấy eo Lộ Nam.

"Lộ Nam, anh thật tốt!” Tô Bắc dịu dàng nói.

“Giờ biết anh tốt rồi à!” Lộ Nam khẽ cười.

Tô Bắc bĩu môi.

“Đương nhiên rồi, nếu không thì em sẽ thành người vô tâm mất!” Cô nói.

Lộ Nam đưa tay ra búng nhẹ vào chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.

“Em còn không phải là người vô tâm sao!” Lộ Nam nhìn cô âu yếm.

Tô Bắc cười thẹn thùng.

“Ai vô tâm chứ, chẳng qua là em nhờ anh giúp một chút mà thôi!” Tô Bắc hờn dỗi nói.

Lộ Nam cười.

“Được rồi, vậy em nói xem em định trả công anh thế nào đây, em cũng biết là vừa mất công sức, vừa lãng phí tiền của mà. Mặc dù chồng em rất giàu có, không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, nhưng em cũng phải thể hiện chút thành ý đi chứ!” Lộ Nam vừa nói vừa trầm ngâm nhìn Tô Bắc.

Con ngươi của Tô Bắc đảo vài vòng, cô cười ẩn ý.

“Vậy thì em lấy thân trả nợ, thế nào, chồng…” Tiếng gọi chồng của Tô Bắc vô cùng ngọt ngào, âm cuối còn kéo dài ra.

Trái tim của Lộ Nam chợt tan chảy.

Anh ôm chặt Tô Bắc.

"Được thôi, đối với anh chỉ cần là em thì không gì có thể sánh được. Nào, gọi lại một tiếng chồng nữa cho anh nghe!” Lộ Nam thì thầm bên tai Tô Bắc, như thể đang muốn trêu chọc cô.

Tô Bắc cười khúc khích, cô đẩy Lộ Nam ra rồi chạy thật nhanh về phòng.

Trong mắt Lộ Nam lóe lên một tia ranh mãnh.

Tay Tô Bắc vừa chạm tới tay nắm cửa thì lập tức bị Lộ Nam bắt lấy.

Anh kéo mạnh Tô Bắc lại, ép cô vào tường, đặt lên môi cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy rồi sau đó mới buông cô ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bắc đỏ ửng lên, không biết là vì xấu hổ hay là vì nóng.

Cô giận dữ chống tay lên ngực Lộ Nam.

“Anh đừng đùa nữa, mấy hôm nay em không được khỏe!” Tô Bắc đỏ bừng mặt, thấp giọng nói.

Lộ Nam chợt sững sờ, lúc này anh mới nhớ ra, hình như cô đang đến kỳ.

Nghe nói phụ nữ mỗi khi đến kỳ thì thường khoảng 1 tuần sau mới hết.

Lộ Nam cúi đầu xuống nhìn Tô Bắc, nở một nụ cười nham hiểm.

“Bắc Bắc, có phải ý của em là đợi em hết kỳ kinh nguyệt, thì chúng ta có thể làm những chuyện xấu xa khác rồi…” Giọng nói của Lộ Nam có ý trêu chọc.

Tô Bắc đỏ bừng mặt, cô đẩy Lộ Nam ra rồi chạy vào phòng mình.

Lần này Lộ Nam không đuổi theo cô nữa, anh sợ nếu mình còn tiếp tục trêu chọc thì Tô Bắc sẽ xấu hổ chết mất.

Nhìn cánh cửa phòng Tô Bắc đóng chặt, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Người phụ nữ này, ngoài mặt thì có vẻ khó gần.

Nhưng thực tế lại rất dễ xấu hổ.

Có điều, anh thật sự rất thích Tô Bắc, dù cho cô có vô vàn dáng vẻ thì cũng khiến trái tim anh rung động.

Tô Bắc dựa lưng vào cửa, cô cảm thấy tim mình đang đập mạnh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác này khiến cô thấy hơi khó chịu.

Cô đưa tay lên ôm ngực, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Vốn dĩ Lộ Nam muốn đợi Tô Bắc đi ra, nói với cô vài câu rồi lại tới công ty.

Kết quả, Vân Phàm gọi điện đến nói bên công ty có chuyện gấp.

Lộ Nam nghe điện thoại xong liền đi đến trước cửa phòng.

“Bắc Bắc, ở công ty có chút chuyện, anh phải đi trước đây. Nếu em không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hẵng đi làm!” Lộ Nam nói.

“Anh là giám đốc mà lại khuyến khích nhân viên nghỉ làm, nếu những nhân viên khác biết được, anh không sợ họ xông vào phòng tìm anh nói lý sao!” Tô Bắc cười nói.

Cách một cánh cửa, Lộ Nam mỉm cười bất đắc dĩ.

“Làm sao giống nhau được! Bọn họ chỉ là nhân viên của anh, còn em không những là nhân viên mà còn là vợ của anh! Hơn nữa, em không nói, anh không nói thì ai biết được anh cho em nghỉ làm chứ! Vả lại, em không đi làm thì đã có anh nuôi em, còn bọn họ không đi làm thì có ai nuôi đây?” Lộ Nam vừa nhẹ nhàng vừa bá đạo nói.

Trái tim của Tô Bắc như bị rơi vào trong hũ mật, vô cùng ngọt ngào.

Cô ngượng ngùng nói: “Được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi làm đi, em ở đây đợi anh nuôi!”

“Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi đây!” Lộ Nam nhìn cánh cửa, dường như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Tô Bắc lúc này, anh cười nhẹ rồi quay người rời đi.

Tô Bắc đợi cho Lộ Nam đi khỏi, một lúc lâu sau mới đi sang tòa chung cư đối diện.

Tô Bắc vừa mở cửa ra liền bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc.

