Lộ Nam cảm giác được sự khác lạ của Tô Bắc, anh có chút lo lắng.
“Bắc Bắc, em không sao chứ?” Lộ Nam hỏi.
Vừa nãy không phải vẫn tốt sao? Chẳng lẽ anh nói sai gì rồi? Sao đột nhiên cô lại biến thành dáng vẻ như vậy?
Tô Bắc lắc đầu.
“Không sao, chỉ là đột nhiên không muốn nói chuyện mà thôi!” Tô Bắc nói.
Bầu không khí bỗng có chút gượng gạo.
Tô Bắc đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi! Lộ Nam, thức ăn là do anh mua à?”
Nghe Tô Bắc nói vậy, sắc mặt Lộ Nam cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Anh lắc đầu.
Lộ Nam nói: “Không phải anh, là Lộ Tây Tây mua. Đúng rồi, cái người xe mất phanh ở trước cửa khu hôm nay, anh đã bảo Vân Phàm đi điều tra rồi!”
Tô Bắc gật đầu một cách thờ ơ.
“Vậy sao? Kết quả thế nào?” Cô hỏi.
Đôi mắt của Lộ Nam trầm xuống.
“Anh ta...chết rồi!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn Lộ Nam.
“Cái gì? Chết rồi?” Tô Bắc nói một cách mất kiểm soát.
Đầu cô hiện lên cảnh trước khi bị ngất, người đàn ông đó khắp mặt toàn là máu, đầu gục trên vô lăng.
Nhìn Tô Bắc mất kiểm soát như vậy, Lộ Nam bèn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô an ủi.
Lộ Nam nói: “Bắc Bắc, em đừng buồn, chuyện như thế này vốn dĩ là điều mà anh và em không thể kiểm soát được!”
Tô Bắc lắc đầu.
“Lộ Nam, không phải như vậy. Vốn dĩ anh ta có thể không chết, là em đột nhiên xông tới, anh ta mới đánh tay lái khiến chiếc xe đâm vào lan can bên đường, vì vậy mới xảy ra chuyện!” Tô Bắc đau lòng nói.
Lộ Nam nhìn cô một cách bất lực.
“Bắc Bắc, em nghĩ sai rồi, chuyện này không như em nghĩ đâu. Anh ta đánh tay lái sang một bên chỉ vì không muốn đâm vào con trai anh ta!” Lộ Nam mở miệng giải thích.
Tô Bắc ngẩn người.
“Con trai anh ta...” Cô lẩm bẩm một mình.
Lộ Nam gật đầu.
“Người đàn ông đó trước khi lên xe đã cãi nhau với vợ mình, anh ta lái xe khi tức giận, kết quả anh ta không ngờ rằng xe lại mất phanh.”
Lộ Nam thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Bắc Bắc, đứa bé suýt nữa bị đâm phải kia thực ra là con trai ruột của anh ta! Anh ta nhìn thấy em đã cứu con trai mình nên mới đánh tay lái sang bên khác, đâm phải hàng rào bên đường. Điều này không thể trách em! Bắc Bắc, em đừng tự trách nữa!”
Giọng nói của Tô Bắc có chút run rẩy.
“Lộ Nam, đứa bé đó không sao chứ?” Tô Bắc nói.
Lộ Nam lắc đầu.
Lộ Nam nói: “Đứa bé không sao, chỉ là quá sợ hãi nên bây giờ cả người vẫn ngơ dại. Bác sĩ nói, nếu như chữa không khỏi thì có khả năng sẽ để lại bóng ma tâm lý.”
Sắc mặt Tô Bắc có chút đau khổ.
“Không nên như vậy, lúc xe anh ta đâm vào lan can, em đang ở cách đó không xa. Em tưởng rằng, vết thương của anh ta cũng không nghiêm trọng như vậy...” Tô Bắc thẫn thờ nói thầm.
Cô cũng là một người mẹ, cô yêu con của mình.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được, cuộc sống sau này của đứa bé đó sẽ chịu ảnh hưởng như thế nào khi tận mắt nhìn thấy cái chết của ba mình.
Lộ Nam nói: “Bắc Bắc! Em bị như thế này tất cả đều không phải lỗi của em, em cũng chỉ muốn cứu đứa bé đó mà thôi. Hơn nữa, chỉ trách số người đàn ông đó không tốt. Túi khí an toàn bật ra bảo vệ phía trước nhưng trên lan can cạnh xe lại có những mảnh thủy tinh vỡ. Một mảnh thủy tinh vỡ trực tiếp xiên vào thái dương khiến anh ta chết ngay tại chỗ, cho dù bác sĩ muốn cứu thì cũng hết cách.”
