Một đám người xông vào cửa hàng lúc Trình Dã còn đang sắp xếp lại linh kiện mới tới.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, Trình Dã vừa quay đầu đã thấy ngay tên oan gia quen mặt, đằng sau còn dẫn theo một tốp người.
Nhìn cứ như là tới phá đám.
Trình Dã yên lặng đặt lại một cái hộp về chỗ cũ, vén tay áo sơ mi, hướng mặt về phía trước.
"Xin chào, quý khách cần gì?"
Úc Dương nghe được giọng nói này, ngay lập tức xuất hiện phản xạ.
Cậu từ từ từng chút ngẩng đầu, trừng lớn đôi mắt nhìn Trình Dã, đình trệ tại chỗ.
"Tôi...... Cậu lấy cho tôi một cái ván trượt 3000 tệ, cậu ta trả tiền." Nói xong, Úc Dương dùng lực ở tay, đẩy người lên trước.
Đối phương đan ngón tay vào nhau, trong phút chốc oai oái kêu lên, vội vàng xin tha.
"Đại ca, em biết sai rồi, em sẽ không bao giờ tới đây chơi nữa, vĩnh viễn biến mất trước mặt đại ca, được không?
Úc Dương: "Ngậm mồm."
"Em chỉ là nam sinh cao trung bình thường, thật sự không có nhiều tiền như vậy." Đối phương nói, như là vừa tìm được cứu tinh, nhìn về phía Trình Dã: "Anh! Anh gọi cảnh sát giúp tôi, nói có người tống tiền."
Trình Dã không nói gì, ngược lại nhìn về phía Úc Dương, trên dưới đánh giá cậu một phen.
Nhìn tới hai cái đầu gối xanh tím, mặt mày nhịn không được nhăn lại.
Úc Dương rất trắng, nghỉ hè ở bên ngoài điên khùng chơi hơn nửa tháng một chút cũng không đen thêm, đứng cạnh La Địch to lớn ngăm đen lại càng trắng. Bởi vậy, đầu gối cậu ta đột ngột xuất hiện hai vết xanh xanh tím tím, lại càng đặc biệt nổi bật, hơn nữa đầu gối bên trái rõ ràng so với bên phải có sưng hơn.
"Sao lại thế này?" Trình Dã nhíu mày hỏi.
Úc Dương cả người lửa giận nhen nhóm, thiêu đốt sự xấu hổ ban nãy khi mới bước vào cửa hàng gặp Trình Dã, giọng điệu đanh thép mà nói: "Nhóm người này làm hỏng ván trượt của cậu ta, còn tính không bồi thường tiền."
"Tôi đã nói là xin lỗi!" Đối phương la to, "Anh chỉ là nhân viên cửa hàng, nói nhiều vậy làm gì, tôi bảo anh báo cảnh sát kia mà? Không báo cảnh sát tôi khiếu nại anh!"
"Thành thật xin lỗi." Úc Dương nhấc chân, đá vào phía sau đầu gối người kia, "Mẹ mày, mày là ông trời hả? Một câu xin lỗi giá 3000 tệ? Tao xin lỗi mày mười lần, mày nôn ra đây cho tao 30000 tệ, được không?"
"Tôi không phải là đã nói sẽ bồi thường tiền thuốc men rồi hay sao?"
Trình Dã không nhịn được, giật giật khóe miệng, cười nhạt nói: "Thiểu năng trí tuệ."
Nghe được Trình Dã nói, tinh thần Úc Dương tăng lên: "Tôi cũng cảm thấy nó thiểu năng trí tuệ. Cậu tìm giùm tôi cái ván 3000 tệ, tôi đè nó ra bắt trả tiền, trả xong là xong việc."
"Tại sao?!" Đối phương lại lần nữa giãy giụa.
Úc Dương: "Mẹ nó, người mà mày đánh cần tiền thuốc men của mày hả? Nhưng mà mày nhắc thì tao nhớ, mua xong ván, tao sẽ đưa mày tới bệnh viện, cả người mày hiện tại chắc cũng không hề dễ chịu đâu ha, con trai."
Úc Dương trước nay chưa thấy qua loại người như vậy, nhưng đối phó thì cũng không phải là không có cách.
Với tư cách là một người trượt ván chuyên nghiệp đã ba năm, cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ván trượt của người này không dưới 2000 tệ, không phải là loại người không có tiền, chỉ là đối phương không muốn trả, lại càng khinh thường bọn Úc Dương.
Trình Dã dẫn La Địch đi xem chỗ linh kiện giống loại của ván trượt cũ, tổng cộng 3500 tệ.
Cuối cùng, Úc Dương dùng vũ lực uy hiếp, đối phương đành ngậm ngùi thanh toán tiền.
Đi đằng trước, người nọ đẩy cửa ra, quay đầu lại, chỉ ngón tay vào Trình Dã: "Thằng kia coi chừng tao đấy."
Trình Dã mặt vô cảm nhìn đối phương, Úc Dương chen lên đầu, một chân đá người ra cửa: "Cút đi, đừng ở chỗ này ô nhiễm không khí."
Xong việc, Úc Dương để ba người La Địch đi trước, dây dưa ở lại tới cuối cùng.
Trình Dã đang lắp ván trượt cho La Địch, ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Cậu không đi?"
Úc Dương sờ sờ mũi, tiến đến chỗ làm việc nói: "Tôi đi thì ai lấy ván trượt đây? Tiền thanh toán cả rồi."
Trình Dã đang cắt giấy dừng tay một chút, nói: "Giúp tôi đè lại ván."
