Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di ra về.
Bóng lưng già cỗi của Mục Niệm Ảnh dường như lại già thêm mấy tuổi.
Lộ Nam bỗng có chút tự trách.
Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, anh không nên giả vờ nói Tô Bắc có thai để khiến người nhà thay đổi thái độ với cô.
Nói cho cùng thì vẫn là lỗi của anh.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc đang nằm trên giường bệnh, anh tiến lên một bước, vừa định nói với Tô Bắc điều gì thì cô lại quay mặt đi.
Trong mắt Lộ Nam lướt qua một tia mất mát.
“Bắc Bắc, anh chỉ muốn hỏi em cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?” Lộ Nam hỏi.
Tô Bắc đưa lưng về phía anh, giọng buồn rầu.
“Tôi không sao, anh ra ngoài trước đi, lúc này tôi không muốn nói chuyện với anh!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.
Khi đi qua Lộ Tây Tây, Lộ Nam trầm giọng nói: “Ra ngoài, cô không nên xuất hiện ở đây!”
Lộ Tây Tây hơi tủi thân, nhưng cô ta biết lúc này tâm trạng Lộ Nam không tốt.
Cô ta cố gắng nói uyển chuyển hết mức có thể: “Em sẽ không làm tổn thương tới chị ấy đâu, em chỉ muốn nói vài lời với chị ấy thôi. Anh trai, anh ra ngoài trước được không?”
“Tôi đã không còn là anh trai cô nữa rồi!” Lộ Nam nói với vẻ mặt không cảm xúc rồi đi thẳng ra ngoài.
Khoảnh khắc đi lướt qua nhau, nước mắt Lộ Tây Tây liền rơi xuống.
Cô ta đứng trong phòng bệnh, mặc cho nước mắt chảy xuống, rơi trên giày mình.
Rất lâu sau cô ta mới hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
“Tô Bắc, em có chuyện muốn nói với chị!” Lộ Tây Tây lên tiếng.
“Thế nào? Bà nội và mẹ đi rồi lại muốn nói chuyện với tôi! Có phải cô cảm thấy gọi vợ của người mình thích là chị dâu, trong lòng cực kỳ không dễ chịu chứ gì!” Tô Bắc nhếch môi, châm chọc nói.
Lộ Tây Tây thản nhiên cười một tiếng, cũng không còn tức giận và không cam lòng như trước.
“Tô Bắc, em muốn biết, vì sao chị lại cứu em?” Lộ Tây Tây hỏi.
Tô Bắc xoay người nhìn Lộ Tây Tây rồi nhướn mày.
“Vì sao lại cứu cô, lý do rất đơn giản, tôi muốn cứu bé trai đó!” Tô Bắc bình tĩnh trả lời.
Lộ Tây Tây lắc đầu.
“Không! Chị cứu bé trai kia đồng thời cũng muốn cố gắng cứu em, em có thể cảm nhận được!” Lộ Tây Tây nói.
Tô Bắc cười nhạo một tiếng.
“Lộ Tây Tây, cô đúng là thật tự tin, vì sao tôi phải cứu cô. Chỉ dựa vào việc cô cho người đâm tôi, tôi đã không muốn cứu cô rồi! Sự thật chứng minh, cảm giác của cô sai rồi!” Tô Bắc nói với vẻ mặt không rõ.
Lộ Tây Tây nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Tô Bắc, em thừa nhận em đã cho người lái xe đâm chị. Nhưng em cũng đặc biệt dặn dò đối phương không để chị xảy ra chuyện, chỉ cần khiến chị sinh non là được. Em không ác độc như chị nghĩ, một lòng muốn lấy mạng chị!” Lộ Tây Tây nói, cảm xúc của cô ta có chút kích động.
Tô Bắc lắc đầu.
“Lộ Tây Tây, cô không cần giải thích, tôi không quan tâm. Tôi đã không để ý rồi nên cho dù là có lòng hay không có lòng, tôi đều không muốn nghĩ nữa!” Tô Bắc cất lời.
Lộ Tây Tây hít sâu một hơi, cô ta đột nhiên có chút mệt mỏi.
Có một vài lời giải thích rất nhạt.
Cho dù điều cô ta nói là sự thật!
“Tô Bắc, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay em giúp chị giải quyết chuyện mang thai giả, cũng coi như trả ơn cứu mạng của chị. Hôm nay em bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện, trước đây là do sự cố chấp của em đối với anh trai quá sâu. Có lẽ em thực sự nên ra ngoài giải sầu một thời gian, không thể cố chấp mãi trong tư tưởng điên cuồng này mà tổn thương người khác, đồng thời cũng tổn thương chính mình. Nghĩ kỹ lại thì thật sự rất không đáng, hơn nữa còn thật ngốc…” Lộ Tây Tây nói.