Tô Bắc kinh ngạc há hốc mồm, chết ngay tại chỗ?
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Đôi mắt cô thất thần nhìn về phía trước, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Lộ Nam mở thức ăn ra.
“Bắc Bắc, em đừng nghĩ nữa, ăn chút cơm đi!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc lắc đầu.
“Em không muốn ăn, anh dọn hết đi!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam nôn nóng.
“Bắc Bắc, em không ăn cơm sao được, em hãy ăn một chút đi! Nếu không thì cơ thể làm sao mà chịu được!” Lộ Nam lo lắng nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc vẫn lắc đầu.
“Không sao, em không yếu đuối như thế, anh đưa điện thoại cho em, em muốn yên tĩnh một mình !” Tô Bắc nhìn Lộ Nam, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Lộ Nam nghĩ một lát rồi đành đưa điện thoại cho cô.
“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, anh ngồi trên sofa xem tài liệu, làm bạn với em!” Lộ Nam nói.
Tô Bắc vốn định nói Lộ Nam không cần ở bên mình.
Nhưng nghĩ tới tính cách của Lộ Nam, cho dù cô nói thì anh cũng không muốn đi nên cuối cùng cô chỉ có thể gật đầu.
“Vậy thì tùy anh, em ngủ trước đây!” Tô Bắc nói xong, cầm lấy điện thoại rồi quay người nằm nghiêng.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc một lát rồi đi đến sofa ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu.
Tô Bắc quay lưng về phía Lộ Nam, mở điện thoại ra.
Cô phát hiện Tô Hàn và Tô Lẫm gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Tô Hàn: Mami, mẹ đâu rồi, mẹ đừng dọa con và Tiểu Lẫm có được không? Mami, mẹ mau ra đây đi!
Tô Lẫm: Mami, sao điện thoại mẹ lại không liên lạc được, mẹ mau nghe điện thoại đi, con và anh trai đều rất lo cho mẹ!
Tô Hàn: Mami, nghe nói dưới chung cư xảy ra tai nạn xe, con với Tô Lẫm sợ chết đi được. Hai đứa con chạy đi xem camera an ninh thì thấy mẹ nằm trên vũng máu, bọn con muốn tới thăm mẹ, mẹ đang ở đâu vậy! Mami!
Tô Lẫm: Mami, mẹ mà không xuất hiện thì con và anh sẽ sốt ruột chết mất. Bây giờ mẹ thế nào rồi? Mẹ mau nghe điện thoại đi!!!
.........
Nhìn những tin nhắn được gửi đến liên tục, trái tim Tô Bắc giống như bị thứ gì đó bóp chặt.
Tô Hàn và Tô Lẫm đang lo lắng cho cô.
Cô nhìn thấy nhật ký cuộc gọi có mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Tô Bắc dụi đôi mắt đỏ, nhanh chóng trả lời tin nhắn của bọn trẻ.
Tô Bắc: Các bé cưng, là mami không tốt, làm cho các con lo lắng rồi. Bây giờ mami rất ổn, mặc dù xảy ra tai nạn xe nhưng mami không bị thương chút nào, các con yên tâm nhé. Sau khi mami xuất viện sẽ lập tức tới thăm hai đứa!
Tô Lẫm: Mami, mẹ nói cho bọn con biết bây giờ mẹ đang ở đâu, bọn con tới thăm mẹ có được không? Con và anh đã xem camera phía dưới chung cư, lúc đó toàn thân mẹ đều là máu, chắc chắn là vì không muốn bọn con lo lắng nên mới lừa bọn con!”
Tô Bắc bỗng thấy xấu hổ.
Bà dì của cô tới rồi, mà cô lại mặc một chiếc quần trắng nên mới bị rây ra, cô lại còn không hề biết điều ấy. Lý do này có thể nói cho các bé cưng được sao?
Khuôn mặt Tô Bắc tràn đầy bất đắc dĩ và rối bời.
Rốt cuộc cô nên giải quyết thế nào đây?
Tô Bắc nhíu mày nghĩ ngợi, Tô Hàn và Tô Lẫm đã xem camera thì cho dù cô giải thích thế nào, bọn trẻ cũng không chịu tin là cô không bị thương.
Ngay cả Lộ Nam là một người trưởng thành nhìn thấy tình cảnh lúc đó cũng hoàn toàn hoảng loạn, cho rằng cô đã bị thương.