Có đến mười mấy hai mươi chiếc máy tính được đặt trong phòng khách, dáng người nhỏ bé của Tô Hàn còn đang lấp ló trong đó.

Đây là nơi bán máy tính sao?

Tô Bắc nuốt nước bọt. Mặc dù từ lâu cô đã biết con trai mình là một thiên tài nhí, nhưng cô không hề nghĩ rằng cậu bé lại tài giỏi đến vậy.

Cô liếc mắt nhìn những dòng chữ trên máy tính, nhưng đến một chữ cũng không biết đọc.

Tô Bắc lắc đầu, quả nhiên là tre già thì măng mọc!

Cô cũng đã già rồi!

Tô Hàn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, hóa ra là mẹ mình.

Cậu bé có chút áy náy, cúi đầu xuống nói.

“Mami, Tiểu Lẫm ở trong phòng, mẹ đi tìm em ấy trước đi, con đang bận chút, lát nữa sẽ vào nói chuyện với mẹ!” Tô Hàn nói xong liền tiếp tục công việc.

Tô Bắc nhìn khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của con trai mình, một chút cũng không muốn để cậu bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nhưng những thao tác nhanh nhẹn của cậu bé, vừa nhìn liền biết là không hề đơn giản.

Ngày trước Tô Hàn đã biết tránh mặt cô, còn bây giờ thì hoàn toàn không thèm để ý đến.

Tô Bắc thở dài, đi vào phòng của Tô Lẫm.

Tô Bắc vừa đẩy cửa vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt cô cũng kinh ngạc không kém vừa nãy.

Nơi đây là một biển sách sao?

Trong phòng của Tô Lẫm đâu đâu cũng ngập tràn sách.

Có điều, Tô Lẫm lại rất ưa sự yên tĩnh, cậu bé ngồi trước một giá sách nhỏ, vừa hí hoáy ghi chép vừa giở sách tìm tài liệu.

Nhìn cảnh tượng này, Tô Bắc cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Năm đó về nước Tô Lẫm không đi cùng cô, khoảng thời gian đó cậu bé chính là bận rộn như thế này.

Dường như là dành tất cả thời gian vào việc đọc sách.

Nghe Tô Hàn nói là hình như Tô Lẫm đang nghiên cứu thứ gì đó.

Tô Bắc có chút thắc mắc, con trai mình có gen bác học như vậy rốt cuộc là di truyền từ ai.

Chắc chắn không phải cô rồi!

Cô khẽ nói, sợ làm phiền đến con trai: “Tiểu Lẫm!”

Tô Lẫm quay người, cậu bé nhìn Tô Bắc một cái rồi lại nhanh chóng quay đầu lại dán mắt vào cuốn sách.

“Mami, mẹ ngồi đợi con một lát, con tính xong công thức này rồi mẹ con mình nói chuyện!” Tô Lẫm nói nhưng đầu không ngoảnh lại.

Tô Bắc sững sờ đáp: “Được!”

Nói xong, Tô Bắc thất thần ngồi xuống, cứ như đang lang thang trong cõi thần tiên.

Đợi Tô Hàn và Tô Lẫm xong việc đi tới chỗ Tô Bắc thì chợt phát hiện mẹ mình giống như bị ma nhập.

Tô Hàn giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên khua khua trước mặt Tô Bắc.

“Mami, mẹ sao vậy?” Tô Hàn lo lắng hỏi.

Tô Bắc đột nhiên lấy lại tinh thần, cô lắc đầu.

“À…ừm…không sao! Các con xong việc chưa?” Tô Bắc hỏi.

Tô Hàn và Tô Lẫm gật đầu, đồng thanh nói: “Xong rồi ạ!”

Tô Bắc nhìn hai đứa con trai, bỗng nhiên có chút u sầu, hai đứa con của mình lớn nhanh thật.

Cô cảm thấy như cô còn chưa trải nghiệm trọn vẹn niềm vui làm mẹ, thì hai đứa bé đã trưởng thành rồi.

Hơn nữa, chủ yếu là về mặt trí tuệ.

Bây giờ cô muốn đối xử với hai đứa như những đứa trẻ bình thường, nhưng lại cảm thấy có gì đó không quen.

Thấy Tô Bắc không nói gì, trong lòng Tô Hàn cảm thấy hơi lo lắng.

“Mami, có phải mẹ muốn hỏi bọn con chuyện gì không?” Tô Hàn nhìn Tô Bắc, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói.

Tô Bắc lắc đầu.

“Không có, chỉ là mami cảm thấy hơi xúc động. Thật ra các con đang làm gì, trước đây mẹ có thể đoán ra được một chút, bây giờ chỉ là càng chắc chắn hơn thôi. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy quá khó để chấp nhận!”

Tô Hàn gật gật đầu.

“Mami, thế tại sao mẹ không nói gì!” Tô Hàn hỏi.

Tô Bắc nhìn hai đứa con trai của mình, đưa tay ra xoa đầu chúng.

“Không phải là mami không nói, chỉ là cảm thấy rằng nếu như không tranh thủ xoa đầu các con, thì các con sẽ lớn mất!” Lời Tô Bắc trả lời không liên quan gì tới câu hỏi của Tô Hàn.

Tô Hàn và Tô Lẫm bỗng nhiên thấy khó hiểu.

Sao đột nhiên mẹ lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

Tô Lẫm nhìn Tô Bắc.

“Mami, mẹ không sao chứ, tự nhiên mẹ như vậy bọn con thấy lạ quá!” Tô Lẫm nói.

Tô Hàn gật đầu lia lịa: “Tiểu Lẫm nói đúng đấy, con cũng cảm thấy thế!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!