Tháng chín, trường cao trung của thành phố đón chào một mùa khai giảng mới.
Mẹ tất bật thu xếp đồ dùng học tập đầu năm học cho Úc Dương, tuy ngoài miệng nói màu của cậu quá nhiều, notebook quá dày, nhưng tay lại phân loại từng thứ sắp xếp vào cặp, còn không quên lải nhải.
Úc Dương cười hì hì ăn dâu tây, nói: “Mẹ, mẹ cho rằng con là đứa không có năng lực tự gánh vác mọi việc hay sao?”
Mẹ soi xét cậu, liếc mắt một cái nói: “Lần đầu tiên làm mẹ cũng là làm mẹ của con, con lớn bao nhiêu thì mẹ vẫn lo lắng vướng bận.”
Úc Dương nghiêm túc mà nói: “Mẹ, quả thực là mẹ rất tốt.”
Có đôi khi, Úc Dương sẽ nghĩ, mẹ cậu tuy chỉ là mẹ kế, nhưng lại bảo vệ lo lắng cho cậu như đứa con bà dứt ruột đẻ ra, Ngô Phượng Lệ cũng là một người mẹ, sao lại đối với đứa con ruột kia như vậy?
Sau khi loại chuyện kia xảy ra, Trình Dã lật ngược lại, đè Úc Dương ở trên giường, mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, thấp giọng cảm ơn mẹ, Úc Chính Huy nghe thấy tiếng đi tới, cậu cũng cảm ơn, sau đó lạnh nhạt vô tình bỏ đi.
Chỉ còn lại mình Úc Dương thất thần ngơ ngác nằm ở trên giường, tiếp nhận đủ mọi chỉ trích.
Nhìn cảnh tượng lúc đó cùng phản ứng của Trình Dã, ba người thậm chí cảm thấy Úc Dương có thể trực tiếp định tội tống thẳng vào tù giam. Sự thật chính là Úc Dương lợi dụng người bệnh, không cần phải giải thích.
Úc Dương chịu oan có thể so với Đậu Nga, hao hết miệng lưỡi giải thích nửa ngày.
Cuối cùng, Úc Dương quỳ gối ngồi trên giường, thề với trời rằng cậu chỉ thích con gái, sự việc cũng kết thúc.
Nhưng sau đó, cậu cũng không gặp lại Trình Dã nữa.
Sự việc ngày hôm ấy thật sự nghiêm trọng, để lại đả kích rất lớn đối với Úc Dương và Úc Giai Giai, bố mẹ không cho hai người ra cửa.
Úc Dương ở nhà ôn tập bài của lớp 10, chuẩn bị bài lớp 11. Thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Tiểu khả ái của Úc Dương, vẫn như cũ, luôn không nhận được hồi âm ngay.
Mãi cho đến khi sự việc kia qua đi hai tuần, khi Úc Dương sắp từ bỏ trêu chọc đối phương, đối phương phản hồi lại một vài tin nhắn mà cậu hỏi về đề lớp 10.
Gửi lên tiếp mười mấy ảnh chụp giấy A4 trắng, liệt kê rõ ràng ngắn gọn công thức, chữ như ở tờ giấy note cũ, nét chữ mạnh mẽ, tuấn tú bất phàm, nhìn qua đã muốn hoa cả mắt.
Thế nhân đều nói chữ giống người, Úc Dương thầm tưởng, cho dù cô ấy ngó lơ mình nửa tháng, nhưng chỉ cần nói mấy câu thì mình sẽ tha thứ cho cô ấy.
Có thể viết ra nét chữ như vậy, nhất định có cá tính, không phải loại người ngượng ngùng.
Nam sinh độ 17 tuổi thường thích nữ sinh nhỏ nhắn mềm yếu, ngược lại, cậu thích người có cá tính một chút.
Kỳ thật Úc Dương hỏi bài cũng là muốn tăng thêm một ít cơ hội trò chuyện, nhưng lúc cậu nhận được phản hồi, lại càng thêm động tâm.
Chỉ cần nhìn bài thi của một người, là có thể nhìn ra người kia ngày thường có tính gọn gàng ngăn nắp, kiên nhẫn hay không.
Úc Dương lặng lẽ lưu ảnh, cho vào một album, sửa tên là giá trị tình yêu ( 26/100).
Úc Dương thầm nghĩ, chờ giá trị tình yêu đầy, thì cô ấy đối với mình là đã thích tới nỗi rất sâu đậm, có thể gặp nhau ngoài đời.
Sau khi quăng ảnh vào album, Úc Dương liền gửi tin nhắn cho đối phương.
,: 【 Nếu cậu bị bắt cóc thì chớp chớp mắt đi. 】
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【? 】
,: 【 Không liên lạc nửa tháng, chẳng lẽ không phải mất tích? 】
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Trong nhà có việc 】
,: 【 Giải quyết xong rồi? 】
Dương ca tiểu khả ái: 【 Ừ 】
Úc Dương cảm thấy đây là lần đầu tiên đối phương nói nhiều như vậy với mình, muốn nắm bắt cơ hội nói thêm một tí.
,: 【 Ngày mai khai giảng, cậu ở nội trú hả? 】
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Ừ 】
Úc Dương có phần hối hận, vừa rồi đáng ra phải hỏi bên kia liệu có phải học sinh ngoại trú không, như vậy là có thể được phản hồi tận hai chữ: Nội trú.
Nghĩ như vậy, Úc Dương cảm thấy mình ở đoạn tình cảm này thật sự là quá hèn mọn quá đáng thương.
,: 【 Tôi là học sinh ngoại trú, phải luyện tập, nên ở nội trú có phần không tiện.】
Tiểu khả ái của Úc Dương: 【 Ừ 】
Úc Dương nhìn màn hình điện thoại, hôm nay Tiểu khả ái có vẻ rất dính người.
Tuy rằng phản hồi đại đa số đều là một chữ “Ừ”, nhưng so với trước đây chỉ dùng dấu ba chấm để trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện, thì một chữ thôi cũng là rất nhiều.
Cô ấy có phải…… Đột nhiên yêu mình rồi không?