CHƯƠNG 43
“Cảm ơn anh.”
Hôm đó cô và bà nội đã được cứu, nhưng cô không còn gặp lại anh trai đó nữa, vì hồi đó cô còn quá nhỏ, lại quá hoảng loạn, thậm chí còn không có cơ hội nói tiếng cảm ơn.
Nhưng Lâm Thế Kiệt không hề hay biết Giản Nghệ Hân đã mơ thấy những gì, cũng không biết tại sao cô bỗng cảm ơn anh, còn tưởng là vì khi nãy anh đã với giải cứu cô.
Anh khẽ vuốt lưng cô gái trong lòng: “Em cần gì phải nói cảm ơn chồng mình?”
Giản Nghệ Hân sửng sốt, giờ mới hoàn toàn bước ra từ trong giấc mộng hỗn loạn.
Cô vội lau nước mắt, buông Lâm Thế Kiệt ra.
“Tôi… tôi chỉ nằm mơ thôi.”
“Em mơ thấy điều gì?” Lâm Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Thật ra ban nãy khi nghe thấy tiếng “anh trai ơi”, anh đã thầm không vui rồi, nhưng nể tình cô đã chịu oan ức, lại bị bệnh, nên anh mới không có hứng thú hỏi tội cô.
Giản Nghệ Hân định kể lại giấc mơ của mình, nhưng lúc nhìn gương mặt Lâm Thế Kiệt, cô bỗng sửng sốt.
Thật ra cô đã không còn nhớ rõ hình dáng của anh trai đó nữa, dù gì cũng trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng hình như giấc mơ khi nãy đã đánh thức ký ức phủ đầy bụi của cô.
Hình như anh trai trong ký ức khá giống Lâm Thế Kiệt…
“Khoảng 12 năm trước, anh có từng cứu một bà lão trong ngày tuyết rơi không?”
Giản Nghệ Hân vừa hỏi xong, thì Lâm Thế Kiệt không khỏi híp mắt nói: “Em là bé gái năm đó?”
Lúc nãy Giản Nghệ Hân không hề nói, bà lão và một bé gái, nhưng Lâm Thế Kiệt lại hỏi ngay, có phải cô là bé gái năm đó, điều này chứng tỏ, anh trai năm đó thật sự là anh.
“Hóa ra người đó thật sự là anh.”
Lâm Thế Kiệt cũng cười nói: “Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!