Luna không cam lòng bò đi nhặt tiền.
Cứ nghĩ chuyện này như vậy là kết thúc, trên đỉnh đầu lại truyền tới một tiếng ra lệnh nhàn nhạt “Eo nhúc nhích một chút, mông lắc lắc, đừng có giống như con cá chết như vậy”
Sắc mặt Luna trong nháy mắt trắng bệch… Lần này, cô rốt cuộc ý thức được một chuyện: cảnh tượng của mình trong thời điểm này, không phải giống như tình cảnh của Giản Đường ban đầu lúc ở phòng bao 606 hay sao?
Sắc mặt cô trắng bệch, không biết làm như thế nào cho phải.
Cô mặc dù là phục vụ riêng của phòng bao, nhưng tới nay làm thời gian lâu như vậy, cũng chưa từng bị khách hàng nào làm nhục đến như vậy. Lòng tự ái của cô không thể tiếp nhận được chuyện này, cô cũng không phải là loại vì tiền như người phụ nữ Giản Đường mà cái gì cũng chịu làm!
Giá trị con người của cô ở Đông Hoàng, cũng không phải cái loại mặt hàng như Giản Đường có thể so sánh.
“Không nghe hiểu lời của Thẩm tổng nói sao?” Tô Mộng lạnh lùng lặp lại “Bảo là cô phải động cái eo lắc cái mông”
Luna cảm thấy mình bị áp bức và lăng nhục!
“Mộng tỷ! Thẩm tổng! Chẳng qua tôi không cần số tiền này nữa là được chứ gì!” Số tiền này cô cũng không lạ gì! Luna tức giận lập tức đứng lên.
Cô tức giận nhìn về phía Thẩm Tư Cương “Thẩm tổng, số tiền này, Luna tôi không nhặt, cũng không cần”
Môi mỏng của Thẩm Tư Cương hơi nhếch lên, ung dung thong thả nói “Ai nói tiền trên mặt đất, cô nhặt lên chính là của cô?”
Luna ngược lại hít một hơi đầy tức giận, sắp nổi khùng đến nơi “Thẩm tổng! Đừng tưởng rằng ngài là đại nhân vật liền có thể chà đạp tôi. Ở Đông Hoàng thì phải để ý đến quy củ của Đông Hoàng, nhân vật lớn hơn nữa đến Đông Hoàng cũng phải chịu quy củ ở đây!”
Ở Đông Hoàng, cơ hồ tất cả mọi người đều biết đến Thẩm Tư Cương Thẩm tổng, nhưng không mấy ai biết Đông Hoàng là của Thẩm Tư Cương. Dĩ nhiên, Đông Hoàng cũng chỉ là một sản nghiệp nhỏ nhoi của Thẩm Tư Cương mà thôi.
“Ha ha ha ha…” Trong không khí nghiêm túc như vậy, Bạch Dục Hành đột nhiên cười đến rớt nước mắt “Ai yo, trời ạ! Thú vị, Thẩm Tư Cương, có người nói với cậu về quy củ của Đông Hoàng, cậu định làm như thế nào đây?”
Thẩm Tư Cương cười khẽ một tiếng “Cô nói không sai” Hắn nhìn về phía Luna “Ở Đông Hoàng, phải tuân thủ quy củ của Đông Hoàng. Mà thật đúng lúc, ở Đông Hoàng, tôi chính là quy củ”
Luna nghe không hiểu, Tô Mộng ở một bên nói thêm “Đông Hoàng giải trí là một sản nghiệp dưới tên Thẩm tổng. Cho nên… Luna, nếu như sau này cô còn muốn có đường sống, thì tốt nhất nghe lời Thẩm tổng, làm theo lời ngài ấy nói”
Sắc mặt Luna lúc này đã trắng đến mức không thể trắng hơn.
“Luna, đừng để Thẩm tổng tức giận, cô đi khỏi Đông Hoàng, những nơi khác còn có miếng ăn. Nếu không, chân trước cô vừa ra khỏi Đông Hoàng, giây kế tiếp liền có người kéo cô đi đến nơi bất nhấp lưu làm những chuyện bất nhập lưu*, cô tin không?” Tô Mộng nhàn nhàn nói.
[Bất nhập lưu(不入流): Chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại]
Tin!… Luna cả người run rẩy, e ngại lập tức liền nằm trên đất, dùng hình thức ban đầu bản thân cười nhạo Giản Đường để đi nhặt tiền trên đất.
Trăn Trăn một bên trong lòng cũng đánh trống, sợ hãi nhìn Thẩm Tư Cương trước mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!