Chương 2
Mua đồ về nhà tôi đưa cho Yến cốc trà sữa và nói
– Mày uống trà sữa đi cho mát, để tao nấu cơm cho.
– Cám ơn cám ơn… nay trời nóng tao thèm trà sữa giã man ý.
– Ừ thi thoảng uống thôi chứ uống nhiều cũng không tốt đâu mày ạ.
– Không tốt mà tao thấy quán trà sữa nào cũng đông nghịt người thế à, từng đôi nhau một mày ạ.
– Thì người ta yêu nhau người ta hay dẫn nhau đi uống trà sữa và ăn vặt như thế mới vui mà.
– Lại nói tới người yêu tao mới nhớ ra năm nay tao với mày 20 tuổi rồi mà không có mảnh tình rách nào để vắt vai nhỉ?
– Tao chưa nghĩ tới chuyện yêu đương đâu cứ từ từ không vội .
– Tao biết là mày không vội nhưng mà mày không nghĩ là mày sống từng ấy năm trên đời mà mày không có một người để yêu à…. mày không thấy bản thân kém cỏi à trong khi các bạn đã lấy chồng gần hết rồi còn mày chưa yêu lần đầu ý.
– Tao thấy bình thường mà, lấy chồng sớm làm gì chứ, mình còn trẻ thì mình lo làm việc kiếm tiền trước đã, yêu đương để sau đi.
Hải Yến buồn bã nói
– Giờ thì tao biết vì sao tới giờ tao vẫn chưa có bạn trai rồi Ánh ạ.
– Tại sao nào?
– Thì tại tao ở với một bà già như mày đấy
-Tao thì sao chứ?
– Vì ở với mày không đi chơi tối, không giao du chơi bời với ai, tối 8 giờ đóng cửa kín mít, 9 giờ đi ngủ rồi thì kiếm bạn trai ở đâu ra chứ?
– Tao nghĩ như vậy cũng tốt mà, tao với mày sống xa nhà nên cẩn thận giữ mình là điều cần thiết mà, sống dễ quá buông thả quá cũng không nên phải không?
Hải Yến bật cười rồi nó nhìn tôi và nói
– Nhiều lúc tao thấy mày giống như mẹ của tao ý , bố mẹ tao đi suốt không có nhà may mà có mày luôn nhắc nhở tao chăm sóc tao , tao từng nghĩ nếu không có mày ở cùng thì tao sẽ thế nào nữa, cám ơn mày nhiều nhé.
– Cám ơn gì chứ chúng ta là bạn mà.
– Tình bạn 15 năm rồi đấy, hôm nào tao với mày ăn mừng ngày tình bạn của chúng ta nhé.
– Nhất trí.. tao mong rằng chúng ta sẽ chơi vớ nhau cho tới lúc hai đứa già đi , thêm mấy lần 15 năm nữa mày nhé?
– Ừ tao cũng luôn mong như vậy.
Tôi và Yến cứ trêu nhau cười khúc khích, tình bạn của chúng tôi trong sáng và thuần khiết như pha lê vậy đó.
…
Ăn cơm tối xong Hải Yến sang bên phòng bên buôn dưa lê với mấy chị phòng bên tôi thấy bụng đau âm ỉ nên tôi ra ngoài mua thuốc để uống, một lần nữa tôi gặp lại anh chàng đẹp trai ở quán trà sữa lúc chiều , do tôi đau bụng càng lúc càng nhiều nên tôi đi lảo đảo rồi ngã khuỵ xuống và nằm ôm bụng vì quá đau mắt tôi cứ mờ dần…
Một chiếc xe ô tô đi ngang qua rồi dừng lại, tôi cảm nhận được một ai đó bế tôi lên nhưng tôi đau quá không biết người đó là ai nữa…
Khi tôi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện chàng trai đẹp trai và tốt bụng ấy đang ngồi bên cạnh tôi
– Đây là … đâu vậy ạ?
– May quá em tỉnh rồi.. em thấy trong người sao rồi?
– Em thấy bụng đau lắm anh ạ..
– Em bị đau ruột thừa bác sĩ yêu cầu mổ ngay đấy , để anh gọi bác sĩ nhé?
– Cám ơn anh ..
– Em có nhận ra anh không? Trái đất tròn thật chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?
