Chương 11:
Nhắc tới Mộng tỷ, Tần Mộc Mộc hơi sợ, nhà cô nghèo nên tới Đông Hoàng làm phục vụ, cũng bởi vì tiền lương ở Đông Hoàng cao. Nếu gọi Mộng tỷ tới, chắc chắn công việc này của cô sẽ mất.”Đừng gọi Mộng tỷ” Tần Mộc Mộc nắm bình rượu trên bàn thuỷ tinh lên “Tôi uống!” Vừa nói, còn chưa uống nhưng nước mắt đã rơi xuống.
“Chờ một chút” Trong bóng tối, một đạo âm thanh Thẩm thấp không nhanh không chậm vang lên. Giản Đường đưa lưng về phía góc tối kia, nghe được thanh âm này, thân thể không thể khống chế bắt dầu run rẩy kịch liệt.
Sự kinh hoàng lan tràn trong đáy mắt, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề.
“Xoay người lại” Trong bóng tối, thanh âm kia ra lệnh.
Hai chân Giản Đường nặng như chì, cũng không nhúc nhích. Cô liều mạng tự nhủ: Không phải nói với mình.
“Lặp lại lần nữa, xoay người lại. Dì, nhân, viên, vệ, sinh”
“A..” Tim Giản Đường như bị người ta đập vào, cô biết, cô phải làm theo. Răng cô trên dưới run rẩy, quần áo mặc vừa dày vừa nặng, xoay người một cách chật vật.
Bầu không khí hết sức cổ quái, lúc này, ai cũng phát hiện chuyện không đúng”
Bất cần công tử hồi nãy ngón tay ở bên miệng, vui thích huýt sáo một tiếng “Có trò hay để nhìn rồi”
Trên ghế salon, một người đàn ông quát lên “Hi Thần cậu im miệng, đừng quấy rầy tôi xem trò vui”
“Cái đệt, Bạch Dục Hành cậu thật sự con mẹ nó ác đến tận xương”
Đáy mắt Giản Đường đầy sợ hãi, cô muốn trốn!
Ba năm ở tù giam, một ngàn không trăm chín mươi lăm cả ngày lẫn đêm, cô sống trong dầu sôi lửa bỏng, chưa bao giờ thấy mặt trời trong địa ngục. Sau khi bò ra ngoài cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với Thẩm Tư Cương, còn dư lại với người đàn ông này chỉ còn sợ hãi và sợ hãi khắc sâu đến tận xương thịt.
Tuy là đối với người đàn ông này vẫn còn si mê và tình yêu, nhưng nó cũng sớm bị cô chôn tận sâu trong tim, không bao giờ thấy ánh sáng.
“Ngẩng đầu lên” Thanh âm kia lại chậm rãi ra lệnh, Giản Đường cơ hồ là hắn ra một mệnh lệnh, cô làm một động tác.
Ánh đèn mờ tối, mà người đàn ông kia giấu mình trong góc tối, lúc tiến vào cô cũng không dám nhìn kĩ, khó trách không hề phát hiện.
Thẩm Tư Cương giống như đế vương, ưu nhã ngồi ở ghế salon trong góc, cánh tay thon dài ở trên tay vịn ghế salon, mu bàn tay chống cằm, ưu nhã thân sĩ, đôi mắt với gọng kính vàng, như sói nhìn cô chằm chằm, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ sẽ đem cô xé nát.
Thời gian ba năm, không những không khiến hắn có chút dấu vết năm tháng nào, ngược lại hắn trải qua năm tháng lại nhìn càng chói mắt.
Gương mặt đó che giấu ở dưới ánh đèn lờ mờ, giống như một lớp hào quang, hắn ngồi đó, cả người toả ra mị lực khiến người khác Thẩm luân.
Nhưng… cô không dám liếc mắt nhìn. Vội vàng gắt gao dúi đầu vào quần áo vừa dày vừa nặng.
“Ha..” Thẩm Tư Cương giễu cợt một tiếng, nụ cười lạnh lẽo, thanh âm nguy hiểm nói “Đã lâu không gặp, sao nào? Không chào hỏi một tiếng sao?”
Sắc mặt Giản Đường ảm đạm “Thẩm tiên sinh”
Giản Đường cố gắng khắc chế sự sợ hãi trong lòng, ngón tay bóp vào bắp đùi, cố gắng hết sức giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh.
Nhưng nhất cử nhất động của cô, đã sớm bị người đàn ông đối diện trên salon nhìn thấu.
Thẩm Tư Cương híp mắt quan sát Giản Đường.. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy cô ở Đông Hoàng, hắn cũng suýt nữa quên mất người này.