Cô ta nghiêm túc nhìn Tô Bắc.
“Tô Bắc, cho dù nói thế nào, thì chị cũng đã khiến em nhìn rõ một vài vấn đề rất thực tế, chứ không phải đắm chìm trong lòng mình, trong sự ảo tưởng căn bản không có khả năng đó. Sự lương thiện của chị, sự tuyệt tình của anh ấy lần này đã thật sự khiến em tỉnh ngộ. Em định ra nước ngoài du lịch, có lẽ lần sau khi em quay về sẽ buông bỏ được sự cố chấp này. Tô Bắc, anh trai em thật sự rất thích chị. Chị không biết vừa nãy anh ấy cho rằng chị xảy ra chuyện đã sốt ruột thế nào đâu, anh ấy còn bắt tài xế phải vượt đèn đỏ. Cuối cùng, khi ở ngoài phòng phẫu thuật, anh ấy trong lòng em vẫn luôn như một vị thần, vậy mà trong khoảnh khắc ấy lại trở nên yếu đuối vô lực. Em rất đau lòng, thật đấy, nhưng bây giờ chỉ là sự đau lòng của em gái dành cho anh trai, hy vọng chị cũng đừng suy nghĩ lung tung. Em phải đi rồi, hy vọng hai người có thể hoà thuận, tiếp tục đi cùng nhau!” Lộ Tây Tây nói một hơi thật dài.
Cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cuối cùng, Tô Bắc, cảm ơn chị, cho dù chị không thừa nhận nhưng em vẫn cảm ơn chị hôm nay đã cứu em!”
Lộ Tây Tây nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Tô Bắc nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh đóng lại, đột nhiên có chút thất thần.
Lộ Tây Tây bỗng nhiên đổi tính như vậy nói lên cô ta đã buông bỏ được rồi.
Bản thân mình vướng mắc và khó chịu một ngày một đêm, dường như bỗng tan thành mây khói.
Rốt cuộc vì sao cô lại tức giận, rốt cuộc vì sao lại nổi giận với Lộ Nam.
Thực ra, đến bản thân cô cũng không nói rõ được.
Có lẽ, chỉ vì quá quan tâm nên trong mắt không thể có một hạt bụi.
Sau khi Lộ Tây Tây đi không lâu thì Lộ Nam đẩy cửa vào.
Tô Bắc xoay người nhìn anh một cái rồi lại quay đầu đi.
“Không phải đã nói anh đừng vào rồi sao?” Tô Bắc khó chịu lên tiếng.
“Anh không vào thì ai chăm sóc em! Hơn nữa, anh sợ một mình em ở đây sẽ buồn chán nên vào đây với em!” Lộ Nam thận trọng lên tiếng, sợ Tô Bắc tức giận.
Anh thật sự rất quan tâm Tô Bắc, quan tâm đến mức tự ái và kiêu ngạo của anh đã trở nên không còn quan trọng như trước nữa.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ ràng đến vậy.
Hóa ra khi thích một người thì trước mặt cô ấy, bạn thật sự có thể nhỏ bé như một hạt bụi.
Tô Bắc nghe giọng nói thận trọng của Lộ Nam, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Trong lòng cô thầm nói: Đồ ngốc, đồ ngốc! Anh ôm em, xin lỗi em thì em sẽ tha thứ cho anh mà!
Lộ Nam căn bản không biết Tô Bắc nghĩ thế nào, anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Bắc đợi hồi lâu cũng không thấy anh có phản ứng gì.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, mạnh mẽ xoay người lại.
“Lộ Nam, anh định tu luyện thành cái cọc gỗ đấy à?” Tô Bắc tức giận trừng mắt nhìn anh, mặc dù nhìn có vẻ tức giận nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia hờn dỗi.
Lộ Nam lập tức hiểu ra.
Anh nhanh chóng đi tới, ngồi bên giường Tô Bắc.
“Bắc Bắc, em đói chưa? Anh bảo Vân Phàm mua ít đồ cho em!” Lộ Nam hỏi cô.
Tô Bắc kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.
“Em không đói, không phải anh rất thích giấu em sao? Anh cứ giấu em rồi mua tới đây là được rồi, còn phải hỏi ý kiến em làm gì?” Tô Bắc không vui nói.