Tôi nhìn anh ấy và nhận ra anh ấy chính là anh chàng đẹp trai ở quán trà sữa lúc chiều tôi mỉm cười
– Vâng em nhận ra anh rồi ạ…em cám ơn anh nhiều nhé.
– Em nhận ra anh là tốt rồi, giờ anh đi làm giấy tờ cho em nhé,em có nhớ số điện thoại của người nhà không anh đưa điện thoại cho mà gọi về , em phải mổ ngay đấy nên em cần người nhà chăm em nữa đấy.
– Dạ vậy anh cho em mượn em gọi cho bạn em nhé, chứ bố mẹ em ở bên sông giờ sang không tiện ạ.
– Ừ em gọi đi.
Tôi gọi cho Hải Yến và bảo nó tới viện với tôi, anh đẹp trai làm thủ tục cho tôi xong anh ấy còn đặt cọc tiền viện phí cho tôi luôn sau đó tôi vào phòng mổ và không biết gì nữa…
Tôi không biết mình nằm trong phòng mổ bao nhiêu lâu nhưng tới khi tôi tỉnh lại thì tôi đã nằm ở phòng hồi sức , Hải Yến ngồi cạnh nó nhìn tôi nó còn khóc nữa
– Yến à sao mày khóc thế?
– Huhu thì tao nhìn mày tái xanh thế tao xót chứ sao, thế vết mổ có đau không?
– Giờ chưa thấy đau nhưng chắc lát hết thuốc là đau ý..
– Khổ thân ..thôi mày cố gắng nghỉ ngơi bác sĩ nói mày nằm viện điều trị 3 tới 5 ngày sức khoẻ ổn định là được ra viện , mày nghỉ khoảng 1 tháng rồi hãy đi làm lại nhé?
– Ờ thế là tao lại được ở nhà ăn dưỡng à?
– Ờ , mới mổ xong phải nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn chứ.
– Thế tao nghỉ một tháng thì tao về nhà vậy.
– Ừ về nhà có bố mẹ mày chăm vẫn yên tâm hơn, thế tao lại ở trọ một mình à?
– Thôi mày chịu khó hết một tháng tao lại lên ở với mày.
– Ừ , tao gọi điện cho mẹ mày rồi đấy sáng mai mẹ mày lên còn tối nay tao ở đây với mày.
– Ờ thế sáng mai mày về công ty làm rồi mày xin nghỉ giúp tao nhé?
– Tao biết rồi để tao xin cho, à thế ai đưa mày vào đây thế?
– Một anh chàng đẹp trai mày ạ…
– Ái chà.. anh chàng đẹp trai nào thế hả?
– Thôi chết mày nói tao mới nhớ tao còn chưa biết tên anh ấy nữa.. tao đau bụng và ngất đi sau đó anh ấy đưa tao vào viện thế mà tao đoảng quá tao lại không hỏi tên và địa chỉ của anh ấy rồi vậy làm sao mà tao tìm anh ấy để cám ơn được chứ?
– Tao cũng chịu mày đấy, thôi mày nằm nghỉ đi có gì rồi tính sau vậy.
– Chắc do tao đau bụng quá nên tao không nghĩ được gì nữa.
….
Sáng hôm sau bố mẹ tôi lên với tôi để Hải Yến đi làm , mấy ngày ở viện tôi luôn mong gặp lại anh ấy nhưng không thấy anh ấy tới nữa, tới ngày tôi được ra viện mà tôi vẫn chưa được gặp lại ân nhân cứu mạng của mình trong lòng tôi cứ bứt rứt không yên, anh ấy đưa tôi tới bệnh viện lại đặt cọc một số tiền giúp tôi nữa mà giờ tôi lại không biết anh ấy ở đâu để tới trả tiền và cám ơn anh ấy nữa.
Tôi hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói anh ấy cọc tiền viện phí và có cung cấp họ tên và số điện thoại của anh ấy tôi đã rất vui mừng nhưng khi tôi gọi vào số điện thoại ấy lại thuê bao thế là tôi đã mất dấu của anh ấy luôn… tôi không biết tìm ân nhân cứu mạng của mình ở đâu để tạ ơn nữa , tôi buồn bã theo bố mẹ về nhà mà trong lòng mang nhiều suy tư, ngoài cái tên Nguyễn Hoàng Nam ra thì tôi không có thêm bất cứ thông tin gì về anh ấy nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!