Tô Bắc nhanh chóng tỉnh dậy đi xuống lầu.
Cô vừa ra khỏi căn hộ liền nhìn thấy Lộ Tây Tây đang đứng ở phía bên kia đường.
Tô Bắc định đi tới xem sao.
Nhưng cô vừa đi tới giữa đường đột nhiên phát hiện sắc mặt Lộ Tây Tây hơi hốt hoảng.
Cô ta lao thẳng về phía đứa bé đang đứng bên vệ đường.
Tô Bắc ngước lên thì thấy ở một ngã rẽ không xa có một chiếc xe đang lao tới, dường như bị mất phanh lao thẳng về phía Lộ Tây Tây và đứa bé.
Trong nháy mắt, chiếc xe đã lao tới trước mặt bọn họ.
Tô Bắc không kịp nghĩ ngợi gì liền đưa tay đẩy Lộ Tây Tây và đứa nhỏ về phía bên kia.
Bản thân cô thì chịu lực đẩy ngược nên lùi về phía còn lại.
Thế nhưng trong lúc cô cứu Lộ Tây Tây và đứa nhỏ, chiếc xe đã lao tới.
Cả người Tô Bắc mặc dù đã tránh sang một bên nhưng vẫn bị chiếc xe mất kiểm soát đụng ngã.
Lúc Tô Bắc ngã xuống đất, cô cảm thấy toàn thân tê liệt.
Chiếc xe mất kiểm soát cứ thế đâm vào cột đèn bên đường, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Tô Bắc nhìn người trong xe, trên đầu và mặt khắp nơi đều là máu.
Cô bỗng thấy hơi choáng váng và ngất đi.
Lộ Tây Tây nhìn thấy Tô Bắc ngã trên mặt đất rồi ngất đi, sợ đến phát ngốc đứng nhìn chằm chằm Tô Bắc.
Lúc đó, trong lòng cô ta cảm xúc lẫn lộn, vô cùng phức tạp.
Lúc trước cô ta luôn muốn Tô Bắc rời xa Lộ Nam, mỗi lần đều dùng một vài chiêu mờ ám.
Không ngờ rằng, Tô Bắc dù biết rõ nhưng hôm nay vẫn ra tay cứu cô ta.
Mặc dù Lộ Tây Tây biết lý do lớn nhất để Tô Bắc cứu cô là vì đứa trẻ trong lòng mình.
Thế nhưng, cô ta vẫn cảm thấy vô cùng xúc động.
Lộ Tây Tây vẫn chưa hoàn hồn thì bỗng nghe thấy một giọng nói vừa đau khổ vừa phẫn nộ.
“Bắc Bắc!” Lộ Nam hoàn toàn câm lặng, gần như lao tới trước mặt Tô Bắc với tốc độ nhanh nhất.
Khuôn mặt anh tái nhợt, cả người run rẩy.
Giọng anh run run: "Bắc Bắc, có chuyện gì với em vậy? Em tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ!"
Tô Bắc vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lộ Nam cúi đầu, đột nhiên phát hiện trên chiếc quần trắng của Tô Bắc toàn là máu!
Lộ Nam vô cùng hoảng hốt, anh bế Tô Bắc lên rồi vội vàng chạy đi.
Lộ Tây Tây cứng đờ người đứng ở đó.
Lần này tiêu rồi!
Tô Bắc xảy ra chuyện! Anh trai chắc chắn sẽ hỏi tội mình!
Mặc dù là Tô Bắc lao tới cứu cô ta và đứa bé nhưng nếu cô ta giải thích như thế anh trai sẽ tin sao?
Lộ Nam vội vã ôm Tô Bắc tới trước cửa khu liền trực tiếp lên một chiếc xe.
Lộ Tây Tây nhìn bóng lưng họ, không dám thờ ơ, vội vàng chạy qua rồi lên chiếc xe taxi đuổi theo sau.
Trên đường, Lộ Tây Tây gọi 120 tới cấp cứu cho người bị tai nạn ở phía trước căn hộ.
Cô ta nhìn chiếc xe taxi đằng trước một mạch chạy vượt đèn đỏ.
Lộ Tây Tây gấp gáp giục lái xe: “Bác tài, bác chạy nhanh chút! Đuổi theo chiếc xe phía trước!”
Lái xe không nói lên lời: “Cô không thấy bọn họ vượt đèn đỏ sao?”
“Cho bác, cho bác! Bác mau đi đi! Bọn họ phạt bác bao nhiêu tôi đền bác gấp đôi!” Lộ Tây Tây liền lấy hết tiền trong ví ra ấn vào tay người lái xe.
Lái xe vừa nhìn liền lập tức đạp chân ga.