Trong lòng Lộ Nam lặng lẽ rơi nước mắt, quả nhiên không thể đắc tội với phụ nữ, thật sự thù dai vô cùng.
“Bắc Bắc, em đừng giận nữa, sau này em chính là ngọn đèn chỉ đường cho anh. Mọi điều em nói đều là thánh chỉ, em chỉ đông, chắc chắn anh sẽ không đi về hướng tây. Chỉ cần em muốn thì chắc chắn anh sẽ không chút do dự thực hiện, đương nhiên, quan trọng nhất là cho dù chuyện gì, anh cũng không giấu em nữa!” Lộ Nam chân thành nói lời thề.
Tô Bắc nhướn mày nhìn anh.
“Anh nói đều là thật?” Tô Bắc nói.
Lộ Nam gật đầu.
“Thật đó, còn thật hơn cả vàng!” Lộ Nam vô cùng khẳng định.
“Được rồi, vậy anh đi chết đi!” Tô Bắc lạnh lùng nói.
Lộ Nam sững sờ.
“Không phải nói thực hiện không chút do dự sao? Anh xem đi, anh đã chần chừ mấy giây rồi, bây giờ đối với lời anh nói em có chút nửa tin nửa ngờ!” Tô Bắc nói.
Lộ Nam cứng đờ.
“Được, bây giờ anh sẽ đi chết!” Nói xong Lộ Nam đi ra ngoài.
Tô Bắc hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô ngủ một lát liền nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
Lộ Nam đi vào, hương thơm cũng theo đó tràn ngập khắp phòng bệnh.
Tô Bắc dùng sức hít hai cái rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lộ Nam cười nhẹ một tiếng: “Bắc Bắc, dậy ăn cơm được không?”
Tô Bắc vừa nghe tiếng cười của anh liền biết, chắc chắn anh đã biết mình tỉnh rồi!
Cô chóp chép cái miệng.
“Không phải anh đi chết rồi sao?” Tô Bắc tức giận hỏi.
“Nếu anh chết thật thì ai chăm sóc em, ai mua đồ ăn ngon thế này tới cho em chứ. Mau dậy đi, anh nghe thấy tiếng bụng em kêu rồi đấy!” Lộ Nam cười híp mắt nói.
Tô Bắc chu mỏ nhìn Lộ Nam một cái.
“Anh giỏi thật đấy, nghe được tiếng bụng em kêu mà sao em lại không nghe thấy vậy!” Tô Bắc nói.
“Vì anh là con giun trong bụng em mà!” Lộ Nam vẫn không chút do dự trả lời.
“Liêm sỉ đâu? Tổng giám đốc Lộ, anh như vậy thật sự ổn sao?” Tô Bắc không còn lời nào để nói với anh.
Lộ Nam vẫn cười híp mắt nhìn Tô Bắc như cũ, trong mắt lướt qua một tia ôn nhu.
“Bắc Bắc, trước mặt em, anh không cần liêm sỉ gì đó!” Lộ Nam có chút vô lại lên tiếng.
Tô Bắc thở một hơi thật dài.
“Em thấy anh ra ngoài quên mang theo liêm sỉ thì đúng hơn!” Tô Bắc không cho Lộ Nam chút mặt mũi nào.
Lộ Nam cũng không giận.
“Đúng thế, anh quên mang rồi, chỉ mang theo một trái tim yêu em!” Lộ Nam dịu dàng cất lời.
Mặt Tô Bắc chớp mắt lướt qua ý cười, cả người cũng trở nên nhu hoà.
“Biết là ai nói lời đường mật, nhưng lại chẳng biết là nói với ai, chắc chắn là lời nói với người khác còn thừa lại rồi!” Tô Bắc kiêu ngạo nói, giọng nói mang theo ý cười ngọt ngào.
Lộ Nam thở phào một hơi, thái độ của Tô Bắc cuối cùng cũng thả lỏng rồi.
Anh nghiêm túc nhìn Tô Bắc.
“Bắc Bắc, lời anh nói không phải là lời đường mật gì, anh nói đều là lời thật lòng. Hơn nữa sẽ không có ai khác, em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng, cả đời này anh sẽ không nói như vậy với bất kỳ ai!” Lộ Nam nhìn thẳng vào Tô Bắc rồi nói.
Tô Bắc nhíu mày.
“Anh nói thật sao?”
Lộ Nam gật đầu: "Hoàn toàn chắc chắn!”
“Vậy sau này sinh con gái thì sao?” Tô Bắc hỏi.
Lộ Nam ngây người.
Con gái? Công chúa nhỏ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!