Tô Noãn nhìn bàn tay đang vươn đến của Diệp Nhiễm, đôi mắt cô ta nheo lại, vội vã né ra.
Diệp Nhiễm thấy mình vồ hụt, vẻ mặt lập tức nhăn nhó.
"Tô Noãn, mày là cái đồ đê tiện, mày đừng quên đoạn ghi âm năm đó lúc mày gọi điện cho tao vẫn còn đang nằm trong tay tao đây. Mày vẫn dám vênh váo trước mặt tao sao, hôm nay tao muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của mày, muốn liều mạng với mày!” Diệp Nhiễm quay người hét vào mặt Tô Noãn.
Tô Noãn thấy bộ dạng của Diệp Nhiễm bây giờ không khác gì một kẻ tâm thần.
Cô ta dứt khoát giơ tay lên, trực tiếp đánh nhau với Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm cũng chỉ mới nhắc tới đoạn ghi âm đó hai lần, còn thật sự nó có tồn tại hay không thì chưa chắc!
Nói không chừng, cô ta chỉ là đang dọa mình!
Hơn nữa, bây giờ Tô Noãn cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Dù sao cửa nhà vệ sinh cũng đã bị cô ta khóa lại, mọi người căn bản không thể đi vào được.
Hai ngôi sao lớn ngày thường gọn gàng xinh đẹp trên tivi lúc này lại giống như mấy người đàn bà chanh chua trên phố, trực tiếp lao vào túm tóc cào mặt nhau, mãi không có điểm dừng.
Tô Bắc đứng trong phòng vệ sinh, hai bàn tay nắm chặt lại.
Cô dường như có thể nghe thấy tiếng răng mình đang va lập cập vào nhau.
Tô Noãn, Diệp Nhiễm!
Hóa ra trước đây mình bị gài bẫy chính là do hai người bọn họ chủ mưu.
Tô Bắc cảm thấy toàn thân mình đều đang sôi sục.
Trong đầu cô tràn đầy sự căm phẫn.
Không ngờ trước đây cô lại ngu ngốc như vậy, ngây thơ như vậy.
Ngay cả khi Tô Noãn luôn có ý thù ghét mình, cô vẫn có ý định khiến Tô Noãn mủi lòng.
Cô cứ tưởng rằng bản thân mình có thể.
Nhưng thật không ngờ, cô ta lại ở phía sau ra tay hãm hại cô.
Tô Bắc cười lạnh một tiếng. Lúc trước là do cô quá ngây thơ, nên bây giờ bọn họ mới dám trắng trợn đứng ở đây tranh cãi ầm ĩ với nhau, không hề để cô vào mắt.
Vậy thì cô sẽ cho hai người họ thấy bản lĩnh của mình.
Tô Bắc biết rõ, đối phó với loại người như Diệp Nhiễm và Tô Noãn, thì chỉ cần dùng những biện pháp đơn giản mà thô bạo nhất mà thôi.
Cô không giống hai người bọn họ, chỉ dám ở sau lưng người khác vụng trộm bày trò hãm hại.
Cô muốn khiến cho bọn họ mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu lên được.
Nghĩ tới đây, Tô Bắc liền mở cửa đi ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Nhiễm và Tô Noãn đều sững sờ.
Hai người bọn họ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, trông như những kẻ tâm thần trên đường phố.
Tô Bắc cười khinh bỉ.
“Sao vậy? Không đánh nhau nữa à? Đây đúng là một bộ phim hấp dẫn, nếu như tôi quay clip lại thì chắc khán giả sẽ điên cuồng mà click chuột vào xem, sao lại dừng lại mất rồi! Có phải nhìn thấy kẻ thù chung nên muốn cùng nhau hợp tác đối phó tôi đúng không?” Tô Bắc cười lạnh nói.
Tô Noãn và Diệp Nhiễm nhìn nhau, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.
Đúng là bọn họ có suy nghĩ đó. Hôm nay Tô Bắc đã biết hết việc xảy ra 5 năm trước chính là do hai người họ làm.
Vậy thì khi cô ra khỏi đây liệu có bỏ qua cho bọn họ không?
Nếu như đổi lại là Tô Bắc của 5 năm trước thì có thể là cô sẽ nhân từ cho qua.
Nhưng với một Tô Bắc của hiện tại.
Câu trả lời chắc chắn là không!
Tô Bắc chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ, bây giờ sự lợi hại của cô còn khác xa những gì bọn họ nghĩ.
Tô Noãn nhìn Tô Bắc bằng ánh mắt dè chừng.
“Vừa rồi chị đã nghe thấy hết rồi?” Cô ta nheo mắt nguy hiểm, có vẻ đang nghĩ cách gì đó.
Tô Bắc ném cho Tô Noãn và Diệp Nhiễm một cái nhìn khinh bỉ.
