Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tình Yêu Và Âm Mưu

Tô Bắc vừa nghe thấy lời của Lộ Nam liền trợn tròn mắt.

Cái gì? Anh muốn đi vệ sinh sao?

Tô Hàn với Tô Lẫm vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, cô vẫn chưa nghĩ kỹ nên nói với Lộ Nam thế nào về chuyện của bọn trẻ!

Nếu chuyện này bị phát hiện, cô có cảm giác dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Cô không có một chút chuẩn bị nào cả!

Tô Bắc không kịp nghĩ gì, vội vã chạy đến đứng chắn trước mặt Lộ Nam.

Cô cười gượng một tiếng, trong đầu suy nghĩ cực nhanh.

“Cái đó… Lộ Nam, bụng em bỗng nhiên đau quá…” Nói xong, cô giả vờ bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, đưa tay ôm bụng, sắc mặt rất xấu.

Lộ Nam lập tức hốt hoảng.

“Để anh gọi bác sĩ!” Nói xong anh liền định ấn chuông báo cấp cứu.

Tô Bắc ngây người.

Hai mắt cô đảo qua đảo lại rồi vội nói: “Cái đó… Lộ Nam, anh đừng ấn. Kỳ kinh nguyệt của em tới rồi, còn không biết ăn phải cái gì nên hơi đau bụng, em vào nhà vệ sinh đã, anh đừng ấn cái đó nha!” Tô Bắc nói xong liền đỏ bừng mặt rồi lao vào nhà vệ sinh.

Diệp Đình Lạc đứng trong nhà vệ sinh cũng hít một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy Tô Bắc mở cửa lao vào nhà vệ sinh, cô mới thở phào một hơi.

Hai người đứng nhìn nhau, có cảm giác vô cùng căng thẳng, giống như làm chuyện gì cắn rứt lương tâm.

Tô Bắc đứng trong nhà vệ sinh đi đi lại lại hồi lâu.

Lộ Nam hơi sốt ruột.

Vừa nghe thấy Tô Bắc bị đau bụng anh liền không đi vệ sinh nữa, lo lắng đứng chờ trong phòng bệnh.

Một lúc lâu sau Tô Bắc vẫn chưa ra ngoài.

Lộ Nam vội vã lên tiếng hỏi.

“Bắc Bắc, em không sao chứ? Nếu thật sự không ổn thì anh gọi bác sĩ khám cho em được không?”

Tô Bắc có chút nói không nên lời, không phải anh muốn đi vệ sinh à? Sao vẫn chưa đi đi!

Cô nghĩ một lát liền mở miệng: “Lộ Nam, anh đi mua đồ trước đi, em không sao, kỳ kinh nguyệt tới, anh gọi bác sĩ đến không thấy ngại sao? Lần nào em cũng như vậy mà, anh không cần lo lắng, anh cứ đi trước đi nhé, một lát nữa em sẽ đỡ thôi!”

Lộ Nam nhìn cửa nhà vệ sinh đóng chặt, anh nghĩ một lát liền nói: “Được, Bắc Bắc, nếu có chuyện gì thì gọi bác sĩ nhé, anh đi mua tôm được không?”

Tô Bắc thấy ghét anh khi anh cứ dài dòng như vậy.

“Được, được, được! Anh mau đi đi!” Tô Bắc không chần chừ liền vội vã nói.

Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Bắc nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Cô đi tới trước cửa phòng bệnh, mở cửa ngó đầu ra nhìn một hồi lâu, chắc chắn Lộ Nam thật sự đi rồi mới thở phào một hơi.

Cô nhẹ giọng nói vọng vào nhà vệ sinh: “Được rồi, anh ấy đi rồi, mọi người ra ngoài đi!”

Diệp Đình Lạc dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Cô liếc Tô Bắc một cái, cả hai người đều lộ ra ánh mắt may mắn sống sót sau tai nạn.

Sau khi Lộ Nam đi, Tô Bắc sợ anh đi rồi lại quay lại nên nói với hai đứa nhỏ mấy câu rồi bảo chúng về nhà trước.

Tô Hàn và Tô Lẫm vốn dĩ không tin Tô Bắc thật sự không có chuyện gì.

Hai đứa quan sát thấy Tô Bắc vẫn có một vài vết thương nhẹ, chỉ vì để chúng yên tâm nên cố ý giả vờ như không có chuyện gì cả.

Kết quả Lộ Nam trở về đúng lúc đó.

Chúng nhìn thấy mami nhà mình vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát, nào giống người có chuyện chứ!

Hai đứa nhóc bỗng cảm thấy yên tâm hơn.

“Mami, mẹ đã là người lớn rồi, phải biết chăm sóc bản thân mình chứ. Về sau nhất định không được như vậy nữa, đừng để con với Tiểu Lẫm mất công lo lắng cho mẹ!” Vẻ mặt Tô Hàn nghiêm túc nói với Tô Bắc.

