“Thẩm tổng có lẽ quên mất, tôi chỉ là một con đ.ĩ hèn hạ vô sỉ, nếu như có người cho 200 vạn mua một đêm của tôi, tôi vui vẻ cởi hết, nịnh nọt kim chủ. Nhưng Thẩm tổng ngài, không được. Tôi là một con đ.ĩ có đạo đức nghề nghiệp, không cùng cấp trên của mình phát sinh quan hệ, đây là cấm kỵ của nghề.”
“Cô!”
Giản Đường cô lấy dũng khí thật lớn mới nói ra được những lời này, một lần nữa thành công đem người đàn ông IQ cao EQ thấp tức giận đến đập cửa mà đi.
Nghe được tiếng cửa đập, thần kinh căng thẳng của Giản Đường rốt cuộc buông lỏng xuống, khí lực trên người như bị rút sạch, mềm nhũn ngã xuống, dựa vào tủ quần áo ôm đầu rúc vào một chỗ.
Trong miệng khổ sở không chịu nổi.
Ai cũng có thể, duy Thẩm Tư Cương là không được!
Nếu không, ba năm này của cô tính là gì?
Tình cảm 20 năm kia của cô đối với hắn, lại tính là cái gì!
Thẩm Tư Cương, Thẩm Tư Cương! Anh nhất định phải như vậy, từ trong xương cốt, từ trong máu thịt, triệt triệt để để làm nhục tôi sao!
Đúng, tôi đi vào chỗ đó, tôi không sạch sẽ, tôi là một lao động cải tạo, nhưng tôi cũng muốn giữ một chút xíu ‘sạch sẽ’, tôi cũng chỉ có điểm này đã từng có tình cảm với anh, là sạch sẽ! Giản Đường nhắm mắt lại, che kín tức giận cùng đau đớn dưới đáy mắt!
“Ai cũng có thể, dù sao tôi cũng là một con đ.ĩ, ai cũng có thể, coi như ai cũng có thể làm, dù sao, tôi đã không còn gì có thể mất đi, ai cũng có thể, ai cũng có thể… Ai cũng có thể… Hắn không được….”
Cô nhắm chặt mắt, tự mình thôi miên, không có ý thức chút nào ở dưới sàn nỉ non, nước mắt mãnh liệt tràn ra… Đây đã là lần thứ hai chảy nước mắt trong hôm nay, lần đầu tiên là vì A Lộc trong ác mộng, lần thứ hai là vì người đàn ông kia.
“Ai cũng có thể, hắn không được…” Trong phòng ngủ xa hoa, một người phụ nữ, co rúc thành một cục nho nhỏ, không ngừng lặp lại những lời này, phòng ngủ xa hoa này, lộ ra một mùi vị tịch liêu… Mặc dù nó sáng đèn.
Bên ngoài phòng khách, một người đàn ông cầm điếu thuốc, liên tục hút ba hơi, mới đem phiền não lúc nãy vơi đi trong tàn thuốc, nhấn lên trên cái gạt tàn, đưa tay cầm một ly rượu chát trên bàn, ngửa đầu một hớp đổ xuống, thật là muốn mượn cái này làm tắt đi phiền não trong nội tâm.
Thẩm Tư Cương không hề phát hiện, hắn đối với người phụ nữ trong phòng ngủ kia không có chút biện pháp nào!
Một tiếng động lạ ở đằng sau.
“Đứng yên đó, muốn đi đâu?” Thẩm Tư Cương nheo mắt nhìn bộ dạng lom khom của người phụ nữ ấy, có một cảm giác thôi thúc điên rồ.
“Đi làm việc.” Giản Đường trả lời chậm rãi.
Đột nhiên!
Trong lòng người đàn ông như nổi lửa, khuôn mặt vẫn lạnh như ngọc, không nhìn ra là biểu cảm gì, đột nhiên mở miệng: “Đi làm việc? Với cái cơ thể tả tơi này của cô sao?” Người phụ nữ không biết suy nghĩ, trong lòng chỉ biết đến tiên, vừa mới như chết đi sống lại, mở mắt ra lại là tiền, ngoài tiên ra, thì cô ấy còn coi trong thứ gì nữa?
Ồ… sai rồiI Còn có Lục Thâm!
Chính là Lục Thâm mà trong cả giấc mơ cũng bị cô ấy quấy rây đó!
“Nếu không có chuyện gì, vậy thì, chủ tịch Thẩm, tôi đi làm việc trước đây.” Cô ấy vẫn như vậy, sợ hãi rụt rè, khom lưng lại, cái cột sống ấy, giống như mãi mãi sẽ không thẳng được lên, nhìn vào trong mắt của Thẩm Tư Cương, chỉ cảm thấy một ngọn lửa tức giận vô cớ, còn có một chút…
thương xót bị anh ấy cố tình lờ đi.
Làm việc làm việc, thích làm việc đến vậy Sao…
“Được thôi, có một nhân viên tận tình với công việc như cô, là điều may mãn của ông chư như tôi, nẽu như cô yêu thích làm việc đến vậy, vậy thì cô hãy dùng sự chăm chỉ đó, trong một tháng, kiếm đủ 17 tỉ đi”
Giản Đường có cảm giác như lại sắp ngất đi.
Không dám tin cúi đầu nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sô pha, run rẩy hỏi: “Chủ tịch Thẩm muốn tôi trong một tháng, cho đủ số tiền 17 tỉ vào trong thẻ ngân hàng sao?”
Thẩm Tư Cương vốn không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ cười nhạt vẫy vẫy tay: “Đi làm việc đi, tôi tin tưởng cô, cô là một nhân viên tốt” Anh ấy thậm chí còn cổ vũ cô ấy: “Chăm chỉ làm việc, tôi sẽ quan sát cô.”
Một sự mỉa mai trần trụi, sắc mặt Giản Đường trắng bệch, miệng lẩm bẩm, cô ấy mở to mắt, nghiêm túc nhìn người đó, giống như, trong mắt cô ấy chẳng còn thứ gì khác, chỉ có người đó, chầm chậm mở miệng ra, động đậy một chút, nhưng cuối cùng… cô ấy vẫn không nói gì, bao gồm cả những lời van xin.
“Tôi biết rồi, chủ tịch Thẩm” Thẩm mặc để lại câu nói đó, dưới sự quan sát của đôi mắt đen xì ấy, Giản Đường đi ra phía thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!