Edit: Cánh Cụt
Đây không giống với lời mà mối tình đầu sẽ nói ra.
Mạnh mẽ mà lại tục tằng, ánh mắt nhìn anh trong bóng đêm chứa đầy sự chiếm hữu, làm tăng mạnh nhiệt độ cơ thể anh.
Thụ run rẩy mà vươn ra một chút, đã bị giữ lấy mạnh mẽ, chiếm hết tiện nghi.
Khó lắm mới kết thúc nụ hôn gần như khiến anh không hít thở nổi, thụ tiến đến bên tai mối tình đầu, hỏi vấn đề mà bọn họ đều biết rõ trong lòng.
Anh hỏi.
Anh có muốn em không?
Hai giờ sau, đèn trong phòng khách mới sáng lên, để lộ sự hỗn độn được tạo ra trong bóng đêm.
Sô pha và trên sàn nhà có những vệt nước rõ ràng.
Nước đọng lẻ tẻ từ trên thảm rồi kéo dài đến phòng ngủ, dù đã lau nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết mơ hồ.
Quần cùng quần lót rúm ró ở một góc của sô pha, có thể thấy là đã bị cởi ra một cách vội vàng.
Trái cây trên bàn trà bị đánh đổ.
Không biết mật đào bị ai giày xéo, chỗ lõm xuống màu hồng hiện vết cắn, nước sốt giàn giụa.
Lăn lông lốc trên sô pha, tạo nên dấu vết ướt dầm dề.
Mối tình đầu chỉ mặc một cái quần, thân trên để trần, thong thả ung dung mà dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng khách.
Cầm lấy quả mật đào kia, hắn liếm môi theo bản năng. Hắn đã hưởng qua hương vị của quả đào này, hắn xoa nó ở ngực thụ, cọ qua bụng nhỏ, cuối cùng ấn ở nơi thừa nhận hắn.
Biến thân thể thụ thành mâm đựng trái cây, lại biến thành bánh kem, khiến hắn phải nhấm nháp tận tâm.
Xoay người cầm theo túi đựng rác là thấy được vết cào trên lưng hắn tập trung trên bả vai.
Sau khi dọn phòng khách xongu, mối tình đầu dập thuốc lá rồi súc miệng, lúc này mới vào phòng ngủ.
Thụ đang nằm trong phòng ngủ, đưa lưng về phía hắn nằm ở trên giường.
Mở máy sưởi, thụ chỉ đắp một cái chăn mỏng.
Chăn mỏng để ở trên đùi, không thể che lại dấu tay trên eo, cùng phần thịt đùi sưng đỏ.
Tất cả có thể mơ hồ thấy được sự kịch liệt ban nãy.
Thụ còn đang nhẹ nhàng thở gấp, anh chưa lấy lại tinh thần.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, mối tình đầu ôm anh dậy từ trên giường, cho anh uống nước.
Giọng thụ hơi khàn, sau khi nhận ra một cách muộn màng, anh mới đỏ mặt: “Ban nãy em kêu to quá đúng không.”
Cách âm trong toà không tốt, nói không chừng mọi người đều nghe thấy được.
Mối tình đầu dỗ anh: “Không đâu, em chịu đựng hết mà.”
Thụ ảo não một lúc rồi cũng mặc kệ.
Kêu cũng kêu rồi, còn có thể làm gì bây giờ cơ chứ.
Sau khi hai người tắm xong, anh lấy cớ đói bụng để mối tình đầu ra ngoài nấu mì.
Sau đó giữ vòng eo đã nhũn ra của mình, đi tới trước tủ quần áo.
Kéo ngăn tủ dưới cùng, thụ nhẹ nhàng thở ra.
Ban nãy lúc mối tình đầu tới giúp anh lấy quần áo đã suýt nữa kéo ngăn tủ này ra.
Anh muốn đưa những thứ trong này tới nơi an toàn hơn.
Lấy hết đồ trong ngăn tủ ra, ôm vào trong ngực, vừa xoay người thôi đã khiến thụ hoảng sợ.
Mối tình đầu đứng ở phía sau, dường như có chuyện muốn hỏi anh.
Trong lúc đang sợ hãi, thứ trong lồng ngực thụ rơi xuống đầy đất.
Có cả quà lẫn thư tay.
Trong đó có một tấm bay xuống bên chân mối tình đầu, hắn khom lưng nhặt lên.
Trên thư không ghi địa chỉ nhận, chỉ ghi gửi Chử Thiện.
Trên phong thư có thể mơ hồ thấy vệt nước, tựa như là vào nhiều năm trước, người viết thư đã rơi xuống không ít nước mắt.
Mối tình đầu chuyển tầm mắt từ phong thư sang người viết thư.
Thụ kinh hoảng mà nhìn hắn, nắm chặt lấy khăn trải giường trên người.
Đôi mắt anh mở rất lớn, dùng mắt thường là có thể thấy được sự kinh hoảng trong đó.
Nửa ngày mới nghẹn một câu: “Không xem được không.”
Mối tình đầu nói được, sau đó đưa thư cho thụ, thụ nhẹ nhàng thở ra, mau chóng giữ thư trong lồng ngực.
Giây tiếp theo, mối tình đầu đã ôm lấy người đang cầm thư vào trong lồng ngực, đi đến bên mép giường.
Mối tình đầu: “Anh không xem, em đọc cho anh nghe đi.”