Tô Bắc ngoan ngoãn gật đầu giống như một học sinh tiểu học.

“Bé cưng Tiểu Hàn à, mami biết rồi mà, về sau mami tuyệt đối sẽ không mắc phải lỗi lầm như này nữa!” Tô Bắc nói.

Đôi mắt tròn xoe của Tô Lẫm chuyển động qua lại.

Cậu giống như một ông cụ non nhìn nhìn Tô Bắc, làm ra vẻ nói: “Mami, loại chuyện ngốc nghếch này về sau đừng lặp lại nữa nhé. Mami không phải siêu nhân, không thể giải cứu cả thế giới được. Mami có từng nghĩ tới nếu mẹ xảy ra chuyện, con với anh sẽ ra sao không?”

Mặt Tô Bắc lộ ra vẻ nghe lời, nhìn con trai mình với vẻ vô cùng ăn năn hối lỗi.

“Tiểu Lẫm, mami biết sai rồi, về sau mami nhất định không học theo siêu nhân nữa. Việc đầu tiên mami phải làm là bảo vệ tốt bản thân, không được khiến hai bé cưng nhà chúng ta lo lắng, Tiểu Lẫm đừng giận nữa nhé!” Tô Bắc nói một cách vô cùng thành khẩn, tỏ vẻ lần sau nhất định không dám nữa.

Tô Lẫm gật đầu.

“Như vậy mới đúng chứ, nếu không con và anh sẽ không thể yên tâm làm việc!” Tô Lẫm nói xong, nhìn Tô Bắc với vẻ mặt con nói thật có lý.

Tô Bắc suýt chút nữa phun máu.

Hai bé cưng của cô! Bây giờ còn giỏi hơn cả cô rồi!

Hai đứa nhóc mới được năm tuổi vậy mà đã biết bàn tới công việc.

“Được rồi, mami thật sự biết lỗi rồi, hai con mau theo chị Đình Lạc về đi. Chút nữa mà để Đại Ma Vương nhìn thấy hai con thì không hay đâu!” Tô Bắc nói nhanh.

Tô Hàn không vui bĩu môi.

“Biết ngay là muốn đuổi bọn con về mà! Tiểu Lẫm, chúng ta về thôi!” Tô Hàn giận dỗi nói, kéo Tô Lẫm rời đi.

Tô Bắc cảm thấy vô cùng bất lực, cô kéo chiếc tay mũm mĩm của Tô Hàn và Tô Lẫm.

“Bé cưng ngoan nào, phải biết nghe lời chứ, mami thật sự không có ý đó! Các con đừng giận được không? Tức giận có hại cho cơ thể đó, khi nào mami ra viện đảm bảo sẽ đến báo cáo mỗi ngày được không?” Tô Bắc vô cùng thành khẩn nói với hai đứa nhóc.

Tô Hàn nghi ngờ nhìn cô: “Mẹ nói có thật không?”

Tô Bắc liền gật đầu: “Tuyệt đối là sự thật!”

Đôi mắt tròn xoe của Tô Hàn chuyển động, nhìn sang Tô Lẫm.

Tô Lẫm mở miệng nói: “Được! Mami, bọn con sẽ tin mẹ. Con và anh về trước đây, mẹ cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi xoa dịu tinh thần đi nhé!”

Tô Lẫm nói xong liền kéo tay Tô Hàn đi ra khỏi phòng bệnh.

Tô Bắc bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt như ngáp phải ruồi, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi xoa dịu tinh thần ư, cũng được đấy chứ!

Con trai cô đúng là tự mở ra một con đường riêng, không giống với người bình thường chút nào!

Thế nhưng, sao cô lại có cảm giác giống bệnh nhân tâm thần phải nhập viện thế nhỉ!

Diệp Đình Lạc nhìn mấy người bọn họ nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Cô cảm thấy Tô Bắc với hai đứa nhóc vô cùng hòa hợp tự nhiên, khiến cô cũng bị ảnh hưởng, trái tim như bị hai đứa nhóc làm cho tan chảy.

Diệp Đình Lạc đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, Tô Bắc tiễn bọn họ tới tận cửa thang máy mới xoay người trở lại phòng bệnh.

Lúc Lộ Nam quay lại, Tô Bắc đã tiễn Diệp Đình Lạc và bọn trẻ về, còn mình thì lên giường ngủ.

Lần này, cô thật sự đã ngủ say.

Hơn nữa trong lúc ngủ còn bị đánh thức bởi điện thoại của Cố Niên Thành gọi tới.

Anh ta không biết nghe ở đâu nói cô bị tai nạn xe, gọi điện thoại đến hỏi cô sao rồi.

Giọng Tô Bắc vẫn còn ngái ngủ, cô nói với Cố Niên Thành, vết thương của cô không bằng 1/10000 sự buồn ngủ của cô bây giờ.

