Edit: Cánh Cụt
Cuối cùng thụ vẫn yêu cầu về nhà mình một chuyến, thời tiết chuyển lạnh, quần áo anh mang tới nhà mối tình đầu không đủ dày.
Ngay từ đầu anh đã không ngờ là sẽ ở lại lâu như vậy, cũng không nghĩ thời tiết thay đổi nhanh đến vậy.
Chắc cũng là vì anh đã bị bệnh một hồi, thân thể suy yếu, dễ trở nên sợ lạnh.
Vốn dĩ sau khi hẹn xong ngày khai trương, mối tình đầu sẽ tới đón anh, thuận tiện giúp anh khuân vác hành lý.
Mà khi nhóm khách quen biết được tin tức trong group WeChat lẩu cay liền chen chúc mà đến.
Thụ vội đến mức chân không chạm đất, bỏ lỡ cuộc gọi của mối tình đầu.
Chờ tới lúc bớt vội hơn, anh đang định gọi lại, nhưng chuyện sau đó khiến anh ngây ngẩn.
Bởi vì anh phát hiện mối tình đầu đang ở trong tiệm, an tĩnh mà ngồi trong góc gọi một chén lẩu cay, không biết đã ngồi bao lâu rồi.
Khi thụ đang nhìn thì tầm mắt hai người chạm phải nhau.
Thụ theo bản năng mà xoa tay lên tạp dề, đang muốn đi tới, nghĩ nghĩ, lại xoay người vào phòng bếp.
Không bao lâu sau, anh đã cầm một lọ sữa chua ra, đặt trên bàn mối tình đầu.
Mối tình đầu cố ý nói: “Ông chủ, tôi không gọi món này.”
Thụ cầm lấy chén lẩu cay toàn ớt kia: “Anh đã không thể anh cay thì sao lại gọi làm gì?”
Nhìn chén trong tay, cũng không còn lại nhiều lắm, rồi nhìn môi mối tình đầu đã thấy bị cay đến mức hơi sưng lên.
Mối tình đầu uống một ngụm sữa chua, giảm bớt sự tê dại trên môi lưỡi: “Muốn thử món được ưa thích trong tiệm của em thôi.”
“Em có thể làm cho anh ăn ở nhà mà.” Khi nói những lời này, giọng thụ nhỏ đi rất nhiều, có chút ngại ngùng.
Mối tình đầu cười: “Không giống nhau.”
Cụ thể là không giống nhau ở đâu, mối tình đầu không nói rõ ra.
Bởi vì mối tình đầu còn ở đây nên thụ phải tan làm đúng giờ, anh không muốn để mối tình đầu chờ lâu.
Mối tình đầu cởi áo khoác tây trang ra, vén tay áo lên, không để ý liệu dầu mỡ có thể làm bẩn đôi tay hay không mà giúp đỡ thụ dọn quán.
Khiến cho hai nhân viên trong tiệm không khỏi nhìn hai người, chỉ vì mối tình đầu trông không giống người sẽ làm việc đó.
Nếu đồng hồ trên tay bị ảnh hưởng lúc rửa chén đũa, sợ là tiền lương một năm cũng không đủ để trả tiền sửa chữa.
Thụ càng nhìn càng thấy không thể để mối tình đầu làm việc này, liên tục bảo mối tình đầu ở bên cạnh chờ anh là được.
Mối tình đầu dừng tay, rũ mắt thấp giọng nói: “Anh không thể giúp em ư?”
Từ trước lúc mối tình đầu còn ở bên anh, khi nghỉ cũng tới tiệm lẩu cay hỗ trợ.
Khi đó mối tình đầu đã từ một thiếu gia mười ngón không dính nước xuân, rồi trở thành một người thuần thục cả xoát chén lẫn bưng thức ăn.
Yêu một người, sao có thể khiến người ấy chịu khổ được.
Thụ tình nguyện để bản thân vất vả hơn mấy trăm lần, cũng không muốn mối tình đầu cùng chịu khổ với anh.
“Em thấy đau lòng.” Khi trước thụ nói không nên lời, nhưng hiện tại có thể nói ra tự nhiên.
Khi anh nói chuyện cũng không nhỏ giọng lại khiến hai người làm trong tiệm nghe thấy, liếc nhìn nhau một cái.
Mối tình đầu cũng kinh ngạc, buông giẻ lau trong tay, hạ giọng nói: “Bọn họ biết tính hướng của em chứ?”
Thụ không để ý nói: “Trước đây thì không biết, sớm hay muộn rồi cũng sẽ phải biết.”
“Em không sợ……” Mối tình đầu còn chưa nói xong, thụ đã ngắt lời: “Không có gì phải sợ.”
Anh quay đầu nói với hai nhân viên bên cạnh: “Đây là ông chủ khác của các cậu, về sau nếu anh ấy tới mà tôi đang vội nên không biết thì bảo với tôi một tiếng.”
“Cũng đừng làm lẩu cay quá cho anh ấy, anh ấy không ăn được cay.”
Một nhân viên trong đó bình thường thích nói đùa, sau khi cơn kinh ngạc qua đi thì tiếp thu rất nhanh, nhịn không được cười nói: “Vì sợ cay thì anh sẽ đau lòng ư?”
Thụ đáp rất nghiêm túc: “Đúng vậy.”
Mối tình đầu hơi quay mặt đi, tay phải che lại nửa khuôn mặt, dường như cũng bất ngờ bởi sự đột ngột của thụ.
Rất nhanh thôi thụ đã phát hiện rằng, không phải là bị bất ngờ, mà là bởi vì cả khuôn mặt của mối tình đầu đều đỏ hết lên, đến vành tai cũng đỏ như sắp nhỏ máu.