Cô ấy muốn trốn thoát.
Cô ấy cũng không hiểu sao lại thực sự lùi về nửa bước.
Lúc này, một tiếng cười nhẹ: “Ngồi đi”
Cái mà ngón tay người đàn ông đang chỉ về, chính là một chiếc sô pha ở đối diện anh ấy.
“Chẳng phải cô đến để xin tha thứ sao?”
*…Phải” Giản Đường chầm chậm bước tới, ngồi xuống đối diện người đàn ông đó.
“Tôi bảo cô ngồi đấy, thì cô liền ngồi sao?”
nhưng đột nhiên, người đàn ông đó, lại nói như vậy.
Người bảo Giản Đường ngồi xuống là anh ấy, người nói như vậy cũng là anh ấy, không thể hiểu, anh ấy là đang muốn gây khó dễ cho Giản Đường Sao.
“Anh là ông chủ lớn, tôi là người làm thêm cho anh, phải nghe lời”
Người đàn ông ngồi trên sô pha, giống như nghe được một câu nói đùa… phải nghe lời?
Ai?
Gô chủ Giản Đường sao?
Anh ấy đột nhiên giơ nay lên, rồi chống vào tay vịn của sô pha, chống tay vào cằm của mình, trông rất lười biếng, anh ấy cứ chống cằm như vậy, dựa người vào chiếc sô pha, nghiêng nghiêng khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lặng lẽ đặt trên người của người phụ nữ đối diện.
Thời gian cứ thế trôi qua, Giản Đường bắt đầu đứng ngồi không yên.
Mà anh mắt của người đàn ông đó, chưa hề rời khỏi cô ấy, ánh đèn quá lờ mờ, cô ấy không nhìn rõ biểu cảm đôi mắt của anh ấy, thỉnh thoảng dè dặt giơ mắt lên liếc, thì chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen trong bóng tối.
Thời gian lại trôi qua, cô ấy thực sự cảm thấy bất an, có chút không kiềm chế được liền ngẩng đầu nói: “Chủ tịch Thẩm, tôi đến là để thay người †a xin tha thứ…”
Cô ấy nhắc nhở, muốn người đàn ông ngồi đối diện nhanh chóng vào chủ đề chính.
Người đàn ông ngồi trên sô pha “Ừm” một tiếng, bộ dạng lười nhác nói: “Tôi biết chứ, chẳng phải tôi đang đợi cô mở miệng đó sao?”
Giản Đường đơ người ra, trong đầu đột nhiên không nghĩ được gì, ba bốn giây sau đó, mới kịp phản ứng… thì ra ông chủ lớn đó cứ ngồi ở trước mặt cô, là muốn đợi cô ấy nói thay cho Trân Mộc Mộc.
Sự hiểu lầm này… có chút ngại ngùng rồi.
Đôi tai đỏ ửng lên, cô ấy không biết rằng lúc này, cô ấy không chỉ đỏ tai, mà đến cả cổ của cô ấy cũng đỏ lên.
Cô ấy không biết, nhưng người đàn ông đang ngồi đối diện, đều có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô ấy qua ánh mắt đó.
Không hiểu sao, trong đôi mắt phượng hoàng hẹp dài ấy, có thứ gì đó đang bốc cháy.
“Tôi muốn thay Trân Mộc Mộc xin tha thứ”
“Nói trọng điểm” Giọng nói Thẩm tĩnh, xen kế một chút khàn.
“Anh có thể bỏ qua cho cô ấy không?”
Đôi môi của người đàn ông hơi hé ra, ánh mắt lộ ra sự cười nhạo: “Giản Đường ơi Giản Đường, tôi biết nói thế nào đây? Cô ấy hãm hại cô, cô còn muốn thay cô ấy xin tha thứ? Hôm nay cô ấy chưa hại chết cô, cô vẫn định cho cô ấy cơ hội hãm hại cô nữa sao? Biết nói cô thế nào đây? Bây giờ cái từ đó đang lưu hành ở trên mạng, gọi là gì nhỉ…
à… kỹ nữ thánh mẫu. Cô chủ Giản Đường trong sáng lanh lợi của nhà họ Giản từ lúc nào lại trở thành một trò đùa giả tạo như vậy chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!