“Hai người đừng nhìn ngó linh tinh nữa, tôi còn không hiểu những suy nghĩ trong đầu hai người sao? Đừng vội nói, cứ cho là các cô có thể giết tôi ở đây đi nhưng bên ngoài đều có camera ghi lại được tôi đi vào mà không đi ra, bên trong lại chỉ có ba người chúng ta. Hai người nghĩ mình có thể trốn được không?”
Tô Bắc nói xong, khẽ nhướn nhướn mày rồi nói tiếp: “Tôi phát hiện ra hai người các cô càng ngày càng ấu trĩ, những âm mưu lúc trước còn có chút thú vị, ngược lại bây giờ càng ngày càng không cẩn thận rồi!”
Tô Noãn nhìn Tô Bắc.
“Nói đi, dù gì thì chị cũng đã nghe thấy hết rồi, rốt cuộc chị muốn thế nào?” Tô Noãn nói.
Tô Bắc liếc cô ta một cái rồi lại quay sang nhìn Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm lúc này như bị câm, không dám hé miệng nói nửa lời, có vẻ chỉ dám hùa theo Tô Noãn.
Tô Bắc cười chế giễu.
“Sao vậy? Mới đó mà đã muốn về cùng một phe để đối phó với tôi rồi sao? Tôi nói cho hai người biết, cho dù hai người có hợp lực thì cũng không có cách nào đâu, bởi vì bây giờ tôi đã không còn là Tô Bắc của ngày xưa dễ dàng mềm lòng vì các cô nữa rồi. Hai người sẽ phải trả giá cho những việc mà mình đã gây ra!” Tô Bắc nói xong liền nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh, mặc cho Tô Noãn và Diệp Nhiễm vẫn ở đó nhìn cô bằng vẻ mặt âm u.
Tô Noãn và Diệp Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám ngăn Tô Bắc lại.
Sau khi Tô Bắc đi, bọn họ trừng mắt nhìn nhau rồi bắt đầu sửa soạn lại quần áo đầu tóc.
Sợ Diệp Nhiễm sẽ lại gây chuyện, Tô Noãn liền lập tức nói: “Diệp Nhiễm, Tô Bắc đã biết hết mọi chuyện năm đó rồi, tốt hơn hết thì cô nên khôn ra một chút, giờ không phải lúc để chúng ta đấu đá nhau. Hơn nữa, cô cũng đừng quên vai nữ phụ này cũng là tôi giành về cho cô, nếu cô còn dám hé răng tiết lộ một lời nào thì cô sẽ không có cơ hội đóng bộ phim này đâu. Còn về cái vai nữ chính mà Cố Thăng Trạch nói ấy, cô cứ đợi đi, chỉ sợ là có đợi mòn mỏi cũng không đợi được đâu!”
Ánh mắt của Diệp Nhiễm chợt lóe lên.
Cô ta hiểu rất rõ, những lời được nói ra từ miệng của một người mập mờ như Cố Thăng Trạch, chưa chắc đáng tin.
Hơn nữa, đó lại còn là những lời khi hai người lên giường với nhau, xuống khỏi giường rồi, lời nói còn đáng tin hay không thì cũng không ai dám chắc!
Tốt hơn hết thì cô ta vẫn nên nắm chắc cơ hội đang ở trước mắt cái đã!
“Được thôi, tôi biết rồi, việc đấu đá giữa chúng ta dừng ở đây, giờ chúng ta chỉ cần hợp lực đối phó với Tô Bắc là được!” Diệp Nhiễm nói.
“Đây mới là cách làm của người thông minh!” Tô Noãn cười, một nụ cười chứa đầy ẩn ý.
Diệp Nhiễm nhìn cô ta, không nói gì, quay người đi.
Chỉ còn lại một mình Tô Noãn trong nhà vệ sinh. Cô ta đứng trước gương, trên mặt lộ rõ vẻ dữ dằn và độc ác, khuôn mặt nhã nhặn thanh tú của cô ta giờ đây đã méo xệch đi.
Tô Bắc vừa về tới nhà thì thấy Lộ Nam đã về rồi.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, không biết là đang xem gì.
Tô Bắc cau mày đi thẳng vào trong phòng, không thèm để ý tới anh.
Lộ Nam nhướn mày lên.
Anh vì muốn gặp cô nên giữa trưa mới vội vã chạy về như thế này!
Vậy mà cô lại lạnh nhạt với anh, hay là cô bị ai đó bắt nạt?
Nghĩ tới đây, Lộ Nam nhanh chóng đứng lên đi theo.
Tô Bắc vừa bước tới cửa phòng thì lập tức bị anh kéo lại.
“Bắc Bắc, sao vậy? Trông em không được vui, có chuyện gì nhất định phải nói với anh, có được không? Chẳng phải chúng ta đã đồng ý với nhau là không tức giận, cũng không giấu giếm nhau sao?” Lộ Nam nói.