Xe chạy nhanh đuổi theo chiếc xe phía trước.
Lộ Tây Tây cả mặt đầy lo lắng, thế nhưng lần này cô ta hiểu rất rõ.
Lúc này trong lòng cô ta không quan tâm đến Lộ Nam sẽ như thế nào, cô ta chỉ muốn biết Tô Bắc bây giờ ra sao rồi!
Tô Bắc vì cứu cô ta nên mới bị xe đâm, nếu Tô Bắc xảy ra chuyện gì cô ta sẽ không thể yên tâm nổi!
Nghĩ đến những chuyện trước đây mình đã làm, Lộ Tây Tây bỗng nhiên cảm thấy hối hận.
Lộ Nam ôm Tô Bắc đến bệnh viện gần nhất.
Lộ Tây Tây cũng vội vàng xuống xe.
Lộ Nam trực tiếp bế Tô Bắc vào phòng cấp cứu, nói với bác sĩ rằng cô bị tai nạn xe.
Trước cửa phòng phẫu thuật.
Khuôn mặt Lộ Nam tràn đầy lo lắng và sốt ruột, Lộ Tây Tây nhìn sắc mặt của anh, trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu.
Lộ Nam trước giờ đều là dáng vẻ đầu đội trời chân đạp đất, anh chưa từng vội vàng và bất lực như vậy.
Thế nhưng vì Tô Bắc mà anh trở nên yếu đuối.
Đúng! Chính là yếu đuối, Lộ Tây Tây nghiêm túc nhìn Lộ Nam, anh luôn mạnh mẽ là vậy nhưng bây giờ lại bỗng trở nên yếu đuối.
Lộ Tây Tây có một loại cảm giác, nếu Tô Bắc có chuyện gì anh cũng sẽ ngã quỵ.
Tô Bắc được đưa vào phòng phẫu thuật, được khoảng mười phút, bác sĩ mặc áo choàng trắng đi ra.
Trong lòng Lộ Tây Tây bỗng hồi hộp.
Thời gian ngắn như vậy, sao có thể đã phẫu thuật xong được!
Lẽ nào Tô Bắc không thể qua khỏi?
Lộ Tây Tây lùi về sau một bước, cả người dựa vào tường, giống như một giây sau sẽ ngã quỵ.
Trong mắt cô ta tràn đầy đau khổ và hối hận, Tô Bắc đều là vì mình nên mới thành ra như vậy!
Cô ta vô cùng hận bản thân mình!
Cô ta nhìn Lộ Nam, mặt anh đã trắng bệch như tờ giấy.
Lộ Tây Tây có thể nghĩ đến khả năng này, chắc chắn anh cũng có thể!
Thế nhưng, anh vẫn bình tĩnh kiên định đứng ở đó.
Tay Lộ Nam nắm lại thật chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Tô Bắc chắc chắn sẽ không có chuyện gì, sao cô có thể xảy ra chuyện được!
Chuyện giữa bọn họ vẫn chưa nói rõ ràng mà! Sao cô có thể!
Lộ Nam nhìn bác sĩ, trái tim dường như đang rỉ máu.
Làm ơn đừng nói với anh tin xấu, anh thật sự không chịu đựng nổi!
Bắc Bắc! Bắc Bắc của anh! Anh không thể không có cô!
Bác sĩ mặc áo choàng trắng nhìn vẻ mặt đau khổ của Lộ Nam liền nhanh chóng đi tới trước mặt anh.
“Các người đang diễn kịch hay là đang làm xiếc vậy, đây là bệnh viện, không phải chỗ chơi của mấy người, phải biết phân biệt nặng nhẹ chứ. Các người đưa một người ngất vì sợ máu tới đây cấp cứu chẳng phải là làm mất thời gian của tôi sao? Lỡ may có những bệnh nhân nguy kịch khác được đưa tới nhưng bị các người làm chậm trễ, các người có gánh nổi trách nhiệm này không hả?” Nữ bác sĩ tức giận mắng Lộ Nam, thái độ vô cùng chê trách và bất mãn.
Lộ Nam bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Sợ máu? Tô Bắc sợ máu ư?
Cô vì sợ máu nên mới ngất sao?
Lộ Nam hoàn hồn, nữ bác sĩ trung niên mặc áo choàng trắng đã tức giận rời đi.
Lộ Nam nắm lấy tay ý tá vừa đi ra từ phòng phẫu thuật, không quan tâm đến hình tượng vội vã hỏi: “Y tá, bệnh nhân bên trong vì sợ máu nên mới ngất sao?”
Lộ Nam không yên tâm nên muốn xác định với y tá một lần nữa.
Y tá là một cô gái còn trẻ, đột nhiên thấy khuôn mặt đẹp trai sáng ngời của Lộ Nam tim liền nảy lên một cái.