Ai cũng tin điều mình nhìn thấy là thật, tốt nhất là để hai đứa trẻ tới thăm, vậy thì hai đứa mới có thể yên tâm được.
Tô Bắc nghĩ rồi quay người nói với Lộ Nam: “Lộ Nam, em muốn ăn tôm chiên Phúc Hương Ký ở Thành Tây, anh giúp em mua được không?”
Thấy Tô Bắc chủ động mở lời, khuôn mặt Lộ Nam hiện rõ nét vui mừng.
Anh gật đầu lia lịa.
“Được, em đợi nhé, bây giờ anh bảo Vân Phàm đi mua ngay!” Lộ Nam nhanh chóng nói.
Sắc mặt Tô Bắc lập tức đen lại.
Cô nhìn Lộ Nam.
“Lộ Nam, anh có thành ý không vậy hả, mua cho em chút đồ mà lại bảo Vân Phàm đi. Nếu như anh không muốn mua thì thôi vậy, em không ăn nữa!” Tô Bắc tức giận nói.
Lộ Nam nhíu mày.
“Bắc Bắc, không phải anh có ý đó, chỉ là anh không muốn em ở một mình, không ai chăm sóc em anh không yên tâm!” Lộ Nam giải thích.
Tô Bắc lắc đầu.
“Không sao, anh nhìn em như thế này có giống bị thương không? Tình hình của em bác sĩ cũng nói với anh rồi. Nếu như không phải vì giấu người nhà anh việc em giả sảy thai, thì bây giờ em đã có thể xuất viện rồi!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu.
“Vậy em ngoan ngoãn đợi, anh đi mua giúp em!” Lộ Nam nói rồi liền lấy áo khoác đi ra ngoài.
Nhìn cánh cửa phòng bệnh khép lại, Tô Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đi rồi!
Phúc Hương Ký ở Thành Tây, cách bệnh viện trung tâm thành phố này ít nhất hai tiếng vừa đi vừa về, nếu như tắc đường thì thời gian càng lâu hơn.
Tô Bắc cố gắng dành dụm chút thời gian để Tô Hàn và Tô Lẫm có thể thăm cô, nói chuyện với cô mấy câu, khiến hai đứa nhỏ có thể hoàn toàn yên tâm.
Cô nhanh chóng nhắn tin cho Tô Hàn và Tô Lẫm.
Tô Bắc: Tiểu Hàn, mami biết bây giờ mami nói không bị thương hai đứa nhất định không tin. Thế này đi, con với Tô Lẫm đợi một lát, mẹ nhờ chị Đình Lạc đưa hai đứa tới thăm mẹ được không?
Tô Hàn và Tô Lẫm có chút kích động, hai đứa gần như cùng lúc gửi tin nhắn trả lời.
Tô Hàn: Vâng! Mami.
Tô Lẫm: Quá tốt rồi!
Tô Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng gọi điện cho Diệp Đình Lạc.
Lúc Diệp Đình Lạc nhận được điện thoại là khi đang quay quảng cáo, chỉ có điều công việc cũng sắp xong rồi.
Nghe thấy Tô Bắc nằm viện, Diệp Đình Lạc lập tức trở nên căng thẳng.
“Chị Bắc Bắc, chị không sao chứ, bây giờ em lập tức tới bệnh viện thăm chị!” Diệp Đình Lạc lo lắng nói.
Tô Bắc lắc đầu.
“Đình Lạc, em về nhà đưa Tiểu Hàn và Tiểu Lẫm cùng tới đi. Thực ra chị không bị thương nhưng hai đứa nhóc không tin, cứ đòi nhìn tận mắt mới tin nên chị đành phiền em chạy qua một chuyến.” Tô Bắc nói.
Diệp Đình Lạc nhanh chóng gật đầu.
“Chị Bắc Bắc, chị nói đi đâu vậy, chị là người có ơn với em, chút chuyện nhỏ này sao có thể nói là phiền. Chuyện của chị cũng là chuyện của em, giờ em lập tức về chung cư, em cúp máy trước nhé!” Diệp Đình Lạc nhanh nhảu nói.
Tô Bắc “Ừm” một tiếng rồi cũng tắt máy.
Diệp Đình Lạc nói với người quản lý một câu.
“Linda, chị giúp em xem tình hình bên này rồi giải thích với họ một chút, bây giờ em có chút chuyện gấp phải đi xử lý ngay!”
Linda nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của cô nên cũng gật đầu.
Cô ấy nói: “Em đi đi, chuyện bên này chị giúp em giải thích!”