Edit: Cánh Cụt
Lưu Giai uống nhiều quá, lời nói cũng không kiêng nể gì nữa.
Cô đã không chú ý được rằng khi nghe lời cô nói, thụ đã ngẩn ngơ, cũng không phát hiện khi đối phương hỏi Chu Ý là ai, thì trong giọng nói mang theo áp lực.
Lưu Giai uống ngụm rượu: “Chu Ý là bạn đại học của anh em, hai người cùng ra nước ngòi học, nghe nói lúc ở nước ngoài mới bên nhau.”
“Sau này Chu Ý chọn phát triển ở nước ngoài, anh em phải về nước nên hai người chia tay.”
“Sau khi chia tay thì anh của em cũng không nói gì, chúng ta đều bảo hẳn là anh ấy đang đợi Chu Ý.”
“Đúng thật, người ưu tú như Chu Ý đúng là hiếm thấy. Gia thế tốt, bằng cấp cao, lại đẹp trai nữa.”
“Đừng nói là anh của em, đổi lại là em có người cũ như vậy, nếu chia tay vì nguyên nhân đất khách quê người, em cũng sẽ nhớ mãi không quên.”
Lưu Giai nói hăng say, không nghe thấy thụ tiếp lời thì không khỏi nói: “Ôi, em xin lỗi, có phải anh không có hứng thú với chuyện này không.”
Khuôn mặt thụ cứng đờ, lắc lắc đầu: “Không, tôi nghĩ…… chắc tôi biết Chu Ý là ai.”
“Trước kia có nhìn thấy ảnh chụp trên ins của Chử Thiện.” Đó là ảnh chụp chung có bóng dáng của hai người, người còn lại chắc hẳn là Chu Ý, thụ ngơ ngác nghĩ.
Lưu Giai gật đầu mạnh: “Đúng vậy, nếu không phải nhờ ảnh chụp, em cũng không biết anh trai em đã thoát kiếp độc thân.”
“Sau này em có đi du lịch ở nơi anh ấy du học, đúng lúc ở căn nhà mà anh em thuê, lần đầu tiên em gặp Chu Ý là ở đó.”
“Nói như thế nào đây nhỉ, trông có vẻ rất giống anh của em.”
“Ý của em là, bọn họ rất giống đồng loại của nhau, vô cùng ăn ý, tư duy cũng nhất trí.”
“Em nghĩ nếu đã gặp được người yêu đồng điệu về tâm hồn như thế, hẳn là rất khó để tìm người còn phù hợp hơn nữa.”
Thụ đã không thể cười nổi, anh rũ mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm nơi bị bỏng trên tay.
“Người yêu đồng điệu về tâm hồn ư?” Thụ nói bằng chất giọng khàn khàn.
Lưu Giai lặng lẽ nhỏ giọng xuống: “Em nói cho anh thêm một bí mật nè.”
“Chu Ý về nước rồi, cho nên em đã cố ý mời anh ấy tới tiệc sinh nhật của em.”
“Chúng em bàn rằng, lát nữa khi Chu Ý tới, mọi người sẽ tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng.”
Lưu Giai kéo tay áo của thụ: “Em biết ở đây anh chỉ quen anh của em thôi, cho nên anh cứ đợi lát nữa đi theo em là được, em đưa anh đi chơi.”
Giống như là bị sợi tơ thon dài, chậm rãi thắt ngực lại.
Sự đau đớn dày đặc mà khó nhịn, dường như khiến anh không thể thở được.
Anh nhìn quanh bốn phía, mọi người đều đang cười, nụ cười ấy dường như có mang cảm giác mập mờ ngầm hiểu.
Đây là một trường hợp làm tình nhân cũ gương vỡ lại lành, mà anh lại là ket xâm nhập không thức thời.
Cũng không thể nói là kẻ xâm nhập, bởi vì trừ anh, không ai biết hoá ra anh cũng là quá khứ của mối tình đầu.
Chử Thiện cùng Chu Ý, xem từ cái tên thôi, đã rất xứng đôi.
So với Lương Thiên còn tốt hơn.
Bỗng thụ đứng dậy, nói với Lưu Giai: “Tôi đi toilet một chút.”
Lưu Giai chỉ phương hướng cho anh, thụ vội vàng đi tới.
Chưa đi được vài bước, mối tình đầu đã cầm đồ ăn trở lại.
Thuận tay kéo anh lại: “Cậu đi đâu?”
Thụ nhỏ giọng nói: “Toilet.”
Anh yên lặng rút tay ra từ tay mối tình đầu.
Anh không thể phối hợp với Lưu Giai, tạo cơ hội cho Chử Thiện cùng Chu Ý.
Không đi cản trở, là sự biết điều cuối cùng của anh.