Cố Niệm Thành cười, anh ta hiểu ý của cô nên để cô đi ngủ tiếp.

Chỉ có điều, nghe Tô Bắc nói vậy, trong lòng anh ta mới yên tâm.

Xem ra Diệp Đình Lạc nói không sai, Tô Bắc thật sự không xảy ra chuyện gì cả.

Tô Bắc nhìn túi tôm Lộ Nam mua, da đầu có chút tê dại.

Thực ra cô không thích ăn tôm đến vậy, làm thế nào bây giờ?

Lộ Nam mở túi, đeo găng tay dùng một lần định bóc tôm cho Tô Bắc.

Tô Bắc nhíu mày, mở miệng nói:

"Lộ Nam, tôm này để sáng mai ăn được không?" Tô Bắc ngại ngùng hỏi.

Khuôn mặt Lộ Nam hơi đen lại.

Không phải cô muốn ăn tôm sao?

Cái này anh phải mất bốn tiếng đồng hồ từ trung tâm thành phố chạy tới phía tây thành phố xa tít đặc biệt mua cho Tô Bắc.

Vì trên đường về bị tắc đường nên mất tận ba tiếng đồng hồ.

Kết quả là anh không đem theo ví tiền, lãng phí thêm một tiếng đồng hồ nữa.

Anh cực khổ như vậy mới mua được, kết quả Tô Bắc bây giờ một miếng cũng không thèm ăn.

Trong lòng Lộ Nam bỗng cảm thấy không nói lên lời.

Anh thở dài một hơi.

"Được thôi, em không ăn thì anh dọn nhé!" Anh nói xong liền buồn bã cất túi tôm đi.

Tô Bắc nhìn vẻ mặt thất vọng của anh bỗng cảm thấy rất khó chịu.

Cô đưa tay kéo tay của Lộ Nam.

"Anh đừng dọn nữa, em ăn một chút, tự nhiên lại thèm ăn rồi!"

Tô Bắc nói xong, tự mình đeo găng tay dùng một lần rồi bắt đầu ăn.

Cô vừa ăn tôm, khuôn mặt vừa lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Vẻ mặt Lộ Nam cũng dần dần giãn ra, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.

Tô Bắc ăn được một con tôm liền phát ra âm thanh thỏa mãn.

Cô bóc cho Lộ Nam một con, cười đút vào miệng anh.

"Nào nào nào, anh nếm thử một miếng đi, đi mua xa như vậy không thể lãng phí được!" Tô Bắc nói.

Lộ Nam nhai nhai hai miếng rồi nuốt xuống, cảm thấy hương vị không tệ.

Tô Bắc ăn gần xong thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Tô Bắc còn một miếng tôm trong cổ họng nuốt không được nhả không xong, cả mặt cô đều đỏ lên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tôn Tịnh Di đến.

Tô Bắc bị nghẹn ở cổ nên không nói được tiếng nào.

Lộ Nam nhíu mày.

Anh nhìn Tôn Tịnh Di một cái rồi đi rót nước cho Tô Bắc.

Anh cho Tô Bắc uống nước, đưa tay vỗ lưng cô một lúc lâu cô mới thở được, nuốt miếng tôm xuống.

Tô Bắc không nhịn được ho sặc sụa, rốt cuộc là phúc mỏng mệnh bạc, ăn một miếng tôm cũng nghẹn suýt chết.

Lộ Nam nhìn Tô Bắc thở được rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tịnh Di.

"Mẹ, sao mẹ lại đến?" Lộ Nam hỏi.

Tôn Tịnh Di vẻ mặt không đồng ý nhìn Lộ Nam và Tô Bắc.

"Không phải Tô Bắc vừa sảy thai sao? Sao con lại cho con bé ăn cái gì vậy! Vừa kích thích vừa mất vệ sinh, có thể tốt cho cơ thể sao?" Tôn Tịnh Di nói.

Lộ Nam hơi nhíu mày, anh giờ mới nhớ Tô Bắc bây giờ là người vừa sảy thai.

Tôn Tịnh Di nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lộ Nam, không nhịn được nói: "Rốt cuộc cũng chỉ là đàn ông, không biết chăm sóc người khác gì cả!"

Bà vừa nói vừa mở hộp cơm trong tay ra.

"Đây là mẹ bảo người giúp việc đặc biệt làm cho Tô Bắc. Tiểu Nam, con cho Bắc Bắc ăn hết rồi đi về trước đi. Bà nội không được khỏe, bà vẫn luôn nằm trên giường không ăn không uống. Thật là khiến mọi người buồn chết mất! " Tôn Tịnh Di bất lực nói.

Trong lòng Lộ Nam có chút tự trách.

Thế nhưng chuyện tới nước này, chỉ có thể để nó mau trôi qua thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!