Cô ta mặt đỏ tía tai gật gật đầu.
“Đúng vậy, cô gái bên trong vì sợ máu nên mới ngất, chúng tôi kiểm tra cho cô ấy lâu như vậy nhưng không có vấn đề gì cả!” Y tá nói.
Lộ Nam sốt ruột, khuôn mặt không hiểu nhìn y tá.
“Thế nhưng tại sao cô ấy chảy nhiều máu như vây? Trên chiếc quần trắng toàn là máu mà!” Khuôn mặt Lô Nam lo lắng hỏi y tá.
Gương mặt của cô y tá lập tức đỏ lên.
Cô nhìn Lộ Nam một cái rồi vội cúi đầu xuống.
“Anh à, anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là kì kinh nguyệt của cô ấy tới rồi, vì mặc quần trắng nên loang ra nhiều hơn và mới thấy rõ ràng như vậy. Còn vết máu trên chân là do một vài vết thương nhỏ, không chảy nhiều máu, không nghiêm trọng đến vậy đâu!” Y tá nói nhanh rồi chạy đi mất.
Lộ Nam rất lâu sau mới phản ứng lại, kì kinh nguyệt ư?
Nói vậy là, cô không có chuyện gì cả?
Lộ Nam lập tức như được tha tội, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lộ Tây Tây đứng cách Lộ Nam không xa, nghe thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Thì ra là bà dì tới, cô ta nghĩ, thảo nào chảy nhiều máu như vậy!
Tóm lại đợi lâu như vậy, vì nhầm lẫn mà làm loạn cả lên, còn bị bác sĩ dạy dỗ cho một trận.
Có điều, may mắn thay Tô Bắc không sao cả, nếu không chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến anh trai.
Nghĩ tới khuôn mặt đỏ bừng của cô ý tá nhỏ vừa nãy, Lộ Tây Tây cảm thấy hơi ngượng.
Tô Bắc được đưa tới phòng bệnh thường, đang được truyền dịch.
Lúc Lộ Nam bước vào cô đã tỉnh lại rồi.
Lộ Tây Tây bước theo sau Lộ Nam.
Mặc dù bác sĩ nói Tô Bắc không có chuyện gì nhưng cô ta vẫn muốn tự mình xác nhận.
Nếu không trong lòng cô ta luôn thấp thỏm không yên.
Kết quả, bọn họ vừa vào còn chưa kịp nói một câu, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di vội vã bước vào.
Bọn họ vừa vào liền chạy tới bên cạnh giường bệnh.
“Tô Bắc không sao chứ, đứa bé sao rồi?” Mục Niệm Ảnh nhìn Lộ Nam vội vàng hỏi.
Lộ Nam bất lực nhìn Mục Niệm Ảnh, đang nghĩ cách để nói dối trót lọt.
Bỗng nhiên, Lộ Tây Tây bất ngờ lên tiếng.
“Bà nội à, bà đừng đau lòng, chị dâu vì cứu con nên bị xe tông, đã sảy thai rồi…” Lộ Tây Tây nói, nhanh chân bước tới đỡ lấy bà lão sắp ngất đi.
Mục Niệm Ảnh hoàn toàn chấn động, sảy thai rồi?
Khóe mắt bà bỗng chảy xuống hai dòng nước mắt.
“Bà nội, bà đánh con đi, là con làm hại chị dâu sảy thai, đều là lỗi của con!” Lộ Tây Tây nói vô cùng chân thành, vẻ mặt vô cùng tự trách.
Mục Niệm Ảnh bất ngờ đấm vào ngực, đau đớn ôm lấy tim: “Chắt trai của bà, cứ vậy mà đi à…”
Vẻ mặt của Lộ Nam và Tô Bắc có chút kỳ lạ.
Bọn họ không hề nghĩ đến Lộ Tây Tây sẽ làm vậy, thuận nước đẩy thuyền, biến chuyện mang thai giả thành sảy thai.
Chỉ có điều, mặc dù trùng hợp nhưng lại vô cùng hợp lý.
Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di sẽ không còn nghi ngờ nữa.
Tô Bắc phối hợp với Lộ Tây Tây, vẻ mặt vừa đau buồn vừa bất lực.
Cô vừa nãy vì sợ máu mà ngất đi, bây giờ mặt vẫn còn trắng bệch, nhìn vào vô cùng giống thật.
Lộ Nam nhìn Mục Niệm Ảnh và Tôn Tịnh Di.
“Bà nội, mẹ, hai người cứ trách con đi, là con không chăm sóc tốt Bắc Bắc nên mới xảy ra chuyện này!” Lộ Nam mở miệng tự trách.