CHƯƠNG 72
Tại sao cô nhóc này lại… dễ dàng quấy nhiễu mạch suy nghĩ của anh?
“Giản Nghệ Hân, cánh tay em bị thương rồi?”
Lâm Thế Kiệt lại Lâm chấp lặp lại lần nữa, anh hiếm khi ăn nói khép nép trước mặt người khác, ngay cả lần này, giọng điệu cũng chỉ hòa hõan hơn một chút.
Giờ Giản Nghệ Hân mới cúi đầu nhìn cánh tay mình, trên cánh tay trắng nõn hiện lên mấy đường máu, cô mở miệng đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” Dù sao cũng người hèn mọn này cũng chẳng đáng được quan tâm.
Cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo đang nhìn về phía mình, mũi Giản Nghệ Hân nhất thời chua xót, cô Lâm gắng ngửa đầu không để nước mắt rơi, nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe, cô nở nụ cười tươi tắn nói: “Cảm ơn anh, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Vế sau cùng là nói với cảnh sát.
Chú cảnh sát vội xua tay, nếu cô không buôn bán người, tất nhiên là có thể đi được rồi.
Nhưng Lâm Thế Kiệt càng nhíu chặt mày.
Giản Nghệ Hân… đang giận ư?
Mắt thấy Giản Nghệ Hân đã đi tới cửa, đầu óc Lâm Thế Kiệt đang xoắn xuýt, một bên nói cho anh biết anh phải đuổi theo, nhưng một bên, sự cao quý và lòng kiêu ngạo của anh không cho phép anh làm điều đó.
“Này! Sao cô lại không biết tốt xấu như thế hả, anh Thế Kiệt của tôi…”
Lâm Nghi Đan không thể nhìn nổi nữa, cô ta đi tới nắm cánh tay Giản Nghệ Hân, bất mãn nói.
Nhưng Giản Nghệ Hân lại nắm chặt tay cô ta, cười khẩy: “Em gái à, nếu lúc nãy không có tôi, thì cô đã bị ông chú hèn mọn kia giở trò đồi bại rồi, giờ cô lại to tiếng với tôi, đây là thái độ của cô khi đối xử với ân nhân cứu mạng à?”
“Tôi…”
“Nghi Đan…”
Lâm Thế Kiệt lạnh lùng gọi, Lâm Nghi Đan rụt rè liếc nhìn anh, không dám nói gì nữa.
Lâm Thế Kiệt sải bước đi tới, ôm Giản Nghệ Hân vào lòng, rồi cúi đầu nhìn cô, bỗng mỉm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời: “Bà xã, chiều nay cãi nhau với em là do anh sai, em đừng giận nữa nhé?”
“Hả?”
Giản Nghệ Hân sửng sốt, hình như tim cô đã đập loạn nhịp.