Tô Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nam.
Trong lòng cô hiện đang có một nỗi buồn bực vô cớ.
Đúng là hai người đã đồng ý với nhau là sẽ không giấu giếm.
Nhưng cô phải giải thích với Lộ Nam thế nào về chuyện của 5 năm trước đây!
Tô Bắc buồn phiền xua xua tay.
“Quên đi, không có gì đâu!” Cô vừa nói vừa mở cửa đi vào phòng.
Lộ Nam ngây ra một lúc, vẫn giữ tay cô không buông.
“Bắc Bắc, anh biết tâm trạng em không tốt nhưng em đừng buồn nữa có được không. Em cứ như vậy anh thật sự rất lo lắng, có chuyện gì em cứ nói ra, anh sẽ giúp em giải quyết được không?” Lộ Nam nhìn chằm chằm Tô Bắc, giọng nói có chút lo lắng.
Tô Bắc nhìn anh.
Cô đột nhiên nghĩ tới chuyện Nghiêm Nghệ Đình biến mất mà không có chút tin tức gì.
Nếu như làm cho Diệp Nhiễm và Tô Noãn cả đời này không thể tiếp tục là người nổi tiếng, tiếp tục sống một cuộc sống tươi đẹp, thì loại người tham vọng hão huyền như bọn họ chắc chắn sẽ suy sụp cho mà xem!
Vẻ mặt Tô Bắc có chút thay đổi, thái độ của cô bỗng tốt hơn nhiều.
“Đi, mình ra ghế sofa ngồi, em kể cho anh nghe!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật đầu, nắm lấy tay cô không buông, hai người cùng ngồi xuống ghế.
“Lộ Nam, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ giúp em giải quyết chứ?” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật đầu.
"Nếu anh có thể làm được, anh chắc chắn sẽ giúp em!” Lộ Nam tự tin nói.
Tô Bắc suy nghĩ một lúc.
“Được, vậy anh giúp em chèn ép Tô Noãn và Diệp Nhiễm, đừng hỏi em lý do vì sao, có được không? Em biết việc này chắc chắn sẽ rất lãng phí sức lực và tiền bạc của anh, vậy nên anh có thể từ chối em cũng được!” Tô Bắc nói.
Ánh mắt của Lộ Nam cũng không thay đổi nhiều.
“Vậy nếu như anh không giúp em thì em định làm thế nào?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc lặng lẽ nhìn Lộ Nam.
“Nếu anh không giúp em thì em sẽ đi tìm Cố Niên Thành, lần này em nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Nhiễm và Tô Noãn đâu!” Tô Noãn nói, vẻ mặt thâm trầm.
Lộ Nam bất đắc dĩ nhìn cô.
“Em cảm thấy với một việc như vậy Cố Niên Thành sẽ giúp em không công sao?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc sững sờ.
“Cho dù là không công thì chắc chắn cũng cần phải bỏ ra một cái giá nào đó. Chỉ cần anh ấy nói ra, em nhất định sẽ cố gắng hết sức, bằng bất cứ giá nào, chỉ cần có thể chèn ép Tô Noãn và Diệp Nhiễm!”
Sắc mặt của Lộ Nam liền trầm xuống.
“Nếu anh ta muốn em thì sao, em cũng đồng ý ư?” Lộ Nam hơi mất kiểm soát, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Tô Bắc như chết lặng, sao Lộ Nam có thể nghĩ như vậy.
Không chờ cho cô mở miệng, Lộ Nam nói tiếp: “Một người phụ nữ như em, em nghĩ ngoài bản thân ra, em còn có gì khác để thu hút Cố Niên Thành chứ. Nếu như anh ta muốn em thì em cũng đồng ý sao!”
Lộ Nam nhìn Tô Bắc, nói một cách đầy phẫn nộ.
Khó khăn lắm Tô Bắc mới lấy lại được tinh thần, cô suy nghĩ hồi lâu mới ý thức được rằng Lộ Nam đang tức giận.
Anh đang ghen sao?
Nhưng bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì mà, anh ghen cái gì chứ!
Tô Bắc không nói gì nhìn chằm chằm Lộ Nam.
“Tổng giám đốc Lộ, có phải trong lòng anh, ngoài giao dịch tiền và thân thể ra thì không còn gì khác nữa đúng không. Chẳng phải chính Cố Niên Thành đã giúp em trở thành người quản lý trong giới giải trí này hay sao! Chỉ cần anh ấy giúp em đối phó với Tô Noãn và Diệp Nhiễm, dù em có phải đổi nghề thì cũng không vấn đề gì, anh xem anh nghĩ đi đâu vậy!” Tô Bắc nói.
Nghe cô nói xong câu này, sắc mặt Lộ Nam mới tốt lên đôi chút.