Úc Dương thấp giọng "Ừm" một tiếng, đi qua, đôi tay đè lại ván trượt, nhìn Trình Dã đang lặng im cắt giấy.
Cậu biết rằng Trình Dã có thể tự mình cắt giấy mà không cần cậu giúp, nhưng anh gọi cậu qua đây chắc là để cả hai bên bớt khó xử đôi phần.
Trình Dã làm việc rất nghiêm túc, nếu không có người hỏi, Trình Dã hẳn sẽ chẳng chủ động mở lời.
Không khi lại lặng thinh. Cửa hàng không còn ai cả, điều hòa thổi ra làn gió lạnh, làm mát tâm tình đang xao động của Úc Dương.
Đôi mắt Úc Dương nhìn qua nhìn lại đồ vật xung quanh, cuối cùng yên vị nhìn vào đôi bàn tay đang cắt giấy nhám của Trình Dã.
Cái tay kia như có ma lực, cậu vừa nhìn trúng một chút, mắt đã không thể rời ra.
Cậu đã từng nhìn thấy tay của rất nhiều nam sinh, tuy vậy chỉ có ngón tay Trình Dã là đẹp nhất, trắng nõn thon dài.
Ngón tay Trần Phi giống bộ xương khô, ngón tay La Địch thô đen, Tô Nguyên thanh tú, nhưng ngón tay cậu ấy không dài như này.
Một lát sau, Trình Dã chỉ hỏi cụt lủn: "Xem đủ chưa?"
Úc Dương giật mình, tự dưng theo phản xạ thẳng lưng lên, quay đầu đi chỗ khác xem giá của từng món hàng: "Ai, ai xem cậu chứ?"
"Ờ." Trình Dã cũng không để ý phản ứng của Úc Dương, lật mặt ván tiếp tục công việc, "Ấn đủ lực vào, đừng thất thần."
Úc Dương thấp giọng đáp: "Ừm, biết rồi."
Dán xong giấy nhám vào mặt sau, Trình Dã bắt đầu lắp ván, Úc Dương thu tay, nhìn chằm chằm tay Trình Dã đang xoay tua vít.
Trong chốc lát, không biết vì điều gì mà đôi mắt liền từ tay Trình Dã chuyển dời tầm nhìn lên trên mặt.
Lần này không phải là dùng cái tư thế kỳ quái để nhìn mặt từ dưới lên nữa, Úc Dương phát hiện Trình Dã so với tưởng tượng của mình đẹp trai hơn rất nhiều. Quả nhiên nếu góc nghiêng đẹp thì ngũ quan đều sẽ không hơn không kém mà cũng đẹp mỹ mãn.
Diện mạo Trình Dã nhìn qua có chút dữ, lông mày tương đối đậm, mũi cao thẳng, đúng như Úc Giai Giai từng nói "Tưởng tượng xem, cái mũi này có thể biến thành cầu trượt được luôn.", miệng hơi hơi mím lại, giống như trưng cho cả thế giới thấy được mình luôn luôn không vui.
Đôi mắt rất sâu, làm người ta chỉ liếc nhìn qua một cái liền giống như bị rớt xuống hồ nước lạnh. Ánh mắt quá lạnh lẽo, tốt nhất là đừng phơi bày bộ dạng này trước mặt người lạ, sẽ dọa người ta không dám tới gần.
Đang lúc Úc Dương như bước vào cõi thần tiên, cặp mắt kia chớp chớp, trong phút chốc, Úc Dương giống như từ hồ nước lạnh đi ra, ngã vào một biển sao.
Cộp cộp cộp, Trình Dã trong tay cầm tua vít, gõ gõ mặt bàn, "Xem đủ chưa?"
"Không, không phải, tôi không xem cậu." Úc Dương đau đầu, cảm thấy hôm nay chính mình như một thằng ngu.
Cậu vừa nhìn chằm chằm một thằng con trai tới năm phút, lại còn mắt chạm mắt nhìn nhau một phút!
Quá xấu hổ!
"Vậy cậu lau nước miếng đi đã." Trình Dã nói, cúi đầu tiếp tục lắp trang bị vào ván.
Úc Dương mặt đỏ lên, không nghi ngờ mà chùi chùi khóe miệng, phát hiện mình không hề rớt nước miếng!
Đậu móa, bị lừa rồi. Trình Dã là đồ xấu xa.
"Cậu, cậu không phải là làm ở cửa tiệm bánh sao?" Úc Dương ánh mắt mơ hồ hỏi.
"Ừ." Trình Dã lên tiếng, "Làm hai chỗ."
"À."
Không khí lại lần nữa yên ắng.
"Chút...... Chút nữa cậu có rảnh không, tôi muốn mời cậu một bữa." Úc Dương sờ mũi nói, "Vừa rồi phiền tới cậu, còn mấy lần trước đấy nữa."
"Tôi không có thời gian." Trình Dã nói.
Úc Dương mở to đôi mắt nói: "Đừng như vậy, cậu không giữ cho tôi chút mặt mũi nào à? Tôi là chân thành xin lỗi cậu nên mới mời cậu một bữa thôi."
Trình Dã vặn cái ốc cuối cùng, đưa ván qua: "Buổi tối tôi còn một ca làm ở tiệm bánh, thật sự không có thời gian." Sau đó thu dọn đồ của mình chuẩn bị tan ca.
"Cậu cũng cần ăn mà." Úc Dương nhỏ giọng nói.
Trình Dã kéo khóa cặp, động tác dừng lại, nhìn về phía Úc Dương: "Vậy tôi đi với cậu một lúc, thời gian của tôi đang rất